Hắn quay người vào trong nhà mở ra cửa sổ ba mặt, hưởng thụ gió biển mát rượi, ném một viên Nguyện Lực Châu vào trong miệng, khoanh chân trên giường tiếp tục tu luyện.
Mặt trời đã lặn, trăng sáng mọc trên bầu trời đầy sao xuất hiện ở ngoài cửa sổ. Trên biển trăng sáng, cảnh đêm như mộng, ánh trăng chiếu vào trên mặt của Miêu Nghị, đáng tiếc người khoanh chân tu luyện trên giường không lòng dạ nào thưởng thức cảnh đẹp phía ngoài, uổng phí ở trong một gian phòng hảo hạng.
Sáng hôm sau Miêu Nghị lại chạy khắp các thuyền một lượt, tìm các quản sự thu lấy tin tức mà bọn họ đã thu thập, lại hỏi thăm trên thuyền có chuyện gì không.
Trở lại trên thuyền Nguyệt hành cung, lại tìm Ô Mộng Lan tấu báo các thuyền hết thảy bình thường. Nhưng ngọc điệp tin tức của các thuyền nộp lên, Miêu Nghị lại giấu giếm cho riêng mình, không có nộp lên cho Ô Mộng Lan.
Hiển nhiên Ô Mộng Lan cũng sẽ không giữ hắn lại nói chuyện phiếm, Miêu Nghị trở lại gian phòng của mình, liếc nhìn bọn Tô Kính Công vẫn còn đang phơi mình dưới ánh mặt trời chói chang trên đỉnh đầu, sau đó nhanh chóng khóa trái toàn bộ cửa sổ lại.
Hắn lấy một đĩa trái cây ướp lạnh đặt trên bàn trà, nhàn nhã ngồi xuống, lấy một miếng ngọc điệp ra tra xét. Trong ngọc điệp là tin tức của thành viên trên thuyền này, hắn vừa ăn trái cây vừa xem.
Lần này đi Tinh Tú Hải, Miêu Nghị tự nhận không có nắm chắc trở thành một trăm người may mắn còn sống sót trong số mười tám vạn tu sĩ. Cho dù có một bộ pháp bảo nhị phẩm, hắn cũng không có nắm chắc chút nào, nhưng hắn sẽ không ngồi chờ chết. Cho dù là một chút cơ hội giữ mạng sống cũng phải nắm lấy, không có cơ hội thì sáng tạo cơ hội, nhất định phải sống tiếp.
Hắn thế đơn lực bạc là không sai, nhưng kẻ thế đơn lực bạc trong đội thuyền này không chỉ có một mình hắn. Con sâu cái kiến còn ham sống, suy đoán không ai bằng lòng đi chịu chết. Không có ba đại phái ủng hộ, Miêu Nghị bèn nghĩ cách liên kết những kẻ có hoàn cảnh đơn độc giống như mình lại, để cầu tự vệ.
- Lại một phủ chủ...
- Lại một Thanh Liên cửu phẩm...
- Đây là Thanh Liên bát phẩm...
Xem số ngọc điệp trong tay, có thể nói Miêu Nghị càng xem càng kinh hãi, tham gia Tinh Tú Hải Kham Loạn hội lần này chỉ riêng trên chiếc thuyền Nguyệt hành cung đã có ba mươi bảy tên phủ chủ, hơn hai trăm tên sơn chủ, hơn nữa phần lớn tu vi không thấp. Trong số sơn chủ tham dự ngoại trừ tên xui xẻo là hắn ra, tu vi các sơn chủ khác đều vượt qua Thanh Liên ngũ phẩm.
Không cần suy nghĩ nhiều, chắc chắn phần lớn những sơn chủ này đều là vì uy hiếp đến địa vị phủ chủ, mới bị hạ thủ như vậy.
Chuyện khiến cho người ta kinh hãi nhất chính là, trong hơn hai ngàn người này lại có mười sáu Thanh Liên cửu phẩm, cách cảnh giới Hồng Liên cũng chỉ có một bước mà thôi. Chỉ cần vượt qua ngưỡng cửa đó sẽ là một vùng trời đất khác.
Thanh Liên ngũ phẩm trở lên cơ hồ chiếm một phần năm, chỉ riêng Thìn lộ đã có nhiều cao thủ như vậy tham dự, mười hai lộ cộng lại có bao nhiêu, sáu nước cộng lại có bao nhiêu? Miêu Nghị cũng hít một hơi khí lạnh, tu vi Thanh Liên ngũ phẩm trở xuống còn có đường sống sao, càng không cần phải nói tu sĩ cảnh giới Bạch Liên như mình.
Không xem không biết, xem mới biết Nam Tuyên phủ thật sự là quá nhỏ, bên ngoài có thể nói là cao thủ như mây.
- Ủa, còn có một kẻ xui xẻo...
Miêu Nghị đột nhiên ủa một tiếng kinh ngạc.
Vốn hắn cho là Thìn lộ chỉ có một mình mình là tu sĩ Bạch Liên, kết quả lại phát hiện còn có một người khác, hơn nữa còn là nữ nhân, hơn nữa tu vi còn không bằng mình, chỉ có tu vi Bạch Liên ngũ phẩm, không có môn phái xuất thân, tên là Thích Tú Hồng.
Còn có người xui xẻo hơn mình, trong lòng Miêu Nghị trong nháy mắt thăng bằng không ít, âm thầm ghi nhớ cái tên Thích Tú Hồng này, kể cả số phòng. Chuẩn bị sau này sẽ đi xem thử ra sao, dù sao hắn cũng có điều kiện chạy tới chạy lui trong khắp đội thuyền. - Ba đại phái không cần...
- Trấn Ất điện và Trấn Bính điện người biết mình tương đối nhiều, không tiện liên kết, không cần…
- Có môn phái bối cảnh chỉ sợ sẽ suy nghĩ liên thủ với đồng môn mình, sẽ không một lòng… Không cần!
- Tên phủ chủ này có thể liên thủ được chăng… Y còn có thủ hạ của mình, suy đoán sẽ đi chung với thủ hạ… Không đúng, suy đoán thủ hạ của y chính là bị bản thân của y liệt vào danh sách tham dự, không hận chết y mới là lạ, làm sao có thể đi chung. Cho dù là đi chung, chỉ sợ vị phủ chủ này cũng phải lo lắng thủ hạ có thể ném đá giấu tay hay không… Có thể liên lạc.
Miêu Nghị cầm từng miếng ngọc điệp đánh dấu loại bỏ, thấy đệ tử ba đại phái gạch một cái loại bỏ, Trấn Ất điện cùng Trấn Bính điện loại bỏ, có môn phái bối cảnh cũng loại bỏ ra. Loại bỏ như vậy hết chừng sáu bảy phần, hoàn toàn phù hợp điều kiện chỉ có bốn trăm người, vẫn chưa tới năm trăm người.
Bất quá đây đã là một cỗ lực lượng rất lớn rồi, những người khác không cần cũng được, chỉ có những kẻ không có chỗ dựa vì cầu sinh mới có thể đoàn kết lại với nhau cũng dễ lôi kéo. Nếu hắn lôi kéo loại người như đệ tử ba đại phái, có quỷ mới để ý tới hắn, bởi vì người ta có nắm chắc nhất định. Cho dù là để ý tới hắn chắc chắn cũng có một đống lớn điều kiện, hơn nữa tới thời khắc mấu chốt vì duy trì ích lợi bản môn nhất định là hy sinh người ngoài trước hết.
Không xem không biết, xem rồi Miêu Nghị mới thấy trong toàn đội thuyền hơn hai ngàn người lại có hơn hai trăm người là người của ba đại phái. Có thể thấy được ba đại phái không hổ là ba đại phái Thìn lộ, quả nhiên là thế lực khổng lồ, không trách bọn Tô Kính Công lại tỏ vẻ nắm chắc như vậy.
Miêu Nghị ôm tin tức hai ngàn người tra xét từng người một tiến hành loại bỏ, hắn nghiên cứu như vậy hết mấy ngày trời, trong thời gian này ngày nào cũng chạy tới chỗ Ô Mộng Lan ứng đối qua loa một chuyến.
Vì thế thiếu chút nữa quên mất cho vật cỡi của bọn Tô Kính Công dưới khoang ăn uống, không khỏi giật mình. Nếu hiện tại làm cho vật cỡi của đám người kia chết đi, đến lúc đó sợ là mình muốn xuống thuyền cũng khó khăn, vội vàng đi ứng phó một chuyến.
Sau khi mất mấy ngày xác định người trong danh sách, rốt cục Miêu Nghị mở cửa sổ phòng ra thở phào nhẹ nhõm, liếc nhìn hơn hai mươi người Tô Kính Công vẫn còn đứng ở mũi thuyền phơi mình dưới ánh mặt trời chói chang, hừ lạnh một tiếng rời đi.
Đi tới đuôi thuyền, Miêu Nghị lại bay xuống mặt biển lăng ba phi độ, lại tới trên chiếc thuyền Tiên hành cung phía sau, ai ngờ vừa lúc lại gặp gỡ quản sự bản thuyền.
Đối phương lập tức tiến lên ôm quyền nói:
- Miêu huynh, phải chăng là thống lĩnh Đại nhân lại có chuyện gì căn dặn?
- Ha ha, không có gì, thống lĩnh Đại nhân bảo ta đến các thuyền thăm dò thường xuyên một chút, bởi vì không muốn thấy trước khi đến Tinh Tú Hải, đội thuyền xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Hồng huynh, ngươi có chuyện gì cứ làm đi, một mình ta đi thăm dò là được, không cần theo ta…
Thời gian trôi kinh quá