PHÍA BẮC VÙNG XÍCH ĐẠO - 赤道热吻北极


Càng đi sâu vào trong rừng mưa, cây cối càng um tùm.

Ánh sáng mặt trời bị trùng trùng điệp điệp các tầng lớp lá cây che phủ, khí ẩm ngày càng dày đặc.Đây là lần đầu tiên Tống Úc đi sâu vào vùng trung bộ nơi rừng mưa nhiệt đới, cứ thế đi bộ 2 tiếng đồng hồ, cô đã mệt tới không thở được.

Cô nhìn chằm chằm vào người đàn ông đi trước không xa, tấm lưng anh vẫn luôn thẳng tắp như vậy, bước chân trầm ổn, từ lúc khởi hành, anh hầu như chẳng dừng lại lúc nào.Tống Úc tựa hồ có cảm giác mình đã đi xuyên qua một vòng vùng rừng nhiệt đới Amazon, nhưng thực chất là cô mới chỉ đi qua được tầng ngoài cùng nhất của khu rừng này mà thôi.Không biết là đi được bao lâu, cuối cùng cô cũng nhìn thấy hang động ấn nấp sau khu rừng nhiệt đới rậm rạp.

Lối vào hang động rất hẹp, rộng không tới 2m, cao không tới 1m, xung quanh mọc đầy cây cối um tùm, có tiếng nước chảy róc rách.Anh và cô tiếp tục bước đi, tiếng nước chảy ngày càng rõ ràng, không gian ở trong động cũng càng ngày càng hẹp hơn.

Cứ đi mãi vào bên trong, Tống Úc phát hiện ra tiếng nước chảy ra từ một thác nước, mà vị trí của họ là ở trong thác nước đó.

Thác nước đổ xuống một lượng nước lớn, giống như thế giới bên trong và bên ngoài được ngăn cách bởi một bức màn trắng.Cô nhìn thấy nước bắn tun tóe lên những viên đá nhẵn, k1ch thích tầm mắt, có những giọt nước nhỏ mịn và dày đặc xung quanh, khi ánh mặt trời soi xuống động, tạo ra một chiếc cầu vồng nhỏ xinh đẹp.Tống Úc chẳng ngờ là lại bắt được mỹ cảnh như vậy trong hang động này, cô dừng lại, bước lên đá bằng hai chân, chồm người ra ngoài để chụp ảnh.Cô nheo một mắt lại, tập trung toàn bộ tinh thần vào ống kính máy ảnh, bất tri bất giác càng nhoài càng xa.Đột nhiên, vách đá cô đang giẫm lên không chịu được sức nặng, nó rung lắc hai lần, Tống Úc giật mình, cô sắp ngã sấp mặt theo quán tính.Dường như phản ứng của Bùi Chỉ còn nhanh hơn, anh cầm được áo cô, kéo giật cô lại về phía anh.Cả người Tống Úc bổ nhào vào lòng anh, cô bị dọa tới mức trắng cả mặt, một lúc lâu sau mới hoàn lại được hồn.

Cảm nhận được cánh tay của anh trên lưng mình, cơ bắp săn chắc khỏe khoắn, khi kéo cô anh dùng lực rất lớn.Có một khoảnh khắc cô cứng đờ cả người lại, cảm giác sau lưng như phải bỏng, vành tai như chạm phải lửa mà đỏ rần rần.“Đi tiếp đi, do lượng nước ở đây lớn, kết cấu không vững chắc, sau khi ra ngoài tôi đưa cô ra thác nước ngoài đó, cô có thể tiếp tục chụp.” Giọng nói của người đàn ông trầm khàn ấm áp, đem lại cho người khác cảm giác an toàn rất lớn.Cô thở hắt ra, ngửi thấy có một mùi cây tuyết tùng rất thanh trong không khí, mát rượi nhàn nhạt, không biết nó từ đâu tới.

Tống Úc đi theo sau lưng anh, nhắm mắt theo đuôi, nhịp tim cứ đập thình thịch trong lồ ng ngực mãi không thể bình ổn lại.Đi tiếp khoảng hai mươi phút, tiếng nước chảy dần dần biến mất, ánh sáng trong động cũng dần dần tối tăm.

Khi Tống Úc đi vào động, ngoại trừ trên cổ treo cái máy ảnh ra, cô không đem theo cái gì nữa, đáng nhẽ ra cô nên đem thêm theo một cái đèn pin.


Trong lúc cô thất thần, Bùi Chỉ dừng lại, anh lấy từ trong túi da hươu được giắt trên thắt lưng một chiếc đèn dầu, hoa văn khá cổ xưa, có lẽ cũng là thứ đồ mà trước đây các nhà truyền giá bỏ lại ở đó.Đèn dầu tỏa ra ánh sáng màu vàng nhạt, khiến cho bầu không gian tối tăm được phủ lên một lớp không khí ấm áp.Dưới ánh đèn chiếu, Tống Úc bắt đầu nhìn xung quanh, lúc này mới phát hiện ra là họ đã đi tới vị trí cuả nơi vẽ bích họa.

Trong động áng chừng 7-8 thước vuông, bức bích họa ấy đầy rẫy những hình thù và hoa văn kì quái, phần lớn màu sắc đã nhạt màu, nhưng vần mơ hồ có thể nhìn ra được, nó được vẽ kéo dài tới vị trí rất cao.

Bức bích họa giống như một nền văn minh của người Anh-điêng cổ đại, đnag kể một câu chuyện trong im lặng.

Tống Úc nhìn thấy người đàn ông dưới bức bích họa, anh giơ cao ánh đèn trong tay, nhìn lên dấu vết mà tổ tiên để lại.Ánh mắt của người đàn ông thâm trầm đen kịt, có ánh sáng lóe qua, biểu cảm trên khuôn mặt của anh hăng hái và chú tâm hơn bất cứ lúc nào.

Giống như anh trèo đèo lội suối băng qua muôn vạn rừng sâu chỉ vì muốn theo đuổi thế giới trong bóng tối đó, là một thế giới đã sớm biến mất ấy.Thời gian trong khoảng không trong động như ngưng đọng.Tống Úc ngây người nhìn anh, không nhịn được cầm lấy máy ảnh, len lén chụp một bức.Bùi Chỉ lại rút ra một quyển sổ và chiếc bút máy thép từ túi da hươu trên thắt lưng, đứng ở nơi bắt đầu bức bích họa, từng chút từng chút bắt đầu ghi lại miêu tả.Nét bút thấm trên giấy mực đã ngả vàng, đầu bút kim loại vẽ lên mặt giấy những nét thanh mảnh.

Nội dung trong bức bích họa rất lớn, vẽ đầy cả một mặt đá.Anh cực kì có tính nhẫn nại, từ trên xuống dưới, từ trái sang phải, mỗi một hình vẽ anh đều không bỏ qua.

Từng trang từng trang trong quyển sổ cứ không ngừng được lật dở.

Giống như một người kế thừa thành kính, cẩn thận ghi lại quá khứ nguy nghiêm của tổ tiên anh.Tống Úc tìm một mỏm đá sạch ngồi xuống, nhìn theo người đàn ông không biết chán kia đang miêu tả bích họa, thi thoảng sẽ dừng lại, đi tới cạnh đèn dầu, mượn ánh sáng để thay mực bút máy.

Hơi lạnh từ lòng đất thấm lên người cô mà cô còn cảm thấy dễ chịu không thôi.Thời gian không biết trôi qua bao lâu, ánh sáng xuyên qua những kẽ đá, luồng sáng hắt xuống rồi quay quay nửa vòng.


Bùi Chỉ vẫn đang hoàn toàn đắm chìm vào thế giới của riêng anh, dường như anh chẳng quan tâm gì tới sự thay đổi ở bên ngoài kia, chỉ yên lặng cúi đầu miêu tả, ngón tay anh bị thấm một lớp mực màu đen.Tống Úc không để ý tới chuyện bị anh tảng lờ, cô đi loanh quanh trong hang đá, càng đi càng xa hơn¸ cô mới phát hiện có tiếng mưa nhỏ nhỏ, từ nhỏ cho tới lớn, cuối cùng là mưa như trút nước.Ở trong hang cô không cảm nhận được điều ấy, cô cũng không lo lắng có thể đường sẽ bị chặn bởi mưa lớn, mà dường như trong tiềm thức của cô đang nghĩ rằng, người đàn ông ở bên cạnh cô kia có thể giải quyết hết tất cả những chuyện đột nhiên ập tới.

Có một giọt nước từ trên rơi xuống, rơi trên má cô, lành lạnh.Trong rừng mưa nhiệt đới, dường như tất cả mọi chuyện đều chầm chậm tới, hóa thành một thể với tự nhiên.

Ngay tới cả cô cũng không cảm nhận được sự thay đổi trong tâm tính của mình.

Nếu như đổi lại là ở thành phố trước đây, trời mưa sẽ chỉ đem tới những phiền phức cho cô, cô sẽ lo sợ sẽ có cái gì bị nó ảnh hưởng, cái gì bị nó làm lỡ mất thời gian.Khi Tống Úc về, Bùi Chỉ đã vẽ tới trang cuối.“Ngoài trời đang mưa lớn, đường về bị tắc rồi.” Cô nói, âm thanh dịu dịu uể oải, tiếng vang trong hang động rộng lớn này càng thêm rõ ràng hơn.Ánh mắt của Bùi Chỉ cụp xuống, anh siết chặt hơn chiếc bút trong tay, vẽ một dấu chấm hỏi trên giấy, nhàn nhạt đáp “ừ” một tiếng.Phản ứng của anh rất bình tĩnh, từ từ cất cuốn sổ và chiếc bút kim loại vào túi da hươu, cuối cùng cũng thoát ra khỏi trạng thái làm việc.

Đợi ánh mắt anh hướng về phía Tống Úc, anh mới phát hiện ra có lẽ vì lạnh mà môi cô trắng bệch cả ra.

Lúc này anh mới nhận ra đã để cô đợi lâu như vậy.Trong quá trình anh làm việc, cô vẫn luôn im lặng, không hề làm phiền.Anh khẽ mím môi, nhấc đèn dầu lên, “Đi thôi.”Nhìn thì chỉ là một cái động nhỏ, nhưng lại thông ra bốn phương tám hướng, không chỉ có mỗi một cửa lúc vào động.“Đợi ở đây đến lúc mưa dừng nhé.” Bùi Chỉ tìm ra nơi nghỉ ngơi, ở cách đó không xa lại là một cái cửa vào mới, được bao quanh bởi một số bụi cây, có thể nhìn thấy rất nhiều ánh sáng mặt trời.Bụi cây ngoài hang bị gió thổi quật đổ, có chim anh vũ và một con chim cô không biết tên đậu ở ngoài cửa động, nó đang lắc lắc cái thân đầy lông dính nước, trốn mưa cùng họ.

Bên trong hang động là một bãi đất rộng rãi, thậm chí còn có cả chiếu làm bằng lá cọ, lá cọ đã khô cong, giống như trước đây rất lâu có người đã ở lại đây vậy.Tống Úc đã đi cả một đoạn đường dài, tuy là ngoài miệng không nói, nhưng cô sớm đã mệt rã rời, vừa mệt vừa lạnh, cô trực tiếp ngồi lên đám lá cọ nghỉ ngơi.

Bùi Chỉ không biết lôi đâu ra được một đống cành cây khô, ngồi nhóm lửa.Tiếng mưa như một bản hòa tấu, âm hưởng của tiếng củi gỗ bị lửa hun nóng phát ra tiếng lách tách, ánh lửa lập lòe màu vàng nhàn nhạt, dần dần xua đi cái giá lạnh.Tống Úc mệt mỏi ngồi gần lên mỏm đá, giơ chân ra gần khóm lửa sưởi ấm.Trong cơn mưa bão của rừng mưa nhiệt đới, nơi trú ẩn trong hang động mang lại cho cô cảm giác nhàn hạ cực kì tuyệt vời.

Bùi Chỉ ngồi trên một tảng đá bằng phẳng, đưa tay hơ ấm trước ngọn lửa cháy to.


Tống Úc nhìn bàn tay anh, mười ngón dài mảnh, khớp xương rõ ràng, có vết chai hiện rõ ở bên ngón giữa của bàn tay phải, có lẽ là do nhiều năm phải cầm bút.Cô từng quan sát những người khác trong bộ lạc, ngay tới cả Đáp Khắc Ngõa Nhĩ cũng không có vết chai như vậy, vết chai của họ phần nhiều ở đốt ngón tay trái và ngón trỏ phải, nguyên do có lẽ vì nhiều năm phải cầm cung.Bị kẹt ở trong động, không có việc gì để làm, bầu không khí có chút gượng gạo.Tống Úc không phải là kiểu người hay bắt chuyện, mà hiển nhiên là người trước mặt cô cũng vậy.Hai người cứ duy trì sự im lặng như vậy.Ngọn lửa đang dần dần hết cháy, Bùi Chỉ đứng dậy rời đi, khi quay lại lại ôm theo môt đống củi, còn có một bình nước mưa đựng trong vại sành.

Hoa văn trên vại sành được sơn sọc đỏ thường thấy ở bộ lạc, anh cho vào vại sành một nắm bột mịn màu xanh rồi bắp lên bếp đun sôi.

Đợi tới khi nước trong vại sành sôi, anh kẹp cái nắp vại bằng hai nhánh gỗ mỏng và nhấc nó ra khỏi lửa, trong bầu không khí tỏa ra mùi lá nhựa ruồi được đun sôi.“Uống không?” Anh hỏi cô.Tống Úc ngước đôi mắt mệt mỏi lên nhìn anh, nhìn vào chất lỏng trong vại sành, một màu xanh rất đậm, có chất nhờn đang nổi lên.“Đây là gì thế?”“Mate” (trà mã đại) **Mate, còn gọi là cimarrón hoặc chimarrão, là một loại đồ uống truyền thống của Nam Mỹ, có hàm lượng cao chất caffeine.

Đây là thức uống quốc gia của Argentina và Uruguay, phổ biến ở cả Paraguay, vùng Gran Chaco của Bolivia, Nam Chile và Nam BrasilTống Úc kéo ống tay áo, giữ lấy vại sành qua một lớp áo, nóng hôi hổi, hơi nóng bốc lên làm ướt mắt cô.

Cô đưa trà lên mũi ngửi, Mate có mùi rất đắng, na ná trà khổ đinh, nhưng cũng lại giống như mùi cà phê.Bùi Chỉ lại từ túi da hươu lấy ra một chiếc hộp nhôm nhỏ, mở ra đưa cho cô, bên trong là những viên kẹo đường được xếp ngay ngắn.

Tống Úc chẳng thể ngờ là cái túi da hươu của anh lại y như cái túi Doraemon vậy, đựng được quá là nhiều đồ.Anh lấy một viên đường cho vào mate.

Viên đường dần tan, trùng hòa dần vị đắng của Mate.

Tống Úc đưa mate lên miệng, thổi nhỏ làn gió, muốn trà nguội hơn chút, cẩn thận uống một ngụm.

Vị hơi đắng chát tỏa ra trong miệng, lá nhựa ruồi trở nên êm dịu hơn sau khi được lên men.

Mate có tác dụng giúp tinh thần sảng khoái, Tống Úc không còn cảm thấy quá buồn ngủ như vừa nãy nữa, mưa bên ngoài vẫn đang rơi lộp bộp, nhưng cả người cô bỗng ấm áp lạ thường.Đợi Tống Úc uống hết mate, Bùi Chỉ liền đun thêm một vại sành mới, anh đang tự đun cho mình.

Tống Úc nhìn thấy trong vại sành của anh không bỏ đường, anh cứ vậy mà uống luôn.Mưa vẫn rơi rất to, không có dấu hiệu của việc ngừng, bọn họ ở trong động dường như thật sự không có gì để làm..


Nhìn thấy Bùi Chỉ cầm lại quyển sổ lúc nãy ra lật giở, thi thoảng sẽ dùng bút ghi chú lại.

Ngược lại là Tống Úc vô cùng buồn chán, không nhịn được hỏi anh, “Anh đang viết gì thế?”Động tác viết của Bùi Chỉ không dừng lại, một lúc sau, anh mới đáp : “Hàm ý của bích họa.”“Anh nhìn hiểu ư?”Bùi Chỉ mím môi, mắt không rời khỏi trang giấy, dường như đang nghĩ gì đó, một lúc lâu sau mới nhớ ra phải đáp lời cô “Một chút.”Tống Úc liếc nhìn cuốn sổ đang mở, anh dùng các ký tự mà cô nhìn không hiểu, nhưng cũng không giống ngôn ngữ bộ lạc cho lắm.

Khi cô ở trong bộ lạc, cô chưa hề nhìn thấy những con chữ thế này, ở nhiều bộ lạc người Anh-điêng, chỉ có ngôn ngữ tồn tại, mà không có con chữ để được phép kế thừa.Tống Úc cứ luôn có cảm giác người đàn ông Anh-điêng này có rất nhiều điểm không thể hiểu nổi.

Không chỉ từ chối đặt chân vào nền văn minh hiện đại, mà ngay tới cả nền văn minh ở chính bộ tộc của anh, anh cũng không hề giống họ.Cô không biết nguyên do là do bệnh nghề nghiệp hay là như thế nào khác, cô càng muốn tìm hiểu sâu hơn về con người của người đàn ông trước mặt cô đây.“Vậy bức vẽ này có ý nghĩa gì? Là người đang ngủ dưới gốc cây ngô đồng ư?” Ngón tay cô chỉ dưới cuốn sổ.

Bùi Chỉ hơi ngước mắt lên, nhìn thấy ngón tay sạch sẽ của cô, đầu móng tay có màu hồng nhạt, nhìn giống như vỏ sò.

Sự tập trung cao độ của anh bị giảm xuống một nửa.Có một vết mực đen trên cuốn sổ trắng.Anh định thần lại, định xé đi trang viết nháp kia, vo tròn, vứt vào đám lửa.“Ý nghĩa là con người chết dưới lòng đất, từ thân anh ta mọc lên những cây ngô đồng cao lớn.” Giọng nói của anh trầm ấm êm ru, “Ngụ ý là cây ngô và đất đai được người Anh-điêng tôn thờ giống như sinh mệnh của mình.”Trong bầu không khí ẩm ướt hơi sương, nhuộm một tầng u ám không thể ngửi thấy.Tống Úc ngây người nhìn vào đôi mắt đen thăm thẳm như màn đêm của anh, hơi thở của cô như ngưng đọng.Không biết tại sao, cô nhớ lại lịch sử bị con người cố ý phớt lờ ấy.

Những người Anh-điêng quá cố, người chủ địa thực sự của vùng đất này, bị tàn sát, bị xua đuổi, bị buộc phải lẩn trốn trong rừng sâu.Mà nhiều thế kỷ sau đó, họ lại phải rời khỏi làng mạc của chính họ, ruồng bỏ văn minh của bản thân, gia nhập vào hàng ngũ nền văn minh hiện đại hóa.Dường như Tống Úc hiểu ra gì đó, sự lạnh lùng cùng phòng bị trước đó của người đàn ông trước mặt.Nền văn minh hiện đại hóa giống như loài cỏ dại, mang trong mình một sức mạnh cực kì hùng vĩ, có thể dễ dàng xâm chiếm một nền văn hóa mong manh khác.Sau khi mưa ngừng, cô và anh nhanh chóng quay về bộ lạc trước khi trời tối hẳn.Trên đường quay về, Bùi Chỉ hái rất nhiều loại cây và thảo dược, túi da hươu của anh đang căng phồng lên…-Lúc này, anh đang quỳ ở bên cạnh thầy phù thủy, thầy phù thủy quay đầu lại, động tác chậm rãi lựa chọn từng cây thảo dược một.

Thầy phù thủy là một ông già cao tuổi, lưng còng, răng gần như đã rụng hết, khuôn mặt già nhăn nheo, trong tay cầm một cây quyền trượng được tết bằng thân cây cọ khô, bên trên treo một chuỗi vòng răng cá sấu.Một bóng lưng gầy gò, một bóng lưng rộng rãi.Trong làn sương mỏng, hiện ra sự cô quạnh và buồn tẻ lạ thường.Tống Úc cứ ngây ngốc nhìn theo, đột nhiên cô cảm thấy có chút mơ hồ, không biết như thế nào mới đúng.

Là cố gắng giữ vững quá khứ, hay là theo đuổi sự biến hóa.Khi Tống Úc chuẩn bị rời đi, Đáp Khắc Ngõa Nhĩ mời cô ngày mai lại tới, muốn cô kể nhiều hơn về thế giới văn minh của cô.“Sợ là sau này không còn thời gian nữa.” Tống Úc mím môi, ôm chiếc máy ảnh trước ngực, đóng nắp ống kính vào.

Có lẽ cái mà cô có thể làm, chỉ có thể là không can dự vào bất cứ việc gì ở nơi này, lùi về thế giới bên ngoài kia.Cộng thêm ngày mai là ngày kết thúc kì nghỉ của đoàn phim, tất cả quay về quỹ đạo vốn có, thân là đạo diễn, cô vốn cũng không có nhiều thời gian để đi khắp nơi như vậy nữa..Có tiếng phụ nữ truyền tới từ sau lưng, động tác đưa thảo dược của Bùi Chỉ cho thầy phù thủy không dừng lại, mí mắt anh cụp xuống, không biết đang nghĩ gì.Thầy phù thủy già nheo đôi mắt đục ngầu lại rồi nhàn nhạt liếc nhìn anh một cái…...


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi