PHI THIÊN

Nếu như Miêu Nghị trong nhân mã Thìn lộ đó thật sự là Đại ca của sư muội, một khi hắn xảy ra chuyện gì ở Tinh Tú Hải, sau khi trở về nàng cũng không biết nên nói với sư muội như thế nào.

Nàng nhìn ra được tình cảm giữa sư muội và vị Đại ca đã cách biệt nhiều năm là vô cùng sâu nặng, cũng nghe sư muội kể về chuyện cũ. Cuộc sống huynh muội ba người vô cùng cô khổ không chỗ nương tựa gian nan vất vả, là vị Đại ca ấy dùng đôi vai gầy yếu gánh vác.

Còn nhỏ tuổi như vậy đã phải cầm dao mổ heo nuôi gia đình, lúc đầu thường là không giết được heo, mà bị con heo to lớn húc ngã lăn ra đất, bị heo chà đạp thương tích khắp người, vị Đại ca ấy ngã xuống lại bò dậy hết lần này tới lần khác.

Đừng tưởng rằng heo cắn người không đau, hai huynh muội đã chính mắt thấy heo mập bị ép cắn vào cánh tay Đại ca bị thương, máu chảy đầm đìa.

Lão Nhị cùng lão Tam tuổi còn nhỏ không giúp được gì, bụng lại đói. Nhìn Đại ca ngã xuống đất lại cố gắng bò dậy nhiều lần, trên cánh tay còn chảy máu, hai đứa trẻ bên ngoài chuồng heo òa khóc.

Vị Đại ca ấy sau nhiều lần ngã xuống lại đứng dậy, rốt cục gánh vác cả gia đình.

Vì không để cho đệ đệ muội muội bị đưa vào Từ Nguyện phủ, thậm chí vị Đại ca ấy dùng dao mổ heo đâm trên người mình một dao.

Mỗi khi nghe sư muội kể đến những chuyện này, sư muội đều khóc bù lu bù loa trước mặt nàng.

Lúc ấy trong nhà không có tiền, dù điều kiện có hạn vị Đại ca ấy vẫn nhường hết cho đệ đệ muội muội mình, có món gì ngon cũng nhường lại cho đệ đệ muội muội ăn. Vì đệ đệ muội muội có thể có tiền đồ, cố gắng cho hai người đi học, lại làm trễ nãi mình, không biết được mấy chữ.

Không chỉ trễ nãi việc học hành, quan trọng hơn là làm trễ nãi chuyện chung thân đại sự của Đại ca, không ai muốn con gái mình gả cho một tiểu tử nghèo gánh thêm hai đứa em nuôi như vậy.

Lúc Đại ca đến nhà lão Lý điếm đậu hủ đối diện cầu hôn, sư muội nhớ rõ ràng cảnh tượng sính lễ bị ném ra. Sau lần này không ít người đi qua hàng thịt đều chỉ chỉ chỏ chỏ cười nhạo Đại ca, nói bóng gió không ít lời khó nghe. Vì thế lão Nhị thường hay đánh nhau với bọn trẻ, vào buổi tối lén lút ném đá lên mái nhà người khác cho vỡ ngói rồi bỏ chạy. Mà Đại ca đứng sau hàng thịt vẫn tỏ ra hết sức bình thản, hàng ngày buôn bán giống như không có việc gì, làm như không nghe những lời nói bóng nói gió giễu cợt kia.

Lúc ấy lần nào lão Tam cũng an ủi Đại ca, nói nữ nhi của người ta không có một người nào tốt xứng với Đại ca, bảo Đại ca đừng nóng vội. chờ nàng trưởng thành sẽ gả cho hắn. Mà Đại ca hay cười lấy tay xoa xoa đầu của nàng, nói nàng là đứa ngốc. Vì vậy lão Tam hay trịnh trọng thề với trời, nói sau khi trưởng thành nhất định làm lão bà của Đại ca, cũng bảo Đại ca chờ nàng lớn lên, nếu Đại ca cưới người khác nàng sẽ không đồng ý. Đại ca luôn luôn cười cười lắc đầu nói, muội muội của ta làm sao có thể gả cho một tên đồ tể giết heo!

Có lẽ người khác sẽ cho đó là lời trẻ con, nhưng Hồng Trần Tiên Tử lại biết sư muội vẫn nhớ. Năm đó nàng bị sư muội khóc lóc vòi vĩnh, phải đi cùng sư muội cải trang trở về nhà một chuyến. Kết quả lần đó sư muội đại náo phủ thành chủ, suýt chút nữa giết đi nữ nhi nhà lão Lý điếm đậu hủ lúc trước từ chối lời cầu hôn của Đại ca.

Sau khi trở về sư muội tức giận vô cùng, lặp đi lặp lại rằng nữ nhi nhà lão Lý kia không xứng với Đại ca nàng, nói rằng mình sẽ gả cho Đại ca…

Hồng Trần Tiên Tử cũng chỉ nghe một chút, hoặc an ủi mấy câu, bởi vì nàng hiểu nữ tử có thân phận như các nàng, lại có nhan sắc như vậy làm sao có thể gả cho một tên phàm phu tục tử. Đừng nói phàm phu tục tử, cho dù là tu sĩ bình thường, sư phó Mục Phàm Quân cũng sẽ không đồng ý. Người không có thân phận địa vị tương đối đừng mơ qua được cửa ải của sư phó.

Đã nhiều năm như vậy, dựa theo suy đoán, vị Đại ca ấy của sư muội có lẽ cũng đã yên giấc ngàn thu rồi. Không ngờ rằng trong Tinh Tú Hải Kham Loạn hội lần này lại xuất hiện một tu sĩ tên là Miêu Nghị, không phải là vị Đại ca ấy của sư muội không có cơ duyên được tu hành sao?!

Nàng không biết Miêu Nghị này có phải là Đại ca của sư muội không, nếu như phải, chết trong tay người khác còn đỡ, vạn nhất hai huynh muội đã nhiều năm qua không gặp lại nhau, vạn nhất sư muội tự tay giết Đại ca mình, vậy nên làm thế nào cho phải?

Nàng hận không thể rời Tây Tú Tinh cung đi Tây Tinh hải tìm tòi một chuyến, nhưng vì giữ công bình cho Kham Loạn hội, phàm người của sáu nước tới Tây Tú Tinh cung đều bị cắt đứt liên lạc với bên ngoài, không cho phép tùy ý ra vào, phải ngoan ngoãn chờ đến khi Kham Loạn hội kết thúc...

-----------

Bọn Miêu Nghị thăm dò trên đảo một vòng, rốt cục tụ tập lại với nhau.

- Rốt cục có thể thở phào nhẹ nhõm rồi.

Tư Không Vô Úy nhìn sơn trại trống rỗng cười ha hả, dáng vẻ địa bàn của ta ta làm chủ.

Triệu Phi trầm ngâm nói:

- Không nên cao hứng quá sớm, nên cảnh giới không thể lơi lỏng.

- Triệu Phi nói rất đúng!

Miêu Nghị vuốt cằm, phất tay chỉ về phía ngọn núi cao nhất gần đó, nói với bọn họ:

- Bắt đầu từ hôm nay, trừ Thích Tú Hồng ra, chúng ta thay phiên nhau trực.

Đây là chuyện tự nhiên, mấy người gật đầu đáp ứng.

Vương Việt Thiên cười nói:

- Ta thấy đầm nước bên dưới thác kia hết sức trong lành, đi, ba người chúng ta đi tắm một chút cho thoải mái.

Nói xong kéo tay Triệu Phi và Tư Không Vô Úy rời đi.

- Họ Vương kia, ngươi đi tắm còn kéo theo chúng ta làm gì?

Tư Không Vô Úy kêu la một tiếng, cưỡng lại không đi.

Triệu Phi cũng không có thói quen mấy nam nhân cùng tắm như vậy.

Vương Việt Thiên trừng mắt nhìn y:

- Tư Không, mới vừa thoát khỏi hiểm cảnh chính là lúc thư giãn, chúng ta không nên quấy rầy Miêu huynh đệ và Thích muội tử nghỉ ngơi.

Giọng y vô cùng ám muội.

Tư Không Vô Úy cùng Triệu Phi quay đầu lại nhìn Miêu Nghị cùng Thích Tú Hồng, nhất thời lộ vẻ chợt hiểu ra.

Mặc dù Thích Tú Hồng cố ý giữ một khoảng cách cùng Miêu Nghị ở trước mặt người ngoài, nhưng mọi người chung sống với nhau lâu như vậy lại không phải người ngu, sớm đã nhìn ra đầu mối, quan hệ giữa Thích Tú Hồng và Miêu Nghị đã là bí mật công khai.

Chẳng lẽ Vương Việt Thiên nhìn thấu Miêu Nghị muốn làm chuyện đó với Thích Tú Hồng sao, nếu là như vậy thật sự là không tiện quấy rầy. Tư Không Vô Úy cùng Triệu Phi nhìn nhau, cũng gật đầu liên tục nói:

- Đi tắm một cái, đi tắm một cái!

Hai người đuổi theo sát Vương Việt Thiên đi mất.

Lời của ba người là có ý gì, Miêu Nghị cùng Thích Tú Hồng há có thể nghe không hiểu. Thích Tú Hồng đỏ mặt xấu hổ, Miêu Nghị cũng dở khóc dở cười, nghĩ thầm ta nào có ý đó, vừa mới đặt chân tới đây nào có tâm trạng làm chuyện đó.

- Ta bảo Thích Tú Hồng chuẩn bị chút rượu và thức ăn, chờ ba người các ngươi tắm xong.

Bình luận


A
Anh Linh
26-03-2023

Thời gian trôi kinh quá

L
Lam son Tran
26-03-2023

Có chuyện nào mới ko ad

M
Mạnh Phạm Quang
26-03-2023

Hay

P
Phước Nguyễn
26-03-2023

hay

T
Thuy Nguyên
26-03-2023

có sắc k ad

A
Adrong Tình
26-03-2023

quá hay

T
To Bòi
26-03-2023

Ọep ít

D
duy khoa Ngo
26-03-2023

hay

1
111
26-03-2023

Ai biết ý nghĩa câu cuối truyện không :" Không cần cảm tạ , Trẫm hứa đời này Ngươi vừa lòng thoả ý "

L
lão Tứ
26-03-2023

Truyện này đầu truyện giữa truyện hay nhưng cuối truyện phụ thuộc dương khánh nên trở thành thằng ngu nên mất hay

L
Linh Nguyễn
26-03-2023

Bi Sao vậy ta bi từ hôm qua h vô ko dc bùn vl

Truyện đang đọc

Báo lỗi