Tinh Tú Hải Kham Loạn hội đã kết thúc lâu như vậy, tin tức người may mắn còn sống sót trở về cuối cùng vẫn phải công khai. Quân Sứ Thìn lộ cũng có ý làm cho người ta biết thành tích đáng tự hào của Thìn lộ.
Tin tức vừa đến lập tức gây ra chấn động không nhỏ ở Nam Tuyên phủ, sơn chủ Trấn Hải sơn Miêu Nghị lại có thể sống trở về, hơn nữa còn đứng hạng mười!
Nhất là Trấn Hải sơn, không biết bao nhiêu người hoảng hồn, giống như kiến trên chảo nóng.
- Hắn có thể còn sống trở về...
Điền Thanh Phong đứng bên trong phủ đệ tu hành kinh ngạc lẩm bẩm một câu, thất thần đứng ở trong sân rất lâu không nhúc nhích.
Chu Hoàn, Mao Nhất Phàm, Liễu Thiến còn ở bên ngoài phụng bồi Phàn Chấp Sự du sơn ngoạn thủy ở các động phủ Trấn Hải sơn, lúc này đang ở ven hồ sóng gợn lăn tăn, vừa nhận được tin đồng môn báo cho biết lập tức vô cùng nôn nóng, chuẩn bị trở về nghĩ biện pháp tự cứu.
Thế nhưng lại bị Phàn Tử Trường kéo lại:
- Chẳng lẽ không muốn phụng bồi bản Chấp Sự nữa sao?
Chu Hoàn đi theo bên cạnh y cười khan nói:
- Sơn chủ sắp trở về, chúng ta phải sớm chuẩn bị nghênh tiếp, nếu không sẽ có vẻ vô lễ…
Phàn Tử Trường giả vờ không biết những chuyện xấu mà bọn họ đã làm, lại trấn an:
- Gấp cái gì, không phải là sơn chủ các ngươi vẫn chưa về sao? Ta thấy các ngươi không coi bản Chấp Sự ra gì, chẳng lẽ bản Chấp Sự không lớn hơn một sơn chủ nho nhỏ như hắn?
Trong bụng ba người gấp gáp vô cùng, nhưng lại không tiện đắc tội với Phàn Tử Trường. Lúc trước Liễu Thiến từng nói gì với Thiên nhi và Tuyết nhi, trong lòng nàng vẫn còn nhớ rất rõ ràng, lúc này nhắm mắt nói ra:
- Không dối gạt Chấp Sự Đại nhân, trong lúc sơn chủ không có ở đây, chúng ta từng đắc tội đã nhiều với hai vị thị nữ thiếp thân của sơn chủ Đại nhân, nếu không sớm chuẩn bị, sợ là sau khi sơn chủ trở lại sẽ không bỏ qua cho chúng ta.
- Thì ra là như vậy!
Phàn Tử Trường đột nhiên bật cười ha hả nói:
- Các ngươi quá lo xa, ta có thể bảo đảm các ngươi lần này hữu kinh vô hiểm!
Ba người ngơ ngác nhìn nhau, vội vàng thỉnh giáo:
- Vì sao vậy?
Phàn Tử Trường lắc đầu cười nói:
- Thật không dám giấu giếm, trước khi ta tới đây cũng đã biết sơn chủ các ngươi sắp trở về. Không ngại tiết lộ chút tin tức cho các ngươi, lần này Miêu Nghị trở về sắp điều đi khỏi Nam Tuyên phủ lên chức phủ chủ địa phương khác, chỉ là một người sắp rời đi, các ngươi cần gì phải sợ hắn?
Ba người vừa mừng vừa sợ, Liễu Thiến vẫn thấp thỏm bất an nói:
- Nhưng nếu hắn hạ thủ với chúng ta trước khi bị điều đi thì sao?
Phàn Tử Trường cười lạnh nói:
- Tất cả cứ yên tâm cho ta, chẳng lẽ các ngươi cho rằng lần này ta tới Trấn Hải sơn chỉ là để tuần sát theo lệ thường thôi sao?! Không ngại nói cho các ngươi biết, ta mang theo pháp chỉ điện chủ tới tuần sát, nếu ta muốn bảo vệ ba người các ngươi, chẳng lẽ Miêu Nghị hắn cũng dám đối nghịch với điện chủ hay sao? Dĩ nhiên, nếu như ba người các ngươi muốn bỏ gần cầu xa tìm người khác tương trợ, ta cũng không giữ lại, xin cứ tự nhiên!
Ba người có thể nói hết sức mừng rỡ, lập tức cáo lỗi liên tiếp, phục vụ Phàn Chấp Sự cẩn thận hơn trước.
-----------
Trầm Phong Hoa đang ở Trấn Ất điện nghe thấy tin này cũng có chút kinh hãi, Miêu Nghị có thể còn sống trở về ư!? Bất quá y cũng thăm dò được từ miệng Hoắc Lăng Tiêu một ít tin tức, biết Miêu Nghị sắp điều đi khỏi Trấn Ất điện cũng không coi ra gì. Chỉ cần mình nấp ở Trấn Ất điện không ra, chẳng lẽ Miêu Nghị còn có thể vọt tới Trấn Ất điện làm gì mình sao?!
Tức thì y cho người truyền tin tức cho bọn Chu Hoàn, báo cho ba người Miêu Nghị sẽ điều đi khỏi Nam Tuyên phủ, bảo ba người không cần kinh hoảng. Chỉ cần trụ vững, Miêu Nghị đi rồi tức thì mọi chuyện sẽ qua.
Dĩ nhiên y cũng không trông cậy vào bọn Chu Hoàn, còn phải hạ công phu ở trên người Hoắc Lăng Tiêu, chỉ cần Hoắc Lăng Tiêu cao hứng sẽ không cho phép một tên Miêu Nghị nho nhỏ làm gì mình. Trong lúc nhất thời đem hết khả năng làm cho Hoắc Lăng Tiêu cao hứng, cũng không quên nịnh nọt Thiên Vũ, Lưu Tinh.
Sau khi được tin tức Trầm Phong Hoa gởi tới xác nhận Miêu Nghị sẽ điều đi khỏi Nam Tuyên phủ, bên này lại có Phàn Tử Trường trấn trụ Miêu Nghị, bọn Chu Hoàn được Phàn Tử Trường trấn an cảm thấy trong lòng đại định, tức thì báo cáo với Trầm Phong Hoa, ba đại phái cũng không phải kém cỏi, Miêu Nghị cũng không dám làm gì bọn họ.
Bọn họ không nhắc chuyện mình bắt cá hai tay, qua lại với Phàn Tử Trường, chỉ cần không phải kẻ ngu đều sẽ làm như vậy.
Trầm Phong Hoa nhận được tin tức trả lời, thấy ba người nắm chắc như vậy trong lòng cũng trấn định, chẳng qua là tiếc nuối bỏ qua cho hai mỹ nhân Trấn Hải sơn.
Thiên nhi cùng Tuyết nhi đang ở Trấn Hải sơn rõ ràng cảm thấy Trấn Hải sơn xảy ra biến hóa. Đại nhân còn chưa trở về, chẳng qua là tin tức trở về vừa tới, toàn bộ Trấn Hải sơn từ trên xuống dưới hiện tại thấy các nàng lại tỏ ra vô cùng khách sáo, có chuyện gì cũng chạy tới xin chỉ thị.
Cho dù là các lộ động chủ được bọn Chu Hoàn báo cho biết không cần hoảng cũng rối rít đưa tin thượng biểu, hồi báo một chút tình huống địa bàn của mỗi người, không ai muốn sau này vạn nhất không có đường lui.
Diêm Tu hiệp trợ hai nàng coi như là cảm nhận được lực uy hiếp của Miêu Nghị, người còn chưa trở lại cũng đã khiến cho bọn nhãi nhép kia đứng ngồi không yên…
-----------
Nam Tuyên phủ, mấy kỵ sĩ xông vào sơn môn, Tần Vi Vi một bộ quần trắng nhảy xuống ngựa, hỏi rõ phủ chủ ở nơi nào, đi thẳng ra phía sau núi.
Ra hậu sơn thấy Dương Khánh đang khoanh chân tĩnh tọa một mình, sau khi hành lễ ra mắt bèn hỏi thẳng:
- Cha, tin tức Miêu Nghị sắp trở về có thật không?
Dương Khánh buông chân bước xuống giường, gật đầu một cái nói:
- Là thật.
Ánh mắt Tần Vi Vi chớp lóe, lại hỏi:
- Phải chăng là cha đã biết từ sớm?
Ý nói là tại sao cha biết trước mà không cho con biết…
Dương Khánh cau mày thật sâu:
- Con đường đường là chủ nhân một sơn, từ rất xa chạy về đây chỉ là vì hỏi chuyện này ư?
Tần Vi Vi tránh né ánh mắt Dương Khánh:
- Con với hắn là bằng hữu, chẳng qua là quan tâm một chút…
Bằng hữu? Dương Khánh liếc xéo nàng một cái, đi tới trước lan can, lạnh nhạt nói:
- Giữa bằng hữu quan tâm lẫn nhau một chút cũng là bình thường, không cần phải chột dạ. Thuận tiện nói cho con biết, Miêu Nghị đã được cung chủ coi trọng, lần này trở về sẽ bị điều đi khỏi Trấn Ất điện, cất nhắc đến chỗ khác đảm nhiệm phủ chủ, sau này cũng không liên quan gì với Nam Tuyên phủ nữa. Cây cao gió lớn, ở xa như vậy ít lui tới một chút cũng không phải chuyện gì xấu, giữ vững quan hệ bằng hữu bình thường là tốt rồi, cũng đỡ bị liên lụy.
Trong giọng điệu y có ý khuyên Tần Vi Vi nên từ bỏ hy vọng.
Điều đi khỏi Trấn Ất điện làm phủ chủ nơi khác… Thân thể Tần Vi Vi khẽ run lên, cắn môi im lặng.
---------------
Thời gian trôi kinh quá