Trong lòng Thượng Quan Thanh cực kỳ bất đắc dĩ, phát hiện Thanh Chủ cũng nổ quá, sao có chuyện sẽ vì một tôn nữ của phản tặc mà phế Thiên Hậu cơ chứ? Nếu như thật sự làm chuyện này thì chuyện vui sẽ càng lớn hơn, chẳng biết Thiên Hậu có bị phế hay không, cơ mà chắc chắn là Chiến Như Ý sẽ không giữ nổi mạng. Nếu như Thanh Chủ muốn bảo vệ Chiến Như Ý thì căn bản trong chuyện này không dám động tới Thiên Hậu, chưa nói tới việc mấy người Phá Quân không chấp nhận được, mà người nhà mẹ đẻ Thiên Hậu cũng sẽ không để yên.
Điều khiến người ta bất đắc dĩ nhất chính là, chuyện gì Thiên Hậu cũng có thể đổ cả lên đầu Chiến Như Ý được, cho dù bệ hạ chỉ trích Thiên Hậu hay mắng Thiên Hậu. Thiên Hậu đều cho rằng bệ hạ làm thế vì Chiến Như Ý. Cho dù bệ hạ có tươi cười vui vẻ. Thiên Hậu cũng có thể ném ra một câu:
- Xem ra tiện nhân ở lãnh cung kia hầu hạ bệ hạ tốt lắm nhỉ! Bảo bệ hạ làm sao chịu nổi.
Có điều đối với Thượng Quan Thanh mà nói, cũng chẳng biết có phải lỗi giác hay không mà trái lại, ông lại cảm thấy trước đây hai người này không giống phu thê, quá xa lạ, quá xa cách, bây giờ mới thật sự có vài phần giống phu thê.
Ai ngờ Thanh Chủ vừa quay đầu đã đổ hết lửa giận lên người ông, chỉ vào Thượng Quan Thanh, nổi giận mắng:
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Bốn trăm triệu đại quân sắp bao vây tấn công U Minh Tổng đốc phủ, chuyện lớn như thế mà trầm lại không biết? Sao Ngưu Hữu Đức lại biết trước chuyện này? Lẽ nào cả đường tin tức của trẫm còn không bằng một Ngưu Hữu Đức ư? Các ngươi ăn gì để sống vậy hả?
Thượng Quanh Thanh lập tức cúi đầu khom lưng nói:
- Lão mỗ sẽ đi thăm dò.
- Còn nữa...
Thanh Chủ gần như nói sát bên lỗ tai ông:
- Sau này, nếu chưa có sự cho phép của trẫm thì không được để người đàn bà chanh chua kia vào đây!
- Vâng! Vâng! Vâng ạ!
Thượng Quan Thanh gật đầu liên tục, thầm nghĩ, lần này rõ ràng người đồng ý nên lão nô mới để nàng vào mà!
Miêu Nghị trên vách núi vẫn còn đang do dự bồi hồi, muốn liên lạc với Dương Khánh, rồi lại có chút xấu hổ. Dù sao ban đầu, khi Dương Khánh khuyên hắn, hắn đã không nghe.
Sau khi do dự hồi lâu, hắn vẫn lấy tinh linh ra liên lạc với Dương Khánh, kể lại mọi chuyện, hi vọng Dương Khánh có thể có biện pháp giải quyết nào đó. Mọi chuyện đã đến nước này, xấu hổ lúng túng gì cũng chẳng còn quan trọng nữa.
Vì để Dương Khánh có thể nắm bắt rõ tình hình để phán đoán chính xác, ngay cả chuyện từ chối Quảng Mị Nhi hắn cũng không giấu. Dương Khánh trong Quán Cư các nhìn ra ngoài cửa sổ rồi cười khổ, bảo y nói gì mới được đây?
Bảo Miêu Nghị đừng có gây rắc rối thêm nữa. Miêu Nghị đã chuẩn bị kĩ càng như vậy mà còn gặp phải chuyện Chính Khí Môn, vì Bảo Liên có đáng giá không? Bây giờ mọi chuyện khiến ngươi đau đầu, Chính Khí Môn cũng khó chịu, không biết rốt cuộc ngươi và Bảo Liên có quan hệ gì, muốn không hiểu lầm mối quan hệ giữa ngươi và Bảo Liên cũng khó, ngươi bảo sau này người ta làm sao gả cho người khác được nữa đây?
Cho dù là vì Bảo Liên, ngươi sẽ phải giết Cao Nham vào lúc đó sao? Chuyện này cũng chẳng Long Tín được, ngươi không hạ lệnh giết thì Long Tín cũng sẽ không làm ra chuyện như vậy, kết quả chọc phải Quảng Lệnh Công, khiến lão ra tay rồi chứ gì.
Không có chuyện chọc giận Quảng Lệnh Công lúc trước thì chưa chắc sau này Quảng Lệnh Công đã chằm chằm không tha, chưa chắc sẽ nhân cơ hội muốn gả con gái tới, dù gì thì hiện giờ, nếu như không phải trải qua cả đám truyện ấy thì chưa chắc Quảng Lệnh Công đã muốn gây phiền toái. Vốn là có thể khiến chuyện xấu chuyển biến thành chuyện tốt, ngươi bằng lòng với Quảng Lệnh Công sẽ lấy con gái của lão thì có sao đâu? Ngươi có cả đám nữ nhân, cưới thêm một người thì đã thế nào? Trước tiên cứ ổn định trước mắt đã rồi nói chuyện này sau cũng được mà, tội gì phải liên tục chọc giận người ta chỉ trong khoảng thời gian ngắn vậy làm chi? Còn thật sự coi người ta là nắm bùn nữa chứ, cho dù là ai thì chỉ cần có cơ hội cũng sẽ đạp ngươi thôi!
Chuyện thay đổi kế hoạch sau đó thì chưa nói, hiện giờ thì hay rồi, đừng nghĩ tới chuyện xung đột với Hạ Hầu gia để dời áp lực đi. Hạ Hầu gia chẳng thèm để ý tới ngươi, thì đương nhiên sẽ có người tới thu phục ngươi, ý định nhân cơ hội nắm chắc Thiên Nhai trong tay cũng tan nát luôn rồi! Đã vậy còn muốn mượn Chính Khí Môn để mở đường tiền tài khác ấy hả, giờ ta xem ngươi mở thế nào nào.
Sau một hồi suy nghĩ, Dương Khánh lắc tinh linh, hỏi:
- Đại nhân tính thế nào?
Miêu Nghị:
- Nếu thật sự không được thì ta dẫn người thủ giữ U Tuyền, dựa vào chỗ hiểm mà thủ!
Hiện giờ bảo hắn chạy trốn thì đã không thể được nữa.
Dương Khánh:
- Cũng coi như là một cách, có điều trong đám nhân mã này không biết có bao nhiêu tai mắt của các thế lực khác nhau. Một khi chuyện xảy ra, đối mặt với áp lực như vậy thì e là nhằm nơi hiểm mà thủ cũng chưa chắc đã thủ được. Không phải cực chẳng đã thì không nên dùng vẫn hơn.
Miêu Nghị:
- Ngươi có cách nào ổn ổn không?
Dương Khánh:
- Cách của ta chưa chắc đã hữu dụng, muốn cược một ván.
Miêu Nghị:
- Rửa tai nghe cao kiến!
Dương Khánh:
- Hoặc là đại rút người ở Thiên Nhai về rồi tùy cơ ứng biến, hoặc là cứ dứt khoát nên làm gì thì tiếp tục làm cái đó, làm như không biết sẽ xảy ra chuyện gì. Hai cách này đều là im lặng quan sát động tĩnh, trước là có thể giảm thiểu tổn thất tới mức thấp nhất, sau là có thể giữ được lợi ích hiện hay. Ta cảm giác sau đó rất có thể sẽ xuất hiện thay đổi có lợi cho chúng ta.
Miêu Nghị lập tức hỏi:
- Thay đổi gì?
Dương Khánh:
- Hiện giờ ta chưa thể nói rõ được, chỉ là phỏng đoán mà thôi, cho nên mới nói muốn cược một ván, phải xem đại nhân có muôn cược hay không rồi.
Miêu Nghị:
- Ngươi cảm thấy Thanh Chủ sẽ ra tay?
Dương Khánh:
- Hi vọng là vậy, một khi mấy nhà kia hạ quyết tâm liên thủ thì chỉ e là Thanh Chủ cũng phải kiêng kị ba phần, chỉ cần có cái cớ thích hợp thì chưa chắc Thanh Chủ sẽ ra tay.
Miêu Nghị:
- Phần thắng khi đánh cược thế nào?
Dương Khánh:
- 50 - 50, đại nhân vẫn phải sẵn sàng chuẩn bị tinh thần chẳng may sẽ phải lui về Địa Ngục.
Sau khi hai người thương nghị một lát, Dương Khánh khẽ thở dài một tiêng, xoay người ngôi một bên trên ghế nằm, cả gương mặt đều ngập vẻ sầu lo.
Thanh Cúc thấy vậy bèn tới gần, hỏi:
- Sao vậy?
Dương Khánh cười khổ một tiếng, kể lại mọi chuyện một lượt.
Thanh Cúc tò mò, hỏi:
- Đại nhân muốn cược gì ạ?
Dương Khánh cau mày, nói với vẻ trầm ngâm:
- Ta cược một người sẽ ra tay.
Thanh Cúc:
- Ai?
Dương Khánh nói:
- Người đang trốn phía sau Miêu Nghị kia ấy, nếu Miêu Nghị đã đến nông nỗi này, ta đánh cược người kia sẽ không trơ mắt nhìn Miêu Nghị rớt đài đâu, rất có khả năng người kia sẽ ra tay.
Thời gian trôi kinh quá