- Tốt!
Bên phía Tiên quốc, Nhạc Thiên Ba hét lớn một tiếng trầm trồ khen ngợi. Trình Ngạo Phương cũng hưng phấn vỗ tay.
- Hay.
Tông Trấn dang cầm chén rượu chậm rãi thưởng thức, thỉnh thoảng lại ngó nhìn Cơ Đức Hải ở phía đối diện, lúc này sắc mặt đã biến thành màu đen, bên kia Yêu quốc ngoại trừ đám Yêu Vương của Tinh Túc hải, còn lại sắc mặt cũng khó coi.
Thấy trên người Bạch Tử Lương có bảo giáp hộ thể, khó làm thương tổn yếu hại, thế công của Miêu Nghị ép xuống, ám sát hai chân.
Bạch Tử Lương hoàn toàn không có tự tin ngăn cản, nhanh chóng duỗi chân rút lui, trong nháy mắt cấp tốc bay lên trời.
Miêu Nghị phi chân điểm xuống đất, hai người lập tức lúc lên lúc xuống cấp tốc bay lên trời.
Mấy thương bén nhọn phía dưới đâm tới, Bạch Tử Lương chưa kéo ra khoảng cách có chút tránh không kịp, phát ra một tiếng kêu đau đớn.
Một đạo hàn mang xuyên qua mắt cá chân Bạch Tử Lương, Miêu Nghị ở phía dưới đang dò cánh tay đuổi theo thương đã đâm một thương ghim chặt mắt cá chân của hắn, nơi nhô lên cao của mắt cá chân tuôn ra một vũng máu tươi.
Cơ Mỹ Mi cả kinh bụm miệng, hốc mắt trong nháy mắt đỏ lên. Dưới tình thế cấp bách đứng lên, thiếu chút nữa đã xuất thủ cứu giúp, nhưng bên tai truyền đến tiếng quát chói tai của Cơ Đức Hải:
- Mất trận không mất mặt, ngươi còn ngại không đủ mất mặt xấu hổ sao? Nhi tử của ngươi không phải còn chưa lấy ra bản lĩnh xuất chúng sao?
Lúc mắt cá chân của Bạch Tử Lương bị xỏ xuyên qua, có thể cảm giác được bên trên đầu thương đâm thủng truyền ra một luồng lực nổ tung, thiếu chút nữa đánh gãy mắt cá chân của mình, nhưng được hắn dựa vào luồng lực đạo cao hơn tu vi của Miêu Nghị một bậc mạnh mẽ đè xuống, nhanh chóng xòe chân như muốn từ khe hở chỗ đầu thương thoát khỏi.
Nhưng cái này chỉ rước lấy đại phiền toái cho hắn. Đầu thương Kỳ Lân xuyên qua đột nhiên “răng rắc” một tiếng, đầu thương sắc bén ba phần đảo ngược, lại biến thành một cái gai ba góc, thoáng chốc móc khóa mắt cá chân của hắn.
Hai người phi thiên lúc lên lúc xuống, bay lên không trung, bị một cây thương xâu chuỗi, Miêu Nghị lăng không vung thương muốn đùa bỡn Bạch Tử Lương. Bạch Tử Lương ở trên không trung cũng tàn nhẫn, làm phép lấy thân thể huyết nhục mạnh mẽ khóa thương của Miêu Nghị, lăng không hạ người một thương giận dữ nện xuống, làm Miêu Nghị một là phải buông tay bỏ thương, hoặc là phải từ bỏ lấy cái này kèm hai bên. Miêu Nghị sẽ không bỏ thương, nhanh chóng rút thương, cái gai ba góc nhô lên cao mang theo một chùm máu tươi phiêu tán rơi rụng, kéo bay mắt cá chân bên chân trái của Bạch Tử Lương.
Một màn này làm nước mắt Cơ Mỹ Mi trực tiếp bật ra, nàng có thể thấy rõ trên mặt nhi tử hiện lên vẻ khổ sở, nàng không rõ tại sao nhi tử không thi triển ra Vạn Yêu đại pháp, mà phải chịu đựng đau đớn này. - Tốt!
Trên đỉnh núi Tiên quốc lại phát ra một trận trầm trồ khen ngợi.
Cạch cạch! Trên không trung có hai tiếng nổ vang lên, Miêu Nghị không có đại địa chống đỡ bị chấn lún xuống mấy chục trượng, Bạch Tử Lương đã mượn cơ hội lướt xa.
Sau khi ổn định thân hình, Miêu Nghị cầm thương nơi tay, một lần nữa từ từ phóng lên không trung, mi tâm hiện lên một đóa nhất phẩm Hồng Liên, thần tình trên mặt hờ hững, thần thái vẫn thong dong, cũng không đuổi theo Bạch Tử Lương, chỉ lẳng lặng nhìn Bạch Tử Lương chạy trốn.
Không phải hắn không muốn đuổi theo, mà là bản thân hắn rất rõ ràng, tu vi là tử huyệt của mình, nếu đối đầu ở khoảng cách gần và bàn về tốc độ phản ứng mình không có gì phải lo sợ, nhưng loại truy đuổi trên không này cần so đấu tu vi mình không làm được, muốn đuổi theo cũng đuổi không kịp Bạch Tử Lương.
Nhưng hắn tin tưởng Bạch Tử Lương sẽ trở lại, bởi vì Bạch Tử Lương là từ Vạn Yêu Thiên mà ra, đối với một tu sĩ mà nói bị thương chỉ là chuyện nhỏ, nhưng chạy trốn trước mắt bao người hoàn toàn không phải là chuyện nhỏ? Bạch Tử Lương nhưng là đã đại xuất cuồng ngôn nói muốn có một trậ tử chiến với Miêu Nghị, đường đường là ngoại tôn của Yêu Thánh lại chạy trốn, Vạn Yêu Thiên gánh không nổi danh nhơ này, Bạch Tử Lương dĩ nhiên cũng không gánh nổi danh nhơ này. Huống chi hắn cho rằng Bạch Tử Lương cũng không dốc hết toàn lực, cho nên chắc chắc Bạch Tử Lương sẽ trở về.
Một tay Miêu Nghị cầm thương nơi tay, lạnh lùng nhìn về hướng Bạch Tử Lương chạy trốn.
Sau khi lóe ra ngoài vài trăm thước, Bạch Tử Lương liền ngừng lại, thoát khỏi đuổi giết của Miêu Nghị liền lơ lửng dừng lại, chậm rãi xoay người lại trên không trung, nhìn y phục trên người bị khoái thương của Miêu Nghị đâm rách, lại nhìn mắt cá chân bị đâm, dùng pháp lực ngăn vết thương, đã không còn chảy máu nữa, nhưng đau đớn dĩ nhiên là không tránh khỏi.
Nhưng chút đau đớn này thật sự không coi vào đâu, đau đớn thật sự là đau lòng, đau lòng vô cùng. Hắn giơ tay lên nhìn cây trường thương giống như hổ phách hắc ngọc trên tay mình, nhiều năm khổ luyện thành tựu hắn luôn cảm thấy tự hào nhất không ngờ lại không chịu nổi một kích, tim của hắn tổn thương thế nào ai có thể biết?
- Ha ha... Ha ha...
Bạch Tử Lương đột nhiên ngửa mặt lên trời cười lớn điên cuồng, thanh âm chấn động dãy núi chung quanh, giống như phát điên.
Trong tiếng cười này tràn ngập bất đắc dĩ và bi phẫn nói không ra lời, cười thế gian này hỗn loạn, cười xuất thân của mình, cười bản thân mình vĩnh viễn không cách nào thoát khỏi hỗn loạn này.
Miêu Nghị ở phía đối diện vẫn cầm thương nơi tay, lạnh lùng lẳng lặng nhìn hắn, trời cao mây rộng, tùy ý để gió thổi qua người.
Hắn không trải qua kinh nghiệm khổ sở của Bạch Tử Lương, nhưng Bạch Tử Lương cũng đồng dạng không trải qua kinh nghiệm khổ sở của hắn, trên đời này có bao nhiêu người có thể không phải chịu trắc trở? Chẳng qua là chuyện sớm hay muộn mà thôi.
Tiền đồ mặc dù nhấp nhô, tuy có trắc trở, nhưng Miêu Nghị hắn vẫn kiên định vô cùng.
Cho dù gãy mất một mắt cá chân thì có là gì? Miêu Nghị hắn từng bị chém cả cái chân! Thất bại coi là cái gì? Hắn Nghị hắn từng bị cưỡng bức phải chủ động nhảy vào biển lửa, đốt mình thành tro bụi! Đau lòng có là gì? Nữ nhân mà hắn yêu từng chết trước mặt hắn trong gang tấc, nhưng hắn lại vô năng vô lực, người nào biết được cảm giác đau đớn khôn cùng trong lòng hắn là như thế nào?
Hai người vốn không thù không oán, đối thủ đối diện lại ở trên cao cao tại thượng, lúc ấy cho dù ở dẹp loạn Tinh Túc hải có chống lại, Miêu Nghị cũng không muốn chọc vào hắn, hoặc là nói không dám chọc vào hắn, nhưng những thống khổ này đều là do đối thủ ở đối diện kia vô duyên vô cớ áp đặt cho hắn, hắn có thể được lựa chọn sao? Không có! Chỉ có thể đi đối mặt!
Nhục nhã có là gì? Khi hắn mười tuổi đã phải nuôi nấng đệ đệ muội muội, bao nhiêu lần mệt mỏi muốn tìm nơi hẻo lánh mà khóc, bao nhiêu lần bị người ta sỉ nhục, bao nhiêu lần bị người ta xem thường, bao nhiêu lần bị người ta phỉ nhổ như ăn mày, bao nhiêu lần bị người ta khi dễ? Cho dù đi cầu hôn cũng bị ném sính lễ ra ngoài, bị người đi đường chống nạnh mắng hắn là cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, hắn còn nói cái gì? Phải chịu đủ nhục nhã như vậy nhưng lại phải làm như không có chuyện gì phát sinh, cúi thấp đầu tiếp tục mà sống, gắng chịu nhục, mặc người vây xem, có nhục nhã hay không?
---------------
Thời gian trôi kinh quá