PHI THIÊN

Máu nóng ngập tràn từ chỗ vết gãy trên cổ cuồng bắn ra, luồng sức mạnh do Thi Khiếu Thiên ngưng tụ lập tức sụp đổ, tứ chi mềm nhũn.

- YAA.A.A..!

Tiếng rống giận bi phẫn đè nén từ trong cổ họng Trình Ngạo Phương phát ra, mười móng vuốt liên tục kéo xé, trực tiếp kéo thi thể Thi Khiếu Thiên tới nhão nhoẹt, pháp lực loạn xoắn lại nghiền xương hắn thành tro.

Nhẫn trữ vật và pháp bảo của Thi Khiếu Thiên bị hút vào bên trong nhẫn trữ vật của nàng, chợt lao thẳng tới mặt đất, đứng bên cạnh thi thể Quan thiếu.

Hai đầu gối Trình Ngạo Phương mềm nhũn, chậm rãi quỳ xuống bên cạnh, mái tóc xốc xếch không chịu nổi loạn bay trong gió, đưa tay từ từ vuốt hai mắt vẫn mở trừng trừng của Quan thiếu, vừa vuốt ve lên gương mặt của hắn, nói thầm một tiếng:

- Quan thiếu...

Người nam nhân này vĩnh viễn không thể đáp lại lời nói của nàng!

Ánh mắt mê ly nhìn ra chung quanh, sơn băng địa liệt, bên trong phạm vi hơn mười dặm quả thực là long trời lở đất, Nhật Hành cung bị nàng san bằng, Thi Khiếu Thiên cũng bị nàng nghiền xương thành tro, nhưng trong cặp mắt của nàng vẫn rỉ ra giọt nước mắt trong suốt, ngẩng đầu nhìn lên trời cao, mái tóc rối bời theo gió bay vào mặt, lẩm bẩm:

- Tại sao lại đối xử với ta như thế...

Nàng mang đến nhiều thủ hạ như vậy đều không có chuyện gì, nhưng trượng phu của nàng lại bỏ mạng, hơn nữa người chết còn là trượng phu thứ tư của nàng, điều này kêu nàng làm sao có thể không hỏi ông trời một câu...

Hơn mười bóng người lần lượt rơi xuống phía sau nàng, đồng loạt tiến lên một bước, chắp tay nói:

- Cung chủ, người chết không thể sống lại, xin hãy nén bi thương! Bên phía Thủy Hành cung chỉ sợ không cách nào kiên trì quá lâu, thành công sắp tới, là chiến hay nghỉ, kính xin Cung chủ sớm đưa ra quyết định, đừng làm cho Quan thiếu chết vô ích!

Ánh mắt mê ly của Trình Ngạo Phương từ từ khôi phục bình tĩnh, hít sâu một hơi, năm ngón tay xòe ra, tiện tay đảo qua, mang theo thi thể của Quan thiếu bay vút lên không trung.

Hơn mười người kia lập tức bay theo...

Khi chiến đấu bên phía Nhật Hành cung bắt đầu, tụa hồ cũng là thời điểm Đào Thanh Ly và Chu Diệu bắt đầu dây dưa.

Trong lúc cả hai người giằng co, Đào Thanh Ly làm phép quát lên với mọi người:

- Các ngươi đi trước đi!

Các Hồng Liên tu sĩ của Thủy Hành cung đang chờ đợi những lời này, phần lớn lập tức tuân lệnh, lần lượt bay vút lên không trung, đảo mắt biến mất ở phía xa.

Miêu Nghị ở phía xa đợi Triệu Phi và Tư Không Vô Úy mang mình cùng rời đi, ai ngờ lại thấy hai người này cứ do dự trên không trung, không biết đang giở trò quỷ gì. Đợi người tới làm thịt hay sao?

- Tư Không, đi mau!

Triệu Phi quát Tư Không Vô Úy.

- Các ngươi đi trước đi!

Tư Không Vô Úy vung tay nói với hắn, tiếp tục lo lắng nhìn Đào Thanh Ly đang triền đấu với Chu Diệu Hiển.

Mặc dù hắn là một kẻ thô kệch, nhưng khí khái nam tử không thua người khác, nữ nhân của mình đang liều mạng với người khác, hắn há có thể chạy trốn.

Triệu Phi lập tức hiểu tâm tư của hắn, lắc mình tới kéo cánh tay của hắn, trầm giọng nói:

- Ngươi ở đây cũng không làm nên chuyện gì. Chẳng những không giúp được gì, ngược lại sẽ liên lụy đến nàng, nàng chỉ có một mình, muốn đi cũng tiện, Chu Diệu Hiển có vẻ không ngăn được nàng đâu.

Tư Không Vô Úy cũng không phải người ngu, vừa nghe cũng hiểu lời này có đạo lý, nhưng trong lòng hắn gấp gáp, vạn nhất bên phía Trình Ngạo Phương thất thủ hoặc là Trình Ngạo Phương không tuân thủ hứa hẹn, một khi đám người Thi Khiếu Thiên đánh tới, Đào Thanh Ly chẳng phải sẽ mất mạng?

Hắn rất do dự, thật sự không có can đảm để nữ nhân của mình ở lại, còn mình thì chạy trốn.

Đào Thanh Ly lại lớn tiếng quát:

- Tư Không, đi mau, ta trì hoãn hắn một lát, ta muốn thoát thân bọn chúng không ngăn được ta đâu!

Tư Không Vô Úy vô cùng oán trách bản thân, chỉ hận mình vô dụng, còn phải để nữ nhân bảo vệ, nắm chặt tay nói:

- Vậy ngươi cẩn thận, nếu tình huống không ổn phải lập tức đi ngay, không được trì hoãn.

- Ta biết rồi, ngươi đi mau đi!

Đào Thanh Ly đáp lại.

- Còn muốn đi?

Chu Diệu Hiển đang bị vây trong công kích Kim Long, đột nhiên cười lớn điên cuồng nói:

- Ngăn cản bọn chúng cho ta, không để tên nào chạy thoát!

Mấy người cả kinh, chỉ thấy ba mươi tám đạo nhân ảnh cấp tốc vút không mà đến, đảo mắt đã tới trước mặt.

- Đi mau!

Triệu Phi khẽ kéo Tư Không Vô Úy cánh tay.

Ai ngờ Tư Không Vô Úy thấy đối phương tới viện thủ, ngược lại càng không thể để Đào Thanh Ly ở lại rời đi, liên lụy Triệu Phi cũng phải ở lại.

Nhật Hành cung vì để triệu tập nhân mã nhanh hơn, phái ra lục đại chấp sự tự mình đến các điện liên lạc, hiện giờ lục đại chấp sự đã liên kết với điện chủ các điện và hành tẩu các điện chạy tới, nhóm lớn nhân mã phía dưới khẳng định không thể đến nhanh như vậy.

Lúc này ba mươi tám tên Hồng Liên tu sĩ đã bao vây Triệu Phi và Tư Không Vô Úy ở bên trong, còn hai người cũng cầm rìu, dựa lưng vào nhau chống trả.

Đến lúc này cho dù Triệu Phi có oán giận Tư Không Vô Úy cũng vô dụng, chỉ có thể chuẩn bị liều mạng. Chẳng qua trong lòng không khỏi hối hận, sớm biết Tư Không Vô Úy có thể làm như vậy, thật sự không nên để những Hồng Liên tu sĩ khác của Thủy Hành cung rời đi, hiện tại thì hay rồi, phiền toái lớn rồi.

Nhưng những Hồng Liên tu sĩ kia cũng khó đến gần khu vực giao thủ của Đào Thanh Ly và Chu Diệu, một gã chấp sự ân cần nói:

- Chu hành tẩu, ngươi cố gắng chịu đựng, ty chức lập tức đi mời cung chủ.

- Không cần!

Chu Diệu Hiển điên cuồng, cười một tiếng:

- Đối phó với tiện nhân kia kia cần gì cung chủ pháp giá, ả kiên trì không được lâu đâu, ta muốn đích thân báo thù rửa hận! Hai vị này giao cho các ngươi!

- Hành tẩu yên tâm, bọn họ không chạy được đâu!

Chấp sự kia cười lạnh, ba mươi tám tên Hồng Liên tu sĩ lập tức nhìn chằm chằm vào hai người kia.

Triệu Phi nhanh chóng âm thầm truyền âm với Tư Không Vô Úy:

- Hai người chúng ta ở trên không trung sẽ gặp công kích diện tích quá lớn, xuống mặt đất thôi!

Tư Không Vô Úy “ừ” một tiếng, hai người cùng nhau xông xuống mặt đất.

- Còn muốn chạy!

Có người hừ lạnh một tiếng.

Ba mươi tám người lập tức liên thủ điên cuồng tấn công xuống mặt đất, một trận ùng ùng nổ vang, trong nháy mắt đánh cho hai người dưới mặt đất khốn khổ không thể tả.

May là trên thân hai người có tam phẩm pháp bảo bất phàm, cộng thêm trên tay hai người còn có pháp bảo khác, linh huyễn xích trong nháy mắt hóa ra hàng nghìn hàng vạn thước ảnh. Thứ đồ chơi này thật sự là bảo bối dùng rất thích hợp, nhất thời làm cho một đám Hồng Liên tu sĩ sợ ném chuột vỡ đồ, có chút tự lo không xong, trái ngăn phải đánh, vì thế hóa giải được nguy cơ của hai người rất lớn.

Tư Không Vô Úy lại lấy ra một chiếc vòng thép, phía trên khảm bảy cái lục lạc, vẫy kêu đinh đang trong tay, giống như ma âm rót vào tai, làm cho một đám người choáng váng đầu óc.

---------------

Bình luận


A
Anh Linh
26-03-2023

Thời gian trôi kinh quá

L
Lam son Tran
26-03-2023

Có chuyện nào mới ko ad

M
Mạnh Phạm Quang
26-03-2023

Hay

P
Phước Nguyễn
26-03-2023

hay

T
Thuy Nguyên
26-03-2023

có sắc k ad

A
Adrong Tình
26-03-2023

quá hay

T
To Bòi
26-03-2023

Ọep ít

D
duy khoa Ngo
26-03-2023

hay

1
111
26-03-2023

Ai biết ý nghĩa câu cuối truyện không :" Không cần cảm tạ , Trẫm hứa đời này Ngươi vừa lòng thoả ý "

L
lão Tứ
26-03-2023

Truyện này đầu truyện giữa truyện hay nhưng cuối truyện phụ thuộc dương khánh nên trở thành thằng ngu nên mất hay

L
Linh Nguyễn
26-03-2023

Bi Sao vậy ta bi từ hôm qua h vô ko dc bùn vl

Truyện đang đọc

Báo lỗi