PHÍA DƯỚI HOANG ĐƯỜNG

Anh thích em ở điểm nào?

Editor: Yang

Beta: Đá bào



“Cái gì?” Vưu Niệm ngẩn ra, chiếc thìa trên tay rơi “Cạch” một tiếng xuống cốc cà phê.

Lưu Văn Viêm nghĩ ngợi một hồi rồi chậm rãi nói: “Tôi nghĩ cô nên biết, bây giờ dạ dày của Lục Thanh Trạch không tốt lắm…”

Vưu Niệm cụp mắt xuống, như đang suy nghĩ gì đó.

Lưu Văn Viêm liếc nhìn vẻ mặt của Vưu Niệm, nâng ly cà phê lên, nhấp một ngụm, nói tiếp: “Sáu năm trước, cậu ấy bị bệnh rất nặng ở Mỹ. Lúc đó, cậu  ấy vừa chia tay với cô, một thân một mình đi tới nước Mỹ xa lạ, cậu ấy hút thuốc và uống rượu rất kinh khủng… “

Vưu Niệm cắn chặt hàm răng, tay nắm chặt lại thành quyền.

“Tôi nghĩ khi học đại học cô cũng biết, chuyên ngành của chúng tôi nếu muốn thành thạo thì phải tiêu tốn rất nhiều tinh lực và thời gian. Khi Lục Thanh Trạch còn học Đại học A cậu ấy gần như chỉ vùi mình trong phòng thí nghiệm, sau khi sang Mỹ thì điều đó còn xảy ra thường xuyên hơn. Lúc đó bản thân cậu ấy như không biết đói bụng là gì, bận đến nỗi không màng đến ăn uống.”

“Năm thứ ba đại học, Đại học A có hoạt động trao đổi tham quan bên Mỹ. Nhân cơ hội này tôi đã đến Mỹ gặp Lục Thanh Trạch một lần.”

Lưu Văn Viêm mím môi rồi nói thêm: “Tôi đã gặp cậu ấy ở bệnh viện.”

Mặt Vưu Niệm cứng lại, nhỏ giọng hỏi: “Anh ấy bị làm sao?”

“Loét dạ dày nghiêm trọng dẫn tới xuất huyết và thủng dạ dày. May mắn thay, bạn cùng lớp kịp thời phát hiện cậu ấy bị sốc và đưa cậu ấy đến bệnh viện.” Lưu Văn Viêm nghĩ tới bộ dạng của Lục Thanh Trạch mà nhịn không được thở dài: “Cô có biết lúc đó cậu ấy gầy như thế nào không?”

Mũi Vưu Niệm cảm thấy hơi chua xót, hốc mắt đã nổi lên hơi nước.

“Sau này tôi mới biết, cậu ấy không có cảm giác thèm ăn trong một thời gian dài, thậm chí miễn cưỡng cũng chỉ ăn được chút rồi cậu ấy lại nôn ra hết. Vào bệnh viện, cậu ấy đã phải dựa vào việc tiếp dinh dưỡng để kéo dài mạng sống. Bác sĩ cảnh báo rằng nếu không muốn trẻ tuổi chết sớm thì phải chú ý tới dạ dày của mình… “

“Sau đó thì sao nữa?” Vưu Niệm hỏi với đôi mắt đỏ hoe.

Lưu Văn Viêm thở dài: “Sau lần ốm nặng này, cậu ấy càng trở nên trầm mặc ít nói hơn, nhưng lại rất hợp tác với sự điều trị của bác sĩ, ăn không vào cậu ấy cũng sẽ cố ép mình ăn, tích cực uống thuốc, tiêm thuốc…”

“Bởi vì cậu ấy nói mình không có tư cách để chết.”

Vưu Niệm cúi đầu, lấy tay che trán, lông mi run lên, tim đập thình thịch.

Không đủ tư cách để chết … Anh đã nói câu này với tâm trạng gì? Vưu Niệm không dám nghĩ.

“Cô có thể tưởng tượng khi tôi nghe thấy câu này đã chấn động như thế nào không?” Cho đến ngày hôm nay, Lưu Văn Viêm cũng không cách nào quên được cảnh tượng đó.

Lục Thanh Trạch ngồi trên giường bệnh, sắc mặt yếu ớt tái nhợt, môi không còn tia máu, nhưng vẻ mặt bình tĩnh, giọng nói lạnh lùng. Từ “chết” thoát ra khỏi miệng anh, còn bình thản hơn việc “ăn cơm uống nước”.

“Trên thế giới này có rất nhiều người không được như ý muốn mà chết đi, khi chết cũng không còn phiền não gì nữa. Nhưng Lục Thanh Trạch nói rằng cậu ấy không đủ tư cách để chết.”

“Vưu Niệm, đôi khi chết là điều rất dễ dàng nhưng tiếp tục sống mới khó.”



Vưu Niệm cúi đầu hít thở sâu.

“Thật xin lỗi. Tôi biết tìm cô để nói chuyện là tôi đã mạo phạm rồi. Nhưng với tư cách là bạn học và là bạn của Lục Thanh Trạch, tôi thực sự không thể chịu đựng được nữa. Nếu cô chỉ đang chơi đùa thì hãy buông tha Lục Thanh Trạch đi. Cậu ấy thật sẽ không thể chịu đựng được một lần nữa. Nếu cô nghiêm túc, hãy đối xử thật tốt với cậu ấy … “

Lưu Văn Viêm nhìn Vưu Niệm, cuộc trò chuyện đến đây dừng lại.

Vưu Niệm cúi đầu thấp, ngón tay mảnh khảnh tái nhợt che khuất nửa khuôn mặt, không thể nhìn rõ ngũ quan tinh xảo nữa. Làn gió nhẹ thổi qua, mái tóc dài mềm mại khẽ bay, hương thơm thoang thoảng lan tỏa trong không khí.

Lưu Văn Viêm không thể phủ nhận rằng Vưu Niệm là một người phụ nữ rất xinh đẹp. Khi còn học đại học nét đẹp ấy đã lộ rõ rồi, vài năm trôi qua, vẻ ngây thơ hồn nhiên của cô dần tan biến đi, nhan sắc ngày càng trở nên diễm lệ rực rỡ hơn. 

Bạn gái của anh ta khi nhìn thấy cô ấy cũng rất ngạc nhiên đến nỗi bí mật hỏi anh ta ấy rằng Vưu Niệm có phải là người nổi tiếng trên mạng không.

“Vưu Niệm, cô rất xinh đẹp. Muốn tìm kiểu bạn trai như thế nào cũng dễ. Nếu cô không thể đối xử tốt với Lục Thanh Trạch, hãy để cho cậu ấy một con đường sống đi.”

Im lặng hồi lâu, Vưu Niệm lại lên tiếng, giọng hơi khàn: “Thật xin lỗi, tôi không biết…”

“Cô đương nhiên là không biết rồi.” Lưu Văn Yểu cười tự giễu, “Ở Mỹ khi nhìn thấy cậu ấy như vậy, lúc đó tôi liền muốn liên lạc với cô.”.

Vưu Niệm ngước mắt lên và thấy biểu cảm bất đắc dĩ của Lưu Văn Viêm.

“Nhưng Lục Thanh Trạch không cho. Cậu ấy nói hai người đã chia tay rồi, cho nên không cần làm cô cảm thấy có lỗi.”

Lưu Văn Viêm lắc đầu và tiếp tục, “Cậu ấy là người vừa quật cường vừa bảo thủ, chuyện gì cũng thích để trong lòng. Tôi nghĩ lúc đó cho dù cô có làm tổn thương cậu ấy nhiều như thế nào, cậu ấy cũng sẽ không nói với cô.”

Vưu Niệm mím môi khẽ “ừm” một tiếng.

“Cảm ơn vì đã nói cho tôi biết.” Cô che miệng, trong giọng nói có một tia run rẩy khó nhận ra.

“Không cần cảm ơn. Thật ra tôi vẫn không đồng ý với việc hai người ở bên nhau.” Ngay từ lần trước khi gặp Vưu Niệm, anh đã thuyết phục Lục Thanh Trạch, nhưng anh không ngờ rằng hai người vẫn ở bên nhau.

Lưu Văn Viêm không biết mình đã thở dài bao nhiêu lần rồi: “Cậu ấy không những không cho tôi tìm cô, mà còn không cho tôi sau khi về nước nói với cô. Cho nên, tôi hy vọng cô đừng nói với cậu ấy chuyện tôi đã đến đây…. “



Sau khi Lưu Văn Viêm rời đi, Vưu Niệm ngồi một mình ngoài trời rất lâu.

Khi chia tay, cô nghĩ rằng Lục Thanh Trạch có thể sẽ rất buồn. Nhưng cô không bao giờ ngờ rằng mọi chuyện sẽ trở thành tình huống mà Lưu Văn Viêm nói.

“Không thèm ăn”, “ăn gì cũng nôn ra hết”, “thủng dạ dày”, “tiếp dịch dinh dưỡng”…

Những lời này thật sự là rất đáng sợ.

Thảo nào lúc đầu anh ấy kháng cự bản thân nhiều như vậy.

Cô thực sự rất có lỗi.

Vưu Niệm khó chịu cúi đầu, trái tim như bị bàn tay to bóp lấy, đau âm ỉ.

Cà phê trên bàn đã nguội lạnh từ lâu, đã mất đi hương thơm ban đầu, trở nên chua và đắng chát.

Vưu Niệm nhấp một ngụm rồi phun ra.

Điện thoại bên cạnh vang lên, là WeChat của Lục Thanh Trạch.

Anh hỏi khi nào cô về nhà.

Vưu Niệm xoa xoa đôi mắt chua chát của mình, cô trả lời là có chút việc ở bên ngoài sẽ về trễ một chút.

Cô không thể trở về với bộ dáng như thế này được, Lục Thanh Trạch nhất định sẽ nhìn thấy.

Nếu cô đã đồng ý với Lưu Văn Viêm tồi thì sẽ không để Lục Thanh Trạch biết.

Ít nhất là bây giờ thì chưa được.

Bây giờ quan hệ của hai người họ đang tốt đẹp, cô không muốn bất cứ điều gì thêm vào làm xáo trộn nó.

Vưu Niệm hạ quyết tâm, hít một hơi thật sâu, theo thói quen rút một điếu thuốc ra.

Vừa dựa lưng vào ghế để châm lửa, người phục vụ quán cà phê đã bưng ly cà phê tới.

“Chào cô, đây là cà phê của cô ạ.”

Người phục vụ nhẹ nhàng đặt tách cà phê xuống bàn.

Vưu Niệm giữ điếu thuốc giữa các ngón tay, nhìn lên người phục vụ, lãnh đạm nói: “Nhưng tôi không gọi nó.”

Người phục vụ liếc sang một bên, kiểm tra số bàn của cô: “Có một chàng trai đã gọi nó cho cô.”

Vưu Niệm nhìn theo ánh mắt của người phục vụ, nhất thời giật mình.

Đó không phải Khang Nhiêu, người mà Hạ Anh đã giới thiệu cho cô sao?

Bắt gặp ánh mắt của cô, Khang Nhiêu mỉm cười với Vưu Niệm.

Cậu ta mặc áo len trắng và quần jean xanh, khuôn mặt tuấn tú tràn đầy khí chất trẻ trung.

“Chị Niệm Niệm.” Khang Nhiêu đến và ngồi đối diện với Vưu Niệm.

Vưu Niệm giật giật khóe miệng chào hỏi.

“Cậu ở đây lâu chưa?” Vưu Niệm hít một hơi, biểu cảm có chút mơ màng.

Khang Nhiêu bị Vưu Niệm nhìn, khuôn mặt tuấn tú lộ ra một chút ngại ngùng, “Tôi đã ở đây một lúc rồi, thấy chị ngồi ở đây một mình không biết xấu hổ nên đến quấy rầy…”

Vưu Niệm “À” một tiếng, rồi nhẹ nhàng nói cảm ơn: “Cảm ơn cậu.”

“Chuyện nhỏ thôi mà.” Khang Nhiêu mỉm cười: “Chị Niệm Niệm, em…”

Cậu ta đột nhiên cảm thấy có chút ngượng ngùng: “Sau này em còn có thể tìm chị đi chơi sao?”

Vưu Niệm hơi giật mình, khuôn mặt tinh xảo nhìn chằm chằm Khang Nhiêu, vẻ mặt xuất thần.

Sáu năm trước, Lục Thanh Trạch cũng lớn như vậy, đúng không?

Anh lẻ loi, một mình trong bệnh viện ở nước ngoài.

Còn bản thân cô thì sao? Để lấp đầy khoảng trống sau khi chia tay, thời gian của cô được sắp xếp kín lịch.

Hôm nay ở trung tâm mua sắm, ngày mai lại đến quán bar vui chơi, ngoài giờ học, cô chỉ vui chơi, cô rất hiếm khi có thời gian rảnh để nghĩ về Lục Thanh Trạch.

Vưu Niệm hít một hơi thật sâu, một làn khói trắng bay ra từ đôi môi đỏ mọng của cô.

Làn khói bay lơ lửng trước mặt Khang Nhiêu, cậu ta quay mặt đi và ho hai lần, khuôn mặt trắng sáng hiện lên chút đỏ ửng.

Vưu Niệm như từ trong cơn mơ tỉnh lại, đây không phải là Lục Thanh Trạch, cho dù cô có cố ý hút thuốc trước mặt anh thì vẻ mặt anh vẫn bình tĩnh như cũ.

“Xin lỗi.” Vưu Niệm nhỏ giọng xin lỗi, dập điếu thuốc đang cháy lại.

“Khụ khụ, không sao cả.” Khang Nhiêu lắp bắp giải thích: “Em chỉ là chẳng may bị sặc thôi.”

“Khang Nhiêu, cậu thích tôi sao?” Vưu Niệm đột nhiên nói.

Khang Nhiêu không ngờ cô lại thẳng thắn như vậy, mặt cậu ta bỗng đỏ bừng lên.

Vưu Niệm khẽ cười: “Hạ Anh không nói cho cậu sao? Tôi có người mình thích rồi.”

Khang Nhiêu lúng túng noi: “Chị Hạ Anh… ừm, không nói rõ ràng… Em xin lỗi.”

“Không sao đâu. Giờ thì cậu biết rồi.” Vưu Niệm nhấp một ngụm cà phê trên bàn.

“Chúng ta vẫn là bạn mà. Cảm ơn vì ly cà phê của cậu.” Cô đứng dậy, chỉnh sửa mái tóc bị gió thổi loạn, tạm biệt cậu ta: “Tôi đi trước, khi nào rảnh thì nói chuyện sau.”

Tạm biệt Khang Nhiêu, Vưu Niệm lái xe dạo phố một mình.

Trời tối dần, gió lùa vào trong xe từ cửa sổ đang mở, ánh đèn trên phố lần lượt sáng lên, đường phố nhộn nhịp người và xe.

Với đủ loại cảm xúc đan xen trong lòng, suy nghĩ của Vưu Niệm trở nên hỗn loạn.

Cô liếc nhìn mình trong gương chiếu hậu, bật xi nhan, quay tay lái và lái xe về hướng trung tâm thương mại.

Khi cô đến tiệm cắt tóc quen thuộc, người thợ cắt tóc quen thuộc đã tới chào hỏi.

“Cô định sửa lại một chút à?” Người thợ cắt tóc mỉm cười hỏi.

Vưu Niệm nhìn mình trong gương, lắc đầu và nhẹ nhàng nói: “Không, nhuộm lại màu đen, duỗi thẳng cho tôi.”

Người thợ cắt tóc sửng sốt: “Được rồi, không có vấn đề gì.”

Vưu Niệm lặng lẽ ngồi trên ghế, nhìn thợ cắt tóc khéo léo nhuộm cho mình.

Tiệm cắt tóc không có nhiều người, ngoại trừ tiếng máy sấy tóc bên cạnh, cũng không có tiếng ồn ào.

“Người bị cơn gió cuốn đi nói người chẳng hề yêu sâu đậm, người bị mưa rơi ướt đẫm nói người chẳng hề thấy lạnh lòng…”

Một giọng nam nhẹ nhàng du dương vang lên trong tiệm cắt tóc.

Vưu Niệm cụp mi xuống, trong lòng tự giễu.

Chẳng phải người bị gió cuốn đi là chính cô hay sao?

Sau khi yêu Lục Thanh Trạch, cô tận hưởng sự ngọt ngào của tình yêu, sự chu đáo dịu dàng của Lục Thanh Trạch, rất ít nghĩ gì về tương lai.

Đối với bản thân cô ở tuổi 20, những lời mẹ Lục nói lúc đó là cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà.

Thay vì nói rằng chia tay là vì tương lai của Lục Thanh Trạch, không bằng nói là do cô lại sợ hãi nhiều hơn.

Cô sợ phải chịu trách nhiệm về tương lai của người khác.

Vì vậy, bao năm qua, cô không bao giờ phủ nhận đối với Lục Thanh Trạch mình là “Đồ cặn bã”.

Trong mắt cô, cho dù là lời uy hiếp của bố mẹ cô hay việc Lục Thanh Trạch ra nước ngoài, tất cả chẳng qua chỉ là chuyện nên xảy ra mà thôi.

Rốt cuộc, tình cảm của cô dành cho Lục Thanh Trạch kém xa tình cảm mà anh dành cho cô.

Ngay cả sau khi chia tay, cô đã tự lừa dối bản thân khi nghĩ rằng Lục Thanh Trạch có thể không thích cô nhiều như vậy, cô sẽ không thay đổi bất cứ điều gì vì cuộc chia tay này. Nhìn thấy anh đi nước ngoài, cô còn cảm thấy nhẹ nhõm và thanh thản.

Hôm nay cô mới biết được tình cảm của Lục Thanh Trạch dành cho cô rất sâu nặng.

Nó sâu nặng đến mức khiến cô cảm thấy không thể tha thứ cho bản thân mình được.

Nghĩ đến việc Lục Thanh Trạch phải nằm trên giường bệnh cũng không muốn liên lạc với mình, trái tim Vưu Niệm cảm thấy vừa chua vừa chát.

Anh rất quật cường và tự trọng, anh chắc chắn không muốn thể hiện mặt yếu của mình trước mặt cô.

Mắt Vưu Niệm có hơi sưng, cô có chút muốn khóc.

“Được rồi, đợi một chút là có thể bắt đầu rồi.” Lời nói của người thợ cắt tóc đưa Vưu Niệm trở lại thực tại.

Cô gật đầu, cúi đầu và gửi tin nhắn WeChat cho Lục Thanh Trạch.

[Em đang làm tóc, có thể sẽ về muộn một chút.]

Lục Thanh Trạch trả lời rất nhanh, vẫn ngắn gọn.

[Ở đâu?]

Vưu Niệm mím môi, ngón tay dừng lại trên màn hình một lúc lâu.

Cô ngẩng đầu lên, đôi mắt của người phụ nữ trong gương đỏ bừng, trong mắt hiện lên một tầng hơi nước nhàn nhạt.

Sau khi hít thở sâu một vài lần, Vưu Niệm mở khóa lại và gửi vị trí cho anh.

Thực hiện một loạt các bước làm tóc, chờ làm xong, đã hai tiếng đồng hồ rồi.

“Được rồi!” Thợ cắt tóc tắt máy sấy tóc khen ngợi gương: “Tóc đen cũng rất đẹp, đẹp theo một phong cách khác.”

Vưu Niệm nhìn vào gương, kiểu tóc giống hệt hồi cấp 3 nhưng nét mặt đã trưởng thành hơn rất nhiều.

Cô sửa sang lại một chút, cảm ơn người cắt tóc.

“Không cần trả tiền, một vị tiên sinh đã trả cho cô rồi.” Người thợ cắt tóc nở một nụ cười cắt ngang việc Vưu Niệm đang chuẩn bị trả tiền lại.

Vưu Niệm quay lại nhìn ghế sô pha, bắt gặp ánh mắt của Lục Thanh Trạch.

Lục Thanh Trạch cong môi, đứng dậy đi tới.

Chiếc áo sơ mi trắng gọn gàng vừa vặn tôn lên những đường nét cơ bắp của vai rộng eo thon.

“Anh đợi lâu chưa?” Vưu Niệm ngước mắt lên, nhẹ giọng hỏi.

Lúc nào cũng như thế này, chỉ cần cô quay đầu lại là có thể nhìn thấy bóng dáng đang chờ đợi của anh.

“Không lâu lắm.” Vẻ mặt Lục Thanh Trạch rất bình tĩnh, anh ôm vai cô một cách tự nhiên: “Đi thôi.”

Lục Thanh Trạch không lái xe tới, lúc về thì lái xe của Vưu Niệm.

“Lục Thanh Trạch, em để kiểu tóc nào đẹp hơn?” Trong xe, Vưu Niệm giống như vô tình hỏi.

Ánh mắt Lục Thanh Trạch chạm mắt cô qua gương chiếu hậu rồi lại nhanh chóng rời đi.

“Kiểu nào cũng đẹp.” Anh nói.

Đối với anh, cô như thế nào cũng đẹp hết.

Vưu Niệm nhìn bàn tay đang cầm vô lăng của anh, thất thần: “Lẽ nào hồi cấp 3 anh không thích gương mặt của em à?”

Lục Thanh Trạch khẽ cười một tiếng, xoay tay lái một cách thuần thục, xương cổ tay nổi lên: “Em cho rằng anh cũng giống như em sao?”

Vưu Niệm nghẹn lại, thuận miệng hỏi: “Thế thì anh thích em ở điểm nào?”

“Không biết nữa.”

“Không biết?” Vưu Niệm sững sờ.

Lục Thanh Trạch thở dài liếc mắt nhìn người bên cạnh.

“Nếu anh thích em vì em xinh đẹp, hoạt bát và dễ thương thì đó không phải là tình yêu.” Anh dừng lại, rồi chậm rãi nói: “Anh biết em ích kỷ, tùy hứng, vô tâm mà vẫn thích em, đó là tình yêu.”

“Vưu Niệm, em hiểu không?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi