Miêu Nghị cười ha hả nói:
- Tố cáo ta có ích lợi gì? Là có thể lấy được tưởng thưởng, hay có thể miễn đi Tinh Tú Hải chịu chết? Mà ta có khả năng lớn nhất cung cấp cơ hội giữ mạng cho mọi người, đổi lại là Triệu phủ chủ sẽ đi tố cáo ta sao?
Triệu Phi im lặng, lại hỏi:
- Xin hỏi tu vi Miêu quản sự thế nào, giữ chức vị gì ở địa phương?
Miêu Nghị lớn lối mà không biết thẹn nói:
- Miêu mỗ bất tài, cũng giống như Triệu phủ chủ, cùng là Thanh Liên cửu phẩm, trước khi lên thuyền là phủ chủ Trường Phong phủ.
Miêu Nghị cũng không biết Trường Phong phủ ở nơi nào, có Trường Phong động thì biết, bất quá chuyện này có quan hệ gì. Tiên hành cung và Nguyệt hành cung cách xa như vậy, hắn cũng không tin Triệu Phi có thể nắm giữ rõ ràng tình huống hơn ngàn phủ trên toàn bộ Thìn lộ.
Quan trọng nhất là đối phương cũng không có điều kiện như hắn, có thể chạy loạn khắp nơi trên khắp cả đội thuyền, Triệu Phi không thể nào chạy đến thuyền Nguyệt hành cung hỏi thăm.
Về phần có nói láo hay không không quan trọng, lời nói dối có thiện ý cũng là vì tốt cho mọi người, bây giờ quan trọng nhất là đoàn kết người không có điều kiện lại. Chỉ cần mọi người có thể cùng ở chung một chỗ chống đỡ sóng gió, lời nói dối bị vạch trần thì đã có sao, tin tưởng đến lúc đó chỉ biết cảm tạ Miêu Nghị hắn, sẽ không ai oán giận hắn làm sai. Một khi thành hình rồi, nhân mã đoàn kết lại sẽ không dễ dàng tản mất như vậy, ai cũng biết tách ra sẽ nguy hiểm hơn.
Có thể nói là Triệu Phi lấy làm kinh hãi lần nữa, không nghĩ tới thoạt nhìn đối phương còn trẻ hơn mình, tu vi và địa vị lại ngang với mình, nếu như mình gia nhập... Không khỏi hỏi:
- Mới vừa rồi Miêu quản sự nói đã kết minh hai trăm người, trong đó có hai tên tu sĩ Thanh Liên cửu phẩm, không biết có bao gồm Miêu quản sự hay không?
Tu vi rất dễ dàng bại lộ, Triệu Phi không nghĩ tới Miêu Nghị có thể lừa gạt y về chuyện tu vi.
Miêu Nghị lắc đầu nói:
- Không bao gồm ta trong đó, nếu ngươi gia nhập, tính cả ta thì có bốn tên tu sĩ Thanh Liên cửu phẩm, cũng có không ít bát phẩm và thất phẩm. Chẳng lẽ Triệu phủ chủ còn chưa thấy được đại thế trước mắt, vẫn còn do dự hay sao?
Triệu Phi khẽ hít một hơi khí lạnh, mình gia nhập sẽ có bốn tên tu sĩ Thanh Liên cửu phẩm...
Lúc Miêu Nghị từ trong phòng đi ra nở nụ cười, Triệu Phi đích thân tiễn hắn đi ra, hai người chắp tay từ biệt.
Đưa mắt nhìn Miêu Nghị đi về phía trước, Triệu Phi đứng ở cửa chính mắt thấy Miêu Nghị lại gõ cửa một gian phòng khác, sau đó tiến vào. Trong ánh mắt y lộ ra vẻ hưng phấn và kiên định, nếu liên minh mà Miêu Nghị nói có thể tạo thành, ắt hẳn rất có triển vọng.
- Khâu sơn chủ, không cần nghi ngờ thực lực bản liên minh, ngươi biết phủ chủ Bạch Vân phủ Triệu Phi cách mấy gian phòng trước mặt hay không?
- Biết!
- Triệu phủ chủ có tu vi Thanh Liên cửu phẩm, còn cao hơn ngươi, y cũng là người của bản liên minh, nếu ngươi không tin lát nữa có thể đi hỏi thăm thử…
Không bao lâu sau, Miêu Nghị lại mỉm cười từ một căn phòng khác đi ra, tiếp tục đi tới căn phòng kế tiếp...
Chuyện đi thuyết phục từng người một gia nhập liên minh như vậy là rất mệt mỏi, xác thực mà nói là rất hao tổn tinh lực.
Không thể nói gạt người là một chuyện không dễ dàng, nhưng từ không thành có lại càng khó khăn hơn. Nhưng Miêu Nghị vẫn phải làm, nhất định phải đích thân làm, không vì gì khác, chỉ vì mình cô lập không ai giúp, chỉ có một con đường chết. Cho dù là phía trước không có đường cũng phải mở ra một con đường đi tới, hắn muốn sống tiếp, muốn sống tiếp thật tốt, hắn tin chắc số mạng được nắm giữ ở trong tay của mình, không thể hoang tưởng ngồi chờ trời giáng kỳ tích. Chỉ có dám nghĩ dám làm mới tìm thấy đường ra, đường đường đại nam nhân há đâu ngại vất vả.
May mắn là Miêu Nghị đến liên kết như vậy, đối với những người thấp thỏm bất an thế đơn lực bạc giống như nắng hạn gặp mưa rào, không ai bằng lòng bỏ qua cơ hội như vậy, Miêu Nghị giải quyết bọn họ cũng không khó, trên thực tế suy bụng ta ra bụng người, cũng như hắn đã đoán trước, con sâu cái kiến còn ham sống, ai mà không muốn sống sót…
Mặc dù như thế, nhưng dù sao cũng phải nói từng bước từng bước, một ngày nhiều nhất cũng chỉ có thể nói với hai ba mươi người.
Sau khi thuyết phục mọi người liên kết mấy ngày như vậy, rốt cục Miêu Nghị đi tới trước cửa phòng của nữ tu sĩ Bạch Liên ngũ phẩm tên Thích Tú Hồng kia.
Đứng ở cửa, hắn do dự một hồi, chỉ một nữ tu Bạch Liên ngũ phẩm, mình có cần thiết chiêu mộ hay không… Nhưng cuối cùng hắn vẫn gõ cửa phòng.
Sau khi cửa mở ra, Miêu Nghị thấy là một nữ nhân xinh đẹp thon thả cao ráo, thanh tú yểu điệu, một thân trường quần màu vàng, đang nhìn hắn với ánh mắt cảnh giác hoài nghi.
Sau khi biết được ý tới của Miêu Nghị, Thích Tú Hồng rất kinh ngạc, vả lại có vẻ hưng phấn mừng rỡ, thật sự là cảm giác vớ được cọng rơm cứu mạng cuối cùng, không biết nên nói lời cảm tạ thế nào.
- Thích Tú Hồng, không giấu giếm nàng, bản liên minh bao gồm Miêu mỗ trong đó, chỉ riêng tu sĩ Thanh Liên cửu phẩm đã có bốn người, những người khác tu vi kém nhất cũng có Thanh Liên nhất phẩm. Chỉ bằng vào tu vi của nàng... Nói thật, mới vừa rồi đứng trước cửa ta rất do dự.
Miêu Nghị nói lời này thật đúng là không đỏ mặt một chút nào, nói láo đã nhiều, tựa hồ hắn cũng tin tưởng tu vi mình là Thanh Liên cửu phẩm thật, trong giọng nói của hắn toát ra vẻ không cho phép nghi ngờ.
Thích Tú Hồng yên lặng cắn cắn môi, gật đầu nói:
- Ta có thể hiểu được, nhưng nếu Miêu quản sự đã tới đây, chứng tỏ Miêu quản sự đã bằng lòng cho Thích Tú Hồng một cơ hội. Thích Tú Hồng không dám cam đoan chuyện khác, chỉ cần Đại nhân bằng lòng cho ta cơ hội này, Thích Tú Hồng nguyện thề chết theo Đại nhân hầu hạ trước sau!
- Đây không phải là lời ta muốn nghe, chẳng qua là ta cảm thấy kỳ quái, nàng chỉ là một nữ tu Bạch Liên ngũ phẩm vì sao lại tới Tinh Tú Hải, ta thấy nhan sắc nàng cũng rất đẹp…
Kết quả Thích Tú Hồng cho ra một câu trả lời hết sức cay đắng, nàng cũng vì nhan sắc xinh đẹp mới phải tới nơi này.
Chỉ vì phủ chủ thèm thuồng sắc đẹp của nàng, muốn kết làm bạn lữ song tu với nàng, nhưng nàng không theo. Sau năm lần bảy lượt, phủ chủ thẹn quá hóa giận vào trong quy tắc lại không tiện dùng sức mạnh cưỡng đoạt, tức thì báo lên danh sách Tinh Tú Hải uy hiếp nàng. Nhưng nàng vẫn không theo, kết quả phủ chủ dưới cơn nóng giận thật sự đưa nàng vào danh sách đi Tinh Tú Hải, câu trả lời chỉ đơn giản như vậy.
Sau khi lên thuyền, dù sao nàng không cam lòng nhận lấy cái chết, cũng tìm những môn phái khác trên thuyền, hy vọng có thể để cho nàng gia nhập trong đó. Thế nhưng tu vi nàng quá thấp, cơ hồ không ai bằng lòng nhận gánh nặng như nàng. Ngược lại có mấy kẻ bằng lòng cho nàng một cam kết đầu môi, nhưng điều kiện rất không chịu nổi, bảo nàng buổi tối tới phòng của người ta, có ý gì rất rõ ràng, nàng bèn từ chối hy vọng cuối cùng này.
Thời gian trôi kinh quá