PHI THIÊN

Theo Lão bản nương nói, thuyền rồng U Minh mỗi lần xuất hiện không hành hạ mấy trăm năm, làm cho mọi người hoàn toàn không có hy vọng là sẽ không từ bỏ ý đồ, nhưng đối với chuyện làm ăn của khách sạn Phong Vân mà nói lại là chuyện tốt.

Miêu Nghị đối với chuyện nàyn cũng không có hứng thú, thuyền rồng U Minh hắn đã được chứng kiến rồi, thứ đồ chơi đó thật sự quá quỷ dị, thâm sâu không lường được, hoàn toàn không phải thứ hắn có thể nhích tới gần, lại càng không phải nói đến chuyện lên thuyền đoạt bảo, cho nên không có suy nghĩ không an phận.

Điều khiến Miêu Nghị nghĩ không ra chính là, đã nhiều năm như vậy, thương hội và hắn vẫn giữ vững loại trạng thái này, luôn liên tục dặn dò hắn ở bên cạnh Lão bản nương không được bại lộ, hắn đã cảm thấy chuyện thăm dò tin tức cũng không phải trọng yếu nhất, không biết cuối cùng bọn họ muốn hắn làm gì Lão bản nương.

Nhưng chỗ tốt khi sống ở khách sạn Phong Vân là rất rõ ràng, sau khi bước vào giới tu hành, hắn chưa từng an tâm tu luyện lâu như vậy. Trong nhà, để làm yên lòng hắn, cung chủ Đào bà bà hỗ trợ chiếu cố vô cùng tốt, tựa hồ ngoài độc lập với Trấn Quý điện, kịp thời chính xác giao nộp cống vật, chỉ cần không làm ra chuyện gì khác thường, Trấn Quý điện tựa hồ cũng không can thiệp vào sự vụ của Thủy Vân phủ.

Tần Vi Vi mấy năm trước cũng tới Thủy Vân phủ mấy chuyến, nhưng nhiều lần tới mà không thể gặp được Miêu Nghị, có một lần hỏi Thiên Nhi, Tuyết Nhi, hỏi Miêu Nghị có phải đang cố ý tránh né nàng hay không? Sau lần hỏi đó, gần ba mươi năm Tần Vi Vi không còn đặt chân đến Thủy Vân phủ.

Văn Phương cũng nhiều lần dò thăm tung tích của Miêu Nghị, Thiên Nhi, Tuyết Nhi dĩ nhiên sẽ không nói cho nàng biết.

Chỗ Yến Bắc Hồng, Triệu Không và Tư Không Vô Úy, Miêu Nghị cũng thường xuyên liên lạc, nhưng không trực tiếp liên lạc, mà là thông qua Thiên Nhi, Tuyết Nhi truyền thư lẫn nhau. Triệu Không và Tư Không Vô Úy rất được Đào bà bà coi trọng, hai người thường nhắc tới Đào bà bà đối đãi với hai người không tệ, quan hệ với vị cung chủ tương lai Đào Thanh Ly cũng không tồi, thậm chí không phải là không tồi bình thường, ba người còn cùng nhau kết bái!

Sau khi Miêu Nghị biết được tin tức này, cảm thấy rất kinh ngạc, sau đó dĩ nhiên là chúc mừng.

Yến Bắc Hồng từ trước đến nay vẫn hiếu chiến, điện chủ xung quanh địa bàn, hai điện chủ Hồng Liên ngũ phẩm trở lên đã bị hắn giết chết cả hai, địa bàn cũng chiếm được một cái, hiện giờ đã là điện chủ kiêm hai điện, làm Miêu Nghị thổn thức không dứt, phát hiện vị Yến đại ca này có đủ mạnh mẽ.

Tất cả mọi người đều xen lẫn không tệ, Miêu Nghị cảm giác mình xen lẫn còn tốt hơn, cũng không phải có thể mò được nhiều thứ từ phía thương hội, mà là có được Vân Tri Thu, có được nữ nhân như vậy bên cạnh, hắn chẳng còn gì đòi hỏi, đối với hắn mà nói đây là chuyện vui mừng lớn nhất.

Nhưng vì địa vị của hai người xê xích quá nhiều, ý nghĩa phía sau còn một đống phiền toái, nếu hai người muốn chân chính ở với nhau, Miêu Nghị hắn cũng chỉ có thể tiếp tục cố gắng tu luyện...

Đảo mắt lại ba mươi năm nữa trôi qua, Miêu Nghị thoáng lộ ra vẻ bất đắc dĩ, hắn vẫn chưa đột phá được cảnh giới Hồng Liên.

Hiện tại hắn phát hiện hàng năm đến lưỡng cực Băng cung chưa chắc là chuyện tốt, tốc độ luyện hóa Nguyện Lực châu đúng là càng lúc càng nhanh, nhưng cảnh giới Hồng Liên cuối cùng vẫn không đột phá được, thật đúng là phiền toái lớn rồi. Nguyện Lực châu tiếp tục tiêu hao, tốc độ luyện hóa của hắn nhanh như vậy, cao xa hơn tu sĩ bình thường, ý nghĩa Nguyện Lực châu tiêu hao kẹt ở cửa khẩu này cũng cao hơn tu sĩ bình thường. Hắn đã đập phá gần hai trăm vạn Nguyện Lực châu vào trong, nhưng vẫn không thấy có kết quả gì.

Với kích thước này, đột phá Hồng Liên nhị phẩm tiêu hao cũng đủ, nếu tiếp tục như vậy người nào chịu nổi!

Hơn nữa bên phía An Chính Phong không thể nào cứ để mặc hắn đòi hỏi không ngừng nghỉ, đã buộc chặt lỗ hổng, để cho hắn không tùy tiện lấy tiền ra làm quan hệ nữa. Một năm chỉ cho hắn hạn ngạch mười vạn hạ phẩm Nguyện Lực châu. Cử động này có thể nói làm cho Miêu Nghị âm thầm kêu khổ, thật giống như Triệu Không ở lỗ hổng Thanh Liên cửu phẩm và Hồng Liên nhất phẩm đập cái thẻ hai ba trăm năm cũng còn được?

Có lẽ là trời chiều lòng người...

- A! Nam Cực Băng cung làm sao lại trở nên tối đen như mực vậy?

Bay vọt trên bầu trời tuyết phong mịt mờ, thợ mộc đang khênh kiệu phía trước, đột nhiên ngạc nhiên hỏi.

Mấy người đưa mắt nhìn xuống, trên đỉnh núi Nam Cực Băng cung tọa lạc, vẫn thấy băng bảo phản quang dưới tinh nguyệt, nhưng không thấy quang hoa màu lam nhạt mỹ lệ kia nữa.

- Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện?

Lão bản nương cau mày nói.

Mấy người đáp xuống cửa băng bảo, đệ tử giữ cửa theo lệ tới hành lễ, không nhìn ra băng bảo đã xảy ra chuyện gì.

Lão bản nương ngồi trong màn lụa hỏi:

- Đèn băng bảo làm sao lại dập tắt?

- Hồi bẩm Phong phu nhân, đây là ý của lão tổ, nguyên nhân gì đệ tử không biết.

Đệ tử kia chắp tay trả lời.

Ba chữ ‘Phong phu nhân’ vừa ra khỏi miệng, Lão bản nương lập tức liếc mắt về phía Miêu Nghị, quả nhiên phát hiện khóe miệng hắn khẽ nhếch lên, giống như khó chịu.

Lão bản nương cũng không có cách nào, không thể nào đi ngăn miệng lưỡi của người ta.

Cả nhóm ngay sau đó được dẫn vào trong, đặt kiệu bên trong đại sảnh, Miêu tiểu nhị cuốn mành, Lão bản nương thướt tha chui ra.

Không đầy một lát, Nam Cực lão tổ cười ha ha từ phía sau đi ra:

- Đệ muội đến rồi!

Có người từ xa vạn dặm tới tặng lễ, ai mà không cao hứng.

Lão bản nương khom người hành lễ nói:

- Tiểu muội bái kiến Bạch đại ca.

Sau khi tặng lễ, Lão bản nương lại chỉ chỉ băng bảo, kỳ quái nói:

- Bạch đại ca, chuyện gì xảy ra vậy?

Nam Cực lão tổ lắc đầu, cười khổ nói:

- Không dối gạt đệ muội, cũng không biết xảy ra chuyện gì, kể từ sau đại thọ ta năm ấy, Băng Diễm này không thấy súc dục tăng trưởng, ngược lại cứ từ từ giảm bớt. Không chỉ là chỗ này của ta, ngay cả Bắc Cực Băng cung cũng đồng dạng gặp tình trạng như vậy. Ta và Trường Thiên vì thế tiêu hao rất nhiều băng phách luyện chế bổ sung cũng không thể dừng được, bất đắc dĩ, hai người chúng ta thương nghị quyết định tạm thời niêm phong, cất Băng Diễm vào kho, xem có thể giảm bớt tình huống hay không.

Niêm phong cất vào kho? Miêu Nghị không biết nói gì, nói đùa gì vậy?

- Thì ra là như vậy!

Lão bản nương vuốt cằm tỏ vẻ hiểu.

Ai ngờ ánh mắt của Nam Cực lão tổ lại chuyển hướng về phía Miêu Nghị:

- Năm đó Ngưu lão đệ tự xưng là khám phá ra sự huyền bí của Băng Diễm, không biết có biết nguyên nhân hay không?

Giọng điệu này làm sao nghe thấy có chút không đúng, ba người Lão bản nương hơi sinh cảnh giác, quay đầu lại liếc nhìn Miêu Nghị.

Miêu Nghị giả bộ không nghe hiểu, lắc đầu nói:

- Ta không rõ tình huống, không cách nào làm ra phán đoán, nếu lão tổ không ngại, có thể kêu Bắc Cực lão tổ đến đây, giao Băng Diễm cho ta nghiên cứu hơn một năm, có lẽ ta có thể tìm được nguyên nhân.

---------------

Bình luận


A
Anh Linh
26-03-2023

Thời gian trôi kinh quá

L
Lam son Tran
26-03-2023

Có chuyện nào mới ko ad

M
Mạnh Phạm Quang
26-03-2023

Hay

P
Phước Nguyễn
26-03-2023

hay

T
Thuy Nguyên
26-03-2023

có sắc k ad

A
Adrong Tình
26-03-2023

quá hay

T
To Bòi
26-03-2023

Ọep ít

D
duy khoa Ngo
26-03-2023

hay

1
111
26-03-2023

Ai biết ý nghĩa câu cuối truyện không :" Không cần cảm tạ , Trẫm hứa đời này Ngươi vừa lòng thoả ý "

L
lão Tứ
26-03-2023

Truyện này đầu truyện giữa truyện hay nhưng cuối truyện phụ thuộc dương khánh nên trở thành thằng ngu nên mất hay

L
Linh Nguyễn
26-03-2023

Bi Sao vậy ta bi từ hôm qua h vô ko dc bùn vl

Truyện đang đọc

Báo lỗi