Nam Ba mở hai mắt ra, quay đầu nhìn lại.
Vài con cự thú đập nước trên mặt biển, bọt nước tung tóe, lão vừa mở măt, mây con dã thú hung mãnh cũng dân dân biến mất trong biên rộng mênh mông.
- Lai tìm cơ hội nữa? Lẽ nào trước đó các người chưa chuẩn bị xong kế hoạch? Lỡ như không có cơ hội thì sao? Nam Ba lạnh lùng hỏi.
Tả Nhi bị hỏi tới mức chẳng biết đáp sao, nàng nào dám cam đoan nhất định có thể tìm ra cơ hội, cam đoan mà không làm được thì sẽ thành lừa dối, hậu quả của việc lừa dối vị này không cần tưởng tượng cũng biết. Bây giờ nàng bị đối phương khống chế, bị gieo khẩu cô chú trong đầu, bất cứ lúc nào cũng có thể đau tới mức chết đi sống lại.
- Nếu ngươi đã biết sẽ có rất nhiều quyền quý tham dự, chỉ e phòng thủ không nghiêm mật ở mức bình thường đâu, ngươi có thể tìm được cơ hội sao? Tả Nhi cúi đầu, nghĩ thầm, khẳng định là nghiêm mật rồi, đặc biệt là sợ ông xuất hiện, e là sẽ càng nghiêm mật hơn.
- Còn cả tình nhân của Hoàng Phủ Yên nữa, ngươi chắc chắn dễ thu mua ả vậy à, không sợ bị người ta tương kế tựu kế sao?
Cái này giải thích được, Tả Nhi vội nói:
- Bối cảnh đặc thù của Quần Anh hội còn đó, Hoàng Phủ gia sẽ không cho phép người không liên quan dò xét bí mật gia tộc, vì vậy không phải nữ nhân nào cũng có thể tiến vào gia tộc Hoàng Phủ gia, hơn nữa bối cảnh của nữ nhân kia thật sự có chút không tốt, vì vậy Hoàng Phủ Yến không thể cưới nữ nhân này vào cửa, chẳng thể làm gì khác hơn ngoài nuôi bên ngoài. Cũng chính bởi vì nguyên này, nữ nhân kia cực kỳ oán hận Hoàng Phủ gia, lúc này bị chúng ta đưa cho cơ hội lội ngược dòng sẽ không có vấn đề gì.
- Vậy tại sao không nghĩ cách từ chỗ nữ nhân kia từ sớm, còn phải chờ tới bây giờ? Nam Ba bắt bẻ từng lỗi nhỏ một.
Tả Nhi:
- Trước đây đã nghĩ cách từ phía cô ả này rồi, chúng ta vẫn luôn canh chừng bên cạnh ả ta,hi vọng có thể đợi Hoàng Phủ Yến xuất hiện, nhưng mãi chẳng đợi được. Mà Hoàng Phủ Yến cũng là thần long thấy đầu không thấy đuôi, hành tung thần bí, khó mà nắm được tung tích, lần này khó khăn lắm mới bảo người phụ nữa kia xin Hoàng Phủ Yến đồng ý đưa ả đi Cẩm Tú Vô Song hội mở mang kiến thức, nhưng Hoàng Phủ Yến luôn luôn cẩn thận, sẽ không để người ta nắm được tung tích của mình, sẽ không đi cùng cô ả, chỉ bảo cô ả đi trước, nói là tới lúc ắt sẽ gặp nàng, e là thời gian khác nhau thì cũng sẽ không chung đường, không thể nắm bắt hướng đi cụ thể của Hoàng Phủ Yên, chỉ đành tùy cơ ứng biến!
Nam Ba nhìn nàng chăm chú...
Bên trên giường gấm, mây mưa qua đi.
Хoа хоа tấm lưng trơn mềm nhẵn nhụi của Bàng Tiểu Tiêu, Miêu Nghị cảm khái:
- Đã sắp phải về rồi?
Bàng Tiếu Tiếu dịu dàng như nước ghé sát vào hắn, ôm hắn chặt hơn, dịu dàng nói:
- Thiếp thân cũng muốn bên cạnh bầu bạn với lang quân, chỉ là mẫu thân cứ luôn giục giã, bảo là phải theo đúng lễ nghi, về nhà mẹ đẻ. Theo lý mà nói, lang quân cũng có thể cùng thiếp thân về nhà mẹ đẻ, có điều thiếp thân cũng biết, lang quân là người làm đại sự, có những tính toán riêng với phụ thân, nên không tiện cùng đi.
Miêu Nghị vổ nhè nhẹ tấm lưng nàng:
- Để nàng chịu thiệt rồi.
Thật ra trong lòng hắn biết, hắn vẫn giữ liên lạc với Bàng Quán, làm sao không biết lúc nào Bàng Tiếu Tiếu phải về chứ?
Bàng Tiếu Tiếu lắc đầu cười, bỗng nhiên nói tới chuyện khác:
- Tỷ tỷ của thiếp thân còn chưa biết thiếp thân đã gả cho lang quân, tỷ tỷ truyền tin với thiếp thân, nói Cẩm Tú Vô Song hội sắp bắt đầu, tỷ ấy với mẫu thân đều sẽ đi, muốn dần thiếp thân đi cùng. Cẩm Tú Vô Song hội mỗi trăm năm mới có một lần, thiếp thân chưa từng tham gia bao giờ, lang quân cảm thấy thiếp thân có nên đi không?
Câu hỏi của nàng lộ ra ý sẽ nghe lời nam nhân của mình.
Khóe miệng Miêu Nghị khẽ nhếch, Cẩm Tú Vô Song hội trăm năm tổ chức một lần mà nữ nhân này chưa từng tham gia lần nào, không khỏi nghĩ tới tuổi của nàng, phát hiện mình quả thật là trâu già gặm cỏ non, không kiềm được, cười nói:
- Đương nhiên có thể đi rồi, sao lại không được đi chứ? Nghe nói Cẩm Tú Vô Song Hội rất đẹp, người bình thường tới cả cơ hội tiến vào cũng không có ấy chứ, không vội trở về thì thôi, nếu đã về rồi thì phải chơi thật vui.
- Nghe nói?
Bàng Tiếu Tiếu hơi nâng vầng trán.
- Dựa vào thân phận và địa vị của lang quân. Tiến vào đó đâu phải là vấn đề, lẽ nào bao nhiêu năm qua, lang quân chưa từng vào đó?
Miệu Nghị cười ha ha: -Nếu ta tới, e là sẽ có nhiều người không thoải mái, ta cũng chẳng muốn tự khiến mình xấu hổ.
Bàng Tiếu Tiếu hơi ngạc nhiên, chợt phản ứng lại câu hắn nói có ý gì, không khỏi phụt cười thành tiếng, cũng thật là, mấy nhà quyền quý trên thiên hạ này e là chẳng có mấy nhà chưa bị lang quân mình đắc tội, làm gì có chuyện vui vẻ với nhau chứ? Thậm chí nàng nghĩ, nếu bạn bè trước kia biết mình gả cho Ngưu Hữu Đức, không biết có sợ nàng không, hẳn là sẽ không có ai dám tự cao tự đại trước mặt nàng ha?
Địa vị Bàng Quán – cha nàng cũng không coi là thấp, có điều ở trước mặt mấy vị Thiên Vương luôn phải khúm núm, người nhà mấy vị Thiên Vương luôn có kiểu mắt cao hơn người, càng đừng nói tới chuyện sẽ cho nàng mặt mũi, đặc biệt là một số nữ nhân ghen tị vì không xinh đẹp bằng nàng. Có một số việc cho dù cha nàng có biết cũng sẽ làm như không biết, sẽ không vì chút uất ức nho nhỏ của con cái mà ra mặt. Nhưng phu quân nàng lại không giống vậy, tiếng dữ khắp chốn, không biết đã giết chết bao con em quyền quý, khi ở Thiên Nhai còn khiến các nhà quyền quý máu chảy thành sông, giết hết nhà này tới nhà khác, khi bị biếm ở Ngự Viện cũng dám lạnh lùng giết người. Nghe nói người cầm đầu việc lật đổ Doanh Thiên Vương chính là nam nhân của nàng.
Nghe tỷ tỷ nói, Ngưu Hữu Đức thật sự là tiếng ác đồn xa, đừng nhìn những lời bậy bạ mấy người kia mắng sau lưng hắn mà lầm, nếu thật sự chạm mặt hắn có khi còn chẳng dám nói chuyện lớn tiếng, trốn sao cho nhanh, người nào tới U Tuyền săn bắn cũng ngoan ngoan giao tiền, không ai dám nói nửa chữ “không”.
Thời gian trôi kinh quá