PHI THIÊN

Hạ Hầu gia hơi lộ tranh nanh, liền khiến hắn cảm nhận được hàn ý, như một sợi dây treo cổ lơ lưng trên đầu, hắn rõ ràng cảm giác được chính đang chầm chậm vọng quanh cổ, buộc chặt lại, không biết lúc nào sẽ cho hắn một kích trí mạng, khăng khăng tạm thời hắn còn không dám triệt để trở mặt cùng Hạ Hầu gia.

Nhưng đây chính là hiệu quả mà Miêu Nghị muốn thấy, nếu không cũng sẽ không tránh ở sau màn.

Ngưu Thiên Vương phủ, ngoài cửa lớn, thủ vệ ngăn cản một nhóm người.

Hoa Nghĩa Thiên bước lên bậc thềm đưa mắt nhìn lại, thấy tùy tùng của mình bị cản lại.

Dương Triệu Thanh đứng một bên cười nói:

- Con mong Đại đô đốc thông cảm.

Hoa Nghĩa Thiên lành lạnh nghiêng đầu bễ nghễ nhìn Dương Triệu Thanh một cái, hướng tùy tùng vung tay, tỏ ý lui xuống, không cần đi cùng theo.

- Mời Đại đô đốc!

Dương Triệu Thanh vươn tay làm tư thế mời.

Hai người bước nhanh vào trong.

Khách sảnh, Miêu Nghị đã đứng trước cửa đón chào, vui vẻ nói:

- Hoa Đại đô đốc, nhiều năm không gặp, lâu nay vẫn khỏe chứ!

Đối với vị này, tâm tình Hoa Nghĩa Thiên rất phức tạp, năm đó con từng là thủ hạ của chính mình, đối với hắn mà nói còn là loại thủ hạ ở tầng dưới đáy, nhưng bây giờ cấp bậc đã cao hơn hắn. Đương nhiên, cái đó cũng một phần là bởi Hoa Nghĩa Thiên hắn đến cái vị trí này đã thăng không nổi, mà người ta lại một mực mải miết bò lên trên.

Hoa Nghĩa Thiên bước lên bậc thềm, chắp tay kiến lễ nói:

- Gặp qua vương gia, đã phiền vương gia hỏi thăm, nói cái gì tri ân đồ báo, chẳng lẽ Thiên Đình xảy ra chuyện lớn như vậy, mà bản vương hỏi đến cũng không được?

Hoa Nghĩa Thiên nói:

- Nếu thật muốn hỏi, thì đại khái vương gia có thể tới trên triều đường lý luận cho rõ ràng.

Ý là, con mẹ nó, ngươi thượng qua triều ư? Giả vờ gia vịt hay lắm chắc? Lại chuyển về chủ đề ban nãy, nói:

- Ý chỉ cũng đã đến, vương gia hạ lệnh cho qua thôi.

Miêu Nghị gật đầu, nghiêng đầu nói:

- Truyền bản vương pháp chỉ, cho qua!

- Tuân mệnh!

Dương Triệu Thanh lĩnh mệnh.

Miêu Nghị đứng dậy nói:

- Đại đô đốc là khách hiếm khi mới tới, khó được có lúc quang lâm, đã chuẩn bị chút rượu nhạt, mong Đại độ đốc nể mặt.

- Hạo ý của vương gia tại hạ tâm lĩnh, công vụ tại thân, không dám dây dưa, lần sau có rãnh lại tới quấy rầy, còn mong vương gia thứ tội.

Hoa Nghĩa Thiên cũng đứng lên theo, trực tiếp chắp tay cáo từ.

- Đã thế, công vụ khẩn gấp, vậy lại không miễn cưỡng, tiễn khách!

Miêu Nghị vung tay làm tư thế mời.

Đợi đến đưa khách nhân ra cửa, Dương Triệu Thanh quay lại trong trạch hoa viên tìm đến Miêu Nghị, hỏi:

- Vương gia, thật cho qua ư?

Ý chỉ đến, không thể không chấp hành a.

Miêu Nghị âm dương quái khí một tiếng, lại không đau không ngứa bổ sung một câu:

- Chẳng qua quy củ không thể bỏ, nhỡ ra để Yêu Tăng Ở Nam Ba lẫn vào thì biết làm sao? Để người nghiêm tra, kiểm tra từng người từng người một, khi nào xong mới tha cho qua!

Dương Triệu Thanh không khỏi chảy mồ hôi trán, dưới tay Hoa Nghĩa Thiên có nhiều nhân mã như vậy, giờ tra từng người từng người, phải tra tới khi nào mới xong? Chẳng qua cũng hiểu ý Miêu Nghị, đây là đang bắt nạt Thanh Chủ, lúc này Thanh Chủ tuyệt không dám dễ dàng trở mặt a.

Trên thực tế nói đi thì phải nói lại, bây giờ người làm như vậy không chỉ mỗi mình bên này, theo tin tức bên này thu được, thì Tây quân cùng Bắc quân bên kia cũng đang cố ý kéo dài tiến độ tập kết nhân mã của cận vệ quân, không cần thông đồng với nhau đã hình thành ăn ý, đều đang cậy vào Thanh Chủ không dám dễ dàng trở mặt, nói rõ muốn chầm chậm nhìn trò cười của hai phụ tử kia, nếu Hạ Hầu gia có thể có động tác lớn nào đó suy yếu thực lực Thanh Chủ lại càng hay. Cho dù Cực lạc giới bên kia đã phóng ra phong thanh, nói đang tập kết đại quân chuẩn bị tiến vào cảnh nội Thiên Đình, tỏ rõ thái độ muốn ủng hộ Thanh Chủ, nhưng mọi người nên tìm phiền toái vẫn cứ tiếp tục tìm phiền toái, lại không cùng người trở mặt, ý chí cũng nghe, chỉ là tìm đủ các loại lý do dây dưa chuyện của ngươi.

Nắm chính quyền có chỗ tốt của nắm chính quyền, nhưng cũng có chỗ hỏng, người khác có thể loạn dày vò, ngươi lại không thể dễ dàng đánh nện.

Chầm chậm bước lên lầu các, Miêu Nghị chắp tay đứng bên lan can nhìn ra xa, trầm ngâm nói:

- Hỏa hầu kém không nhiều, Thái cổ bên kia có thể động thủ! Thông tri Hoành Vô Đạo, nhân mã triệt ly, nhường chỗ cho U Minh đại quân!

- Tuân mệnh!

Dương Triệu Thanh ứng tiếng.

U Minh phủ tổng đốc, trong đình tư hoa viên, Thanh Nguyên Tôn nhìn Hạ Hầu Thưa Vũ lặng lẽ thu lại tinh linh, hỏi:

- Mẫu hậu, thế nào rồi?

Bình luận


A
Anh Linh
26-03-2023

Thời gian trôi kinh quá

L
Lam son Tran
26-03-2023

Có chuyện nào mới ko ad

M
Mạnh Phạm Quang
26-03-2023

Hay

P
Phước Nguyễn
26-03-2023

hay

T
Thuy Nguyên
26-03-2023

có sắc k ad

A
Adrong Tình
26-03-2023

quá hay

T
To Bòi
26-03-2023

Ọep ít

D
duy khoa Ngo
26-03-2023

hay

1
111
26-03-2023

Ai biết ý nghĩa câu cuối truyện không :" Không cần cảm tạ , Trẫm hứa đời này Ngươi vừa lòng thoả ý "

L
lão Tứ
26-03-2023

Truyện này đầu truyện giữa truyện hay nhưng cuối truyện phụ thuộc dương khánh nên trở thành thằng ngu nên mất hay

L
Linh Nguyễn
26-03-2023

Bi Sao vậy ta bi từ hôm qua h vô ko dc bùn vl

Truyện đang đọc

Báo lỗi