PHI THIÊN

Tình huống hiện tại giống như mọi người hy vọng lúc trước, thần kinh căng thẳng cũng dần dần thanh tĩnh lại, không gây chuyện thị phi với nhau, chung sống hòa hợp, chỉ chờ chịu đựng qua mười năm này.

Về chuyện tranh hạng trở về làm phủ chủ, mọi người cũng chỉ cười ha hả, trước đó còn không biết Lục Thánh cũng phái người đến tham dự, rốt cục nhờ Miêu Nghị biết được. Nghe vậy mọi người càng thêm kinh hãi, quyết định không làm chuyện viễn vông này.

Một tiếng sấm chấn động giữa trời mưa đêm to như trút, Miêu Nghị nhắm mắt trong tu luyện bị kinh động, bèn bước xuống giường đá đi tới cửa động. Chỉ thấy bên ngoài cuồng phong gào thét, liếc nhìn nước lũ cuồn cuộn chảy bên dưới, thấy còn một khoảng cách mới ngập tới huyệt động long câu ẩn thân mới yên lòng.

Không trung sét đánh kinh người, Miêu Nghị ngẩng đầu ngắm nhìn nhớ tới Thiên nhi cùng Tuyết nhi ở Trấn Hải sơn, nhớ lại những khoảnh khắc ngọt ngào với hai nàng. Không biết tình huống hiện tại của Trấn Hải sơn thế nào, hắn đã đi rồi, đám thủ hạ chắc chắn không an phận, cũng không biết hai nàng có sao không...

Về phần lão Nhị và lão Tam, bây giờ hắn cũng không phải lo lắng nữa, thời điểm nhớ tới Thiên nhi và Tuyết nhi còn nhiều hơn cả nhớ lão Nhị và lão Tam.

Kể từ khi biết người mang lão Nhị đi chắc cũng là hạng người pháp lực phi phàm, biết được lão Nhị cùng lão Tam đều có chỗ dựa, hắn bắt đầu vì mình mà sống. Hắn biết nếu tu vi mình không đạt tới mức tương đối cao, có gặp lão Nhị cùng lão Tam cũng không có ý nghĩa. Vị Đại ca vô dụng như hắn sẽ không giúp được gì, ngược lại có thể sẽ trở thành gánh nặng cho bọn họ. Cho nên tốt hơn phải sống tiếp cho thật tốt, để cầu có một ngày có thể đường đường chính chính đứng ở trước mặt lão Nhị cùng lão Tam, mà không phải liên lụy bọn họ.

- Minh chủ, ngươi đang suy nghĩ gì?

Nghe được bước chân hắn, Thích Tú Hồng cũng đi theo ra ngoài đứng ở sau hắn một hồi, nghe hắn thở dài một tiếng, không nhịn được lên tiếng hỏi.

Hai người ở trong huyệt động cô nam quả nữ cùng nhau chung sống hơn một năm, đã không còn mất tự nhiên như lúc ban đầu.

Miêu Nghị quay đầu nhìn lại, bên ngoài một tiếng sét đánh vang dội, mượn ánh sáng tia chớp thấy được gương mặt Thích Tú Hồng thanh tú động lòng người.

Đang nhớ lại cảnh tượng ái ân triền miên với Thiên nhi và Tuyết nhi, có thể nói Miêu Nghị thoáng động trong lòng, có chút xúc cảnh sinh tình, rất tự nhiên giơ tay vuốt lên má của nàng, từ từ trượt xuống chiếc cổ trắng nõn.

- Minh chủ, ngươi... Muốn làm gì?

Thích Tú Hồng cả kinh, đưa tay giữ lấy cổ tay hắn, ánh mắt nhìn Miêu Nghị có vẻ hoảng sợ phức tạp.

Cô nam quả nữ ở một trong sơn động chung sống lâu như vậy, lâu ngày sinh tình là chuyện rất tự nhiên. Không nói lâu ngày sinh tình, chút tình cảm với nhau là không tránh khỏi, ít nhất giữa nhau sẽ không còn khoảng cách.

Miêu Nghị mỉm cười nói:

- Ta muốn làm gì nàng không khó đoán lắm, nàng yên tâm, ta sẽ không miễn cưỡng, nếu nàng từ chối, vậy cũng không sao.

Cổ tay Thích Tú Hồng nắm tay hắn hơi run rẩy, nàng cảm thấy làm như vậy không thích hợp, nhưng cuối cùng quỷ thần xui khiến vẫn từ từ buông lỏng cổ tay Miêu Nghị ra. Có lẽ là bên ngoài mưa gió đầy trời tiếng sấm ầm ầm làm một nữ nhân cảm thấy cần một vai bờ dựa vào, dưới thiên lôi không phải là nơm nớp lo sợ ẩn núp chính là rục rịch muốn động.

Một tay khác Miêu Nghị nắm lấy tay nàng vừa buông ra, hết sức bá đạo kéo nàng vào trong lòng mình, thân thể mềm mại thơm ngát.

Thoáng qua, Miêu Nghị đã ôm ngang eo nàng, sải bước đi vào trong huyệt động, đặt nàng xuống giường, từ từ cởi bỏ y phục. Chỉ chốc lát sau, một thân thể mềm mại trắng nõn bị tứ chi thẹn thùng khép nép che giấu bại lộ trước mắt hắn.

Đối với nam nhân, nếu chưa trải qua chuyện nam nữ còn đỡ, nếu đã trải qua rồi, vậy tính nhẫn nại trong chuyện này sẽ không cao, cho nên hết thảy trở nên xe nhẹ đường quen.

Bên ngoài mưa gió vần vũ, giữa tiếng sấm ầm ầm còn pha lẫn tiếng nữ nhân rên rỉ…

-----------

Thoáng qua đã ba năm, thời kỳ thảm thiết nhất của Tinh Tú Hải Kham Loạn hội đã qua.

Ba năm qua là thời kỳ mà tu sĩ tử vong cao nhất, mười tám vạn yêu ma quỷ quái đã giảm xuống gần ba thành, gần mười hai vạn tu sĩ táng thân Tinh Tú Hải.

Những người còn lại hoặc là mang theo nhiệm vụ tìm kiếm con mồi khắp nơi, hoặc chính là giống như bọn Miêu Nghị, làm rùa đen rút đầu tìm nơi ẩn nấp. Ý tưởng giống như bọn Miêu Nghị không phải số ít, hơn nữa còn là tuyệt đại đa số.

Tây Tú Tinh cung, những người vây trước tinh bàn tự nhiên phát hiện những chuyện này, trên bản đồ Tây Tinh hải, linh hoạt nhất chính là sáu điểm đỏ mang theo một ít điểm trắng chạy tán loạn khắp nơi, đại đa số điểm trắng đều ẩn nấp bất động.

Tây Tinh hải lớn như vậy, dù là có không ít người muốn tranh đoạt thứ hạng trong một trăm người đầu, nhưng nếu quyết ý lẩn trốn, muốn tìm được con mồi thật sự là vô cùng khó khăn. Xác suất tử vong Kham Loạn hội có thể nói là càng ngày càng ít, những điểm trắng kia đã mười mấy ngày cũng không có biến mất một điểm nào.

Mọi người vây trước tinh bàn có vẻ không chịu nổi, Cơ Mỹ Mi chỉ một điểm đỏ tức giận nói:

- Hại con ta chạy đôn chạy đáo khắp nơi, đám người này cho rằng ẩn nấp là có thể tránh thoát được sao?

Bàn tay Hắc Vân phất qua tinh bàn, một điểm phóng đại tới toàn bàn, cũng chỉ vào đó nói:

- Các ngươi xem thử, chỗ này tồi tệ nhất, lại có hơn ngàn người trốn cùng một chỗ với nhau, dường như đã hai năm qua chưa hề rời đi. Bọn họ muốn làm gì, đây là chạy đến Tinh Tú Hải tu luyện hay là tham gia Kham Loạn hội, rốt cục là nhân mã của nước nào?

Thành viên tham dự chạy tán loạn khắp nơi ở Tây Tinh hải, mọi người cũng không thể nào nhìn mãi vào tinh bàn mà không rời đi. Trong lúc nhất thời dù là ai cũng không tiện xác nhận rốt cục là nhân mã của nước nào, sợ lầm lẫn mắng phải nhân mã của nước mình.

Mọi người tại chỗ, chỉ có Hồng Trần Tiên Tử cùng Tả Nam Xuân một mực chú ý động tĩnh của cánh nhân mã này. Mặc dù cánh nhân mã này ba năm qua một mực không nhúc nhích, nhưng ngược lại làm cho trong lòng hai người càng thêm chắc chắn, chính là nhân mã Thìn lộ Tiên Quốc vừa lên bờ liền tự giết lẫn nhau.

Vốn là nhìn động tĩnh lúc vừa lên bờ, còn tưởng rằng những người này rất dữ, ai ngờ sau đó chuyện tự giết lẫn nhau cũng không xảy ra nữa, hơn ngàn người lại cùng trốn với nhau trong những năm qua.

Bất quá Hồng Trần Tiên Tử cùng Tả Nam Xuân đều không lên tiếng nói ra chân tướng.

Vân Quảng trầm giọng nói:

- Nếu cứ tiếp tục như vậy, Kham Loạn hội đừng nói mười năm, cho dù là một trăm năm cũng không xong, nên cho bọn họ thêm chút kích thích.

Phần lớn người cùng gật đầu hưởng ứng.

Vân Quảng lập tức vung tay lên:

- Người đâu, đem ghi chú vị trí hiện tại của tất cả nhân mã tới cho chính bọn họ.

Không bao lâu sau, mười mấy đạo hồng quang từ Tây Tú Tinh cung bắn ra, bay đi các nơi Tây Tinh hải...

Bình luận


A
Anh Linh
26-03-2023

Thời gian trôi kinh quá

L
Lam son Tran
26-03-2023

Có chuyện nào mới ko ad

M
Mạnh Phạm Quang
26-03-2023

Hay

P
Phước Nguyễn
26-03-2023

hay

T
Thuy Nguyên
26-03-2023

có sắc k ad

A
Adrong Tình
26-03-2023

quá hay

T
To Bòi
26-03-2023

Ọep ít

D
duy khoa Ngo
26-03-2023

hay

1
111
26-03-2023

Ai biết ý nghĩa câu cuối truyện không :" Không cần cảm tạ , Trẫm hứa đời này Ngươi vừa lòng thoả ý "

L
lão Tứ
26-03-2023

Truyện này đầu truyện giữa truyện hay nhưng cuối truyện phụ thuộc dương khánh nên trở thành thằng ngu nên mất hay

L
Linh Nguyễn
26-03-2023

Bi Sao vậy ta bi từ hôm qua h vô ko dc bùn vl

Truyện đang đọc

Báo lỗi