PHI THIÊN

Chẳng qua sợ là Liệt Hoàn nằm mơ cũng không nghĩ tới, lại có một tu sĩ cảnh giới Bạch Liên có thể xông vào Hỏa Cực cung của y, bị vây khốn không ra được, nảy ra chủ ý phá hoại Hỏa Cực cung của y, còn mắng oan y là người âm hiểm.

Miêu Nghị thuần túy là lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, đứng ở tầm vóc của mình mà đánh giá người khác. Liệt Hoàn không cần tính kế với một tu sĩ nhỏ bé không thèm nhìn tới như Miêu Nghị.

Xoảng… cây cột ngã xuống giữa mâm tròn.

Miêu Nghị lắc mình đến quảng trường lấy nồi ra nấu cơm, chuẩn bị ăn một bữa no nê, ngủ một giấc thật tốt khôi phục trạng thái thân thể, sau đó phủi mông rời đi.

Tìm được phương pháp rời đi, tâm trạng Miêu Nghị thoải mái, sau khi ăn uống no đủ bèn ngâm mình trong bồn tắm, ngủ ngon lành ở nơi đầy mộng ảo này. Có thể nói hiện tại hắn đã cao gối không lo, có Liệt Hoàn bày ra đại trận hộ pháp cho hắn, không sợ người quấy rầy.

Sau khi thức dậy hắn ăn mặc chỉnh tề, định rời đi. Thế nhưng nhìn nhìn Hỏa Cực cung, hắn lại do dự, hiện tại thật sự muốn rời đi sao?

Tính toán thời gian, hắn đi tới Tinh Tú Hải đã hơn bảy năm, còn có hơn hai năm nữa Tinh Tú Hải Kham Loạn hội mới có thể kết thúc, suy đoán Kham Loạn hội chưa kết thúc Liệt Hoàn cũng sẽ chưa trở lại, vì sao không ở nơi này tránh né chờ lúc Kham Loạn hội sắp kết thúc rồi đi!? Hiện tại một khi đi ra ngoài sẽ không tìm được địa phương có tiến độ tu luyện thần tốc như vậy nữa, ở chỗ này tu luyện một năm bằng tu luyện mấy năm bên ngoài, huống chi hiện tại bên ngoài vô cùng hung hiểm.

Cho dù là tính thế nào cũng thấy nên ở lại là hơn, tức thì Miêu Nghị lắc mình trở về bảo tọa trong đại điện tiếp tục tu luyện...

-----------

Tám tháng sau, Miêu Nghị khoanh chân nhắm mắt tu luyện đột nhiên cảm giác tốc độ hấp thu linh tố hệ Hỏa giảm mạnh, nguồn cung cấp chủ lực là mười hai ngọn lửa điêu khắc trên vách sau lưng đã đứt đoạn.

Miêu Nghị tạm ngừng tu luyện, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy mười hai ngọn lửa trên vách tường đã tắt, bóng lửa chập chờn ẩn trong đó đã biến mất, không còn nhìn thấy gì nữa, không trách hấp thu linh tố hệ Hỏa chậm lại.

Hiện tại là lúc hắn cần trốn ở chỗ này tu luyện nâng cao tu vi, không tìm được chỗ nào khác an toàn, tu luyện với tốc độ nhanh như vậy, vì sao linh tố hệ Hỏa lại biến mất???

Miêu Nghị lập tức nhảy đến bức tường sau lưng bảo tọa, lục lọi thật lâu cũng không tìm ra nguyên nhân gì, tức thì lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một thanh Lang Nha bổng nhị phẩm, hai tay vung lên đập vào vách thật mạnh.

Miêu Nghị vẫn không biết rõ loại tinh thạch này là vật gì, không nói pháp lực khó có thể xâm nhập vào điều tra, hơn nữa còn rất cứng rắn, vung Lang Nha bổng nhị phẩm đập mấy chục lượt, rốt cục mới đánh thủng được một lỗ trên bức điêu khắc một ngọn lửa. Hắn nhìn vào tra xét, phát hiện bên trong là không gian tròn trịa hình cầu, trừ chỗ mới đánh thủng ra, bên trong cũng không có bất kỳ chỗ hổng nào có thể giúp hắn rời đi.

- Kỳ quái thật, vì sao bóng lửa chập chờn trong này biến mất, chẳng lẽ đã bị mình hấp thu hết rồi sao???

Miêu Nghị lẩm bẩm tự nói mấy câu, ánh mắt nhìn về phía những bức điêu khắc ngọn lửa khác, cảm thấy không cam lòng, thật sự là đã sớm cảm giác được thứ nằm bên trong vách vô cùng quan trọng với việc tu luyện của hắn.

Không cam lòng dĩ nhiên là sẽ không bỏ qua, hắn vung Lang Nha bổng đập một trận nữa trên vách, cho đến khi đập thủng hết mười hai bức điêu khắc ngọn lửa trên đó mới dừng tay.

Thế nhưng điều tra từng lỗ thủng cũng không phát hiện được manh mối gì. Trong lúc hắn còn đang cau mày suy tư, đột nhiên cả tòa cung điện chấn động một cái.

Miêu Nghị giật nảy mình, nhanh chóng vọt ra bên ngoài cung điện nhìn chung quanh, không có phát hiện chuyện gì khác thường.

Hắn còn đang cảm thấy kỳ quái, đột nhiên phát hiện cung điện lơ lửng lại hơi lay động một cái. Sắc mặt Miêu Nghị đại biến, hắn cảm thấy dường như cung điện này sắp sửa rơi xuống…

Bất quá rất nhanh ổn định lại, Miêu Nghị lẳng lặng đợi một lúc lâu, cũng không thấy cung điện có bất kỳ động tĩnh gì nữa.

Nhưng hắn cũng không dám do dự nữa, thu Lang Nha bổng trên tay lại, lại lấy một thanh đại đao nhị phẩm ra, phi thân nhảy lên lưng tượng hỏa kỳ lân bên bậc thềm, múa đại đao chém vào cổ bức tượng điên cuồng.

Ầm, phần đầu tượng Hỏa kỳ lân rơi xuống đất.

Miêu Nghị cũng nhảy xuống theo, lấy đao thương kiếm ra tiến lên đẽo gọt một hồi trên đầu tượng, vô cùng bận rộn.

Hắn đang chuẩn bị chạy trối chết, hắn hoàn toàn có lý do nghi ngờ tòa cung điện này sắp sửa xảy ra chuyện. Đầu tiên là mười hai ngọn lửa kia tắt, kế đó là động tĩnh khác thường của cả cung điện.

Dĩ nhiên chẳng qua hắn chỉ nghi ngờ, nhưng đã có điềm báo trước đó, không thể không chuẩn bị sớm, hắn cũng không muốn tiêu đời cùng với Hỏa Cực cung. Vẫn nên rời khỏi nơi này trước rồi hãy nói, chớ để đến lúc đó chỉ vì chiếm chút tiện nghi muốn đi cũng không kịp.

Bận rộn như vậy chừng hai ngày, cái đầu tượng hỏa kỳ lân trong suốt óng ánh kia đã bị hắn móc rỗng, tuy rằng nhìn có vẻ thô sơ nhưng đã hình thành một cái lồng, đủ để bao phủ thân hình Miêu Nghị trong đó.

Miêu Nghị thử đi thử lại mấy lần, sau đó thu cất, lại nhanh chóng lấy một sợi xích sắt to ra cải tạo lại.

Cải tạo xong thu vào nhẫn trữ vật, hắn nhảy lên lưng tượng hỏa kỳ lân, giậm chân một cái bay vút lên trên nóc cung điện.

Đứng ở chỗ cao nhất của cung điện, Miêu Nghị ngẩng đầu nhìn biển lửa cuồn cuộn bên trên, lại nhìn Hỏa Cực cung dưới chân, lộ ra vẻ quyến luyến không thôi.

Chỗ này thật sự là rất thích hợp cho hắn tu luyện, tám tháng qua hắn lại luyện hóa chừng sáu trăm viên Nguyện Lực Châu. Trước mắt tốc độ luyện hóa Nguyện Lực Châu mỗi ngày đã đạt đến ba viên, chỉ cần luyện hóa thêm khoảng gần hai ngàn viên nữa, suy đoán tu luyện ở chỗ này tới lúc Kham Loạn hội kết thúc hắn sẽ có thể đột phá đến Thanh Liên nhị phẩm, bởi vì tốc độ tu luyện ở chỗ này vẫn đang tăng lên.

Nếu như ra khỏi nơi này tu luyện, tốc độ luyện hóa Nguyện Lực Châu mỗi ngày tạm thời cũng sẽ ngừng lại ở ba viên một ngày, còn phải tu luyện chừng hai năm nữa mới có thể đột phá đến Thanh Liên nhị phẩm, khi đó Tinh Tú Hải Kham Loạn hội đã sớm kết thúc.

Cho nên Miêu Nghị rất không nỡ bỏ nơi này mà đi, thấy Hỏa Cực cung lơ lửng tựa hồ đã ổn định, lại từ nóc nhảy xuống, vào trong cung điện.

Bất quá thấy Hỏa Cực cung bị mình làm ngổn ngang bừa bãi, Miêu Nghị lại rùng mình một trận, dường như vách tường bị mình đập phá kia dù muốn khôi phục như cũ cũng không có biện pháp. Nếu như bị Yêu Vương Liệt Hoàn thấyn sẽ dùng thủ đoạn tàn nhẫn nhất giết chết hắn, không thừa dịp hiện tại rời đi trốn xa một chút thoát khỏi hiềm nghi. Nếu thật sự muốn cầm cự đến lúc Kham Loạn hội kết thúc rồi đi, sợ là Yêu Vương chỉ cần ra lệnh một tiếng, hắn có muốn chạy cũng không thể chạy xa được.

---------------

Bình luận


A
Anh Linh
26-03-2023

Thời gian trôi kinh quá

L
Lam son Tran
26-03-2023

Có chuyện nào mới ko ad

M
Mạnh Phạm Quang
26-03-2023

Hay

P
Phước Nguyễn
26-03-2023

hay

T
Thuy Nguyên
26-03-2023

có sắc k ad

A
Adrong Tình
26-03-2023

quá hay

T
To Bòi
26-03-2023

Ọep ít

D
duy khoa Ngo
26-03-2023

hay

1
111
26-03-2023

Ai biết ý nghĩa câu cuối truyện không :" Không cần cảm tạ , Trẫm hứa đời này Ngươi vừa lòng thoả ý "

L
lão Tứ
26-03-2023

Truyện này đầu truyện giữa truyện hay nhưng cuối truyện phụ thuộc dương khánh nên trở thành thằng ngu nên mất hay

L
Linh Nguyễn
26-03-2023

Bi Sao vậy ta bi từ hôm qua h vô ko dc bùn vl

Truyện đang đọc

Báo lỗi