PHÍA DƯỚI HOANG ĐƯỜNG

Bạn trai

Editor: Đá bào

Beta: Gió



Rèm cửa trên ban công ở phòng ngủ chính đã được kéo lại, che khuất ánh trăng đêm ngoài cửa sổ. Trong phòng chỉ bật một chiếc đèn đầu giường nhàn nhạt, xung quanh đều tĩnh lặng. 

Dưới khung cảnh tranh sáng tranh tối, Lục Thanh Trạch cong môi, trong đôi mắt đen nhánh lộ ra vẻ hạnh phúc. 

Đối diện với vẻ mặt của anh, cổ họng Vưu Niệm nhất thời nghẹn lại. 

Tuy rằng ở trước mặt Lục Thanh Trạch cô luôn luôn không biết xấu hổ, nhưng đột nhiên nói đến đề tài này vẫn có chút không được tự nhiên. 

“Em…” Vưu Niệm cắn răng, tay trái ở dưới chăn nắm thành nắm đấm, thở ra một hơi. 

“—— đương nhiên là em nghĩ.” 

Lời nói của Vưu Niệm vừa nhắc tới cứ như vậy bị Lục Thanh Trạch cắt đứt. 

Hai tay Lục Thanh Trạch nâng mặt cô lên, mặt mày sắc sảo đối diện với Vưu Niệm, không cho phép cô né tránh. 

“Dường như em không biết, anh muốn em làm bà Lục đến mức nào đâu.” 

Vưu Niệm kinh ngạc nhìn anh, khuôn cằm nhỏ nhắn bị anh giữ hơi nhếch lên, ánh mắt không trang điểm, tinh khiết lại mang theo chút mê man. 

Một lúc lâu sau, cô rũ mí mắt xuống, “Anh không nghe bác sĩ nói sao? Bệnh của em không dễ dàng có con.” 

“Không sao ——” 

“—— hơn nữa hình như em cũng không có ý định sinh con.” Vưu Niệm tiếp tục ngắt lời anh. 

Lời đã mở miệng, nói ra cũng dễ dàng hơn nhiều. 

“Thật sự xin lỗi, em nghĩ em nên nói rõ ràng với anh trước…” Vưu Niệm ngước mắt nhìn về phía anh. 

“Nếu anh muốn có một đứa con, có thể em không có cách nào-” 

Lời còn chưa dứt, Vưu Niệm bị một cái ôm ấm áp ghì mạnh, chóp mũi đụng vào ngực anh, đau đến chua xót. 

“Niệm Niệm.” Lực đạo của Lục Thanh Trạch rất mạnh, cơ thể căng thẳng. 

“Em muốn nói cái gì?” Giọng nói trầm thấp của anh chậm rãi đặt câu hỏi: “Em không nghĩ đến việc kết hôn, đúng không?” 

Vưu Niệm không biết nói gì để phản bác. 

Từ sau khi Lục Thanh Trạch đeo nhẫn cho cô, hai người dường như đã chấp nhận mối quan hệ nam nữ này. Nhưng kỳ thật, bọn họ cũng chưa từng nói rõ ràng về mối quan hệ của hai người. 

Không giống như tình yêu, hôn nhân là vấn đề của hai gia đình. 

Vưu Niệm luôn luôn không thích suy nghĩ quá nhiều. Kết hôn phải đối mặt với quá nhiều chuyện, bản năng của cô là luôn muốn lảng tránh vấn đề này. 

Nhưng cẩn thận ngẫm lại, nếu như là cùng Lục Thanh Trạch… thì cũng không phải là chuyện quá khó khăn để chấp nhận. 

“Bây giờ em đang nói với anh về chuyện con cái.” Vưu Niệm rầu rĩ lên tiếng. 

Cánh tay Lục Thanh Trạch chế trụ cô hơi buông lỏng ra, cúi đầu nhìn cô: “Chuyện có con quan trọng lắm sao?” 

“Quan trọng… ư?” Vưu Niệm cúi đầu “Bắt đầu từ khi em bị bệnh, bác sĩ nào cũng hỏi em về vấn đề này. Em chưa bao giờ để tâm bởi vì em không hề nghĩ đến việc mang thai và sinh con.” 

Vưu Niệm nhíu mày, bộ dáng rất buồn rầu. 

Nếu chỉ là yêu đương, đây căn bản không phải là vấn đề gì. Cho nên cô vẫn không đề cập tới, dù sao lúc Lục Thanh Trạch cùng cô đi đến bệnh viện mới biết chuyện này. 

Nhưng liên quan đến hôn nhân thì khác. 

Cho dù Lục Thanh Trạch không ngại, nhưng người nhà anh thì sao… 

Chỉ cần suy nghĩ về nó đã khiến cô hít thở không thông. 

“Đừng nghĩ nữa.” Lục Thanh Trạch nhíu mày, “Em không muốn có con thì không cần, chỉ có hai chúng ta. Sau này cũng không được dùng cái cớ này để suy nghĩ mấy chuyện linh tinh.” 

Đối với anh, con cái trước nay không bao giờ là một vấn đề. 

“Niệm Niệm.” Anh nắm lấy bàn tay của Vưu Niệm và nhìn vào mắt cô: “Mối quan hệ của chúng ta trước giờ không được rõ ràng. Bây giờ anh muốn hỏi em…” 

Vết chai trên bàn tay người đàn ông nhẹ nhàng vuốt ve ngón tay giữa của Vưu Niệm, giọng điệu trịnh trọng: “Em coi anh như bạn trai đúng không? Không phải bạn tình, không phải bạn giường, là bạn trai nghiêm túc suy nghĩ trong tương lai. ” 

Việc bọn họ ở bên nhau trước giờ luôn mơ mơ hồ hồ. 

Khi còn ở trường trung học, chiếc nhẫn bây giờ … 

Vưu Niệm cô không thèm để ý những thứ này, bản thân cũng thiếu chút cảm giác nghi thức. 

Vưu Niệm ngẩn người, lẩm bẩm nói: “Em coi anh là bạn trai mà.” 

Lúc mới gặp lại, quả thật cô chỉ nghĩ tới chuyện làm bạn giường. Nhưng sau đó phát sinh nhiều chuyện như vậy, sau khi tiếp nhận chiếc nhẫn kia, cô cũng đã chấp nhận mối quan hệ yêu đương. 

“Bạn trai lấy kết hôn làm tiền đề.” Lục Thanh Trạch bổ sung. 

“Bây giờ em không muốn kết hôn cũng không sao, anh có thể chờ cho tới khi em đã sẵn sàng chấm dứt sự độc thân và muốn bước vào mối quan hệ tiếp theo.” Sức mạnh của Lục Thanh Trạch dần dần tăng lên, giọng nói cũng trầm xuống: “Nhưng chỉ có thể là với anh.” 

Lục Thanh Trạch vẫn loáng thoáng có cảm giác, tựa hồ Vưu Niệm có chút cảm xúc sợ chuyện kết hôn sợ sinh con 

Hồi đại học, khi hai người vẫn còn yêu nhau, anh từng nhắc tới một lần về tương lai, bị Vưu Niệm né tránh chuyển đề tài. Từ đó về sau anh cũng không nhắc đến đề tài tương tự nữa, sợ vô hình trung sẽ mang đến cho cô áp lực. 

Thời gian dài như vậy, anh đã coi Vưu Niệm là một phần của tương lai. Trong thực tế, cho dù kết hôn hay không, việc ở chung của hai người cũng sẽ không thay đổi. 

Vì vậy, anh cũng nguyện ý để cho cô có đủ sẵn sàng chuẩn bị để bước vào một cuộc hôn nhân. 

Chỉ cần người cuối cùng ở bên cạnh là cô là tốt rồi. 

Tâm trạng Vưu Niệm theo lời Lục Thanh Trạch mà phập phồng, giống như có một bàn tay vô hình trêu chọc nơi lồng ngực. 

Chóp mũi bỗng dưng chua xót, cô nhào tới ôm lấy Lục Thanh Trạch. 

Vòng eo người đàn ông thon gọn, cơ bắp săn chắc, bả vai trên cổ loáng thoáng tỏa ra mùi vị sau khi tắm rửa. 

Vưu Niệm hít sâu vào mũi, giọng nói nhẹ nhàng khẳng định: “Ừm, lấy hôn nhân làm tiền đề.” 

Cô thích độc thân và tự do. Nhưng nếu là Lục Thanh Trạch, hôn nhân nghe có vẻ không đáng sợ như vậy. 

Lục Thanh Trạch hơi lui ra một chút, cúi đầu hôn lên đôi môi xinh đẹp của cô. 

Giọng nói mang theo tiếng cười trầm thấp từ tính: “Ngoan lắm.” 



Những vướng mắc của Vưu Niệm đã được giải quyết, đồng thời công việc cũng tiến hành vô cùng thuận lợi. 

Xuân phong đắc ý, cô vung tiền quyết định mời Hạ Anh và Tiết Nhu ăn cơm. 

Ba người hẹn ở một quán ăn tư nhân tên là Đăng Tinh Các ở đường Giang Nguyệt. 

Đăng Tinh Các được xây dựng cạnh bờ sông, theo lối kiến trúc cổ điển, mái hiên treo đèn lồng đỏ, rất có phong cách cổ điển. 

Đồ ăn ở Đăng Tinh Các tinh xảo đắt đỏ, vị trí địa lý thuận lợi, tối nào cũng có rất đông thực khách đến đây. 

Để đảm bảo môi trường ăn uống và chất lượng của nhà hàng, các bữa ăn phải được đặt trước mỗi tối. 

Ba người đến Đăng Tinh Các lúc mới có sáu giờ, người trong nhà hàng lúc này không có nhiều. 

Hạ Anh biết Vưu Niệm lấy được phí bản quyền, cũng không khách khí với cô. 

Ngón tay lướt trên máy tính bảng, đặc biệt chọn mấy món đắt tiền. 

“Uống rượu gì?” Hạ Anh cúi đầu hỏi. 

“Rượu vang đỏ đi.” Vưu Niệm chuyển hướng sang Tiết Nhu, “Còn cậu thì sao?” 

Tiết Nhu lắc đầu, “Tớ không uống được không?” 

“Tại sao không uống?! Vưu Niệm có tiền mà, cậu uống không khiến cậu ấy nghèo được đâu. “Hạ Anh tiêu tiền của người khác mà không chút nương tay. 

Tiết Nhu ấp úng nói không rõ. 

Vưu Niệm và Hạ Anh cùng trao đổi ánh mắt, đều nhận thấy có gì đó không ổn. 

Hạ Anh nhìn về phía Tiết Nhu, cảnh cáo: “Tiểu Cừu, nhìn cậu có gì đó không đúng lắm. Thành thật nói đi, cậu đã làm điều gì xấu phải không?” 

Vưu Niệm cũng hướng về phía Tiết Nhu, ánh mắt sáng quắc nhìn cô. 

Tiết Nhu dưới ánh mắt chăm chú của hai người, chần chờ thả xuống một quả bom: “Tớ, có lẽ đã mang thai rồi.” 

“Cái gì?!” Tay Hạ Anh buông lỏng, máy tính bảng “phanh” một tiếng rơi xuống bàn. 

“Là tên chó nào làm?!” Hạ Anh dùng hết mười phần khí lực mà gầm lên một tiếng. 

Vưu Niệm suy nghĩ một chút, suy đoán: “Có phải người bạn trung học giả làm người yêu cậu không? Hai người sau đó từ diễn thành thật?” 

Tiết Nhu dừng một chút, gật gật đầu. 

Vưu Niệm: “Anh ta có biết không?” 

Tiết Nhu lại lắc đầu, “Tớ còn chưa xác định. Không biết có nên nói hay không…” 

“Đương nhiên phải nói rồi! Hạ Anh cầm lấy máy tính bảng, vội vàng đem menu chưa kịp gọi, đặt lại ở trên bàn đầy căm phẫn, “Cậu đừng có ngu ngốc! Của anh ta mà dám không chịu trách nhiệm sao?!” 

“Hai người đang hẹn hò sao?” Vưu Niệm hoang mang. 

Tiết Nhu lắc đầu. 

“419?” Hạ Anh mở to hai mắt, “Cậu có thể ư.” 

Khuôn mặt tròn nhỏ của Tiết Nhu đã đỏ đến không chịu nổi, “Uống nhiều quá, sau đó…” 

Một cô gái ngoan ngoãn như Tiết Nhu, chuyện tình một đêm thật sự là không thể tưởng tượng nổi. 

Vưu Niệm suy nghĩ một chút liền suy đoán: “Cậu thích anh ta?” 

Tiết Nhu thở dài, nhẹ giọng nói: “Tớ thầm mến anh ấy hồi trung học…” 

Thảo nào. 

Vưu Niệm nhíu nhíu mày: “Cậu còn chưa xác định? Vẫn chưa đến bệnh viện à?” 

“Chưa đi, nhưng tớ đã dùng thử que thử thai.” Tay trái Tiết Nhu che bụng mình. 

“Làm sao bây giờ?” Cô ngẩng đầu lên, đôi mắt tròn của cô là một sự hoang mang, giống như một con nai con bị lạc trong rừng. 

“Trước tiên đừng hoảng.” Vưu Niệm cũng không có kinh nghiệm gì, nhưng mang thai không phải là chuyện nhỏ, qua loa không được. 

“Ngày mai tớ sẽ cùng cậu đến bệnh viện trước, chờ kết quả có rồi nói sau.” 

Vưu Niệm vỗ vỗ bả vai cô, an ủi: “Nếu thật sự có, đây cũng không phải chuyện của một mình cậu. Người đàn ông đó cũng phải chịu trách nhiệm.” 

Nào có chuyện rượu say loạn tính gì, là mưu đồ đã lâu thì có. 

“Đúng vậy, đúng vậy, anh ta phải chịu trách nhiệm.” Hạ Anh liên tục gật đầu, “Đàn ông nếu say thật còn đứng dậy không nổi, cậu là một đại khuê nữ, còn có thể không bằng anh ta sao?” 

“Đàn ông say rượu, thật sự, không được sao?” Tiết Nhu lộ ra ánh mắt hồ nghi, lắp bắp hỏi. 

Vẻ mặt Hạ Anh là “Cái này cậu cũng không hiểu”, “Thật, không tin cậu cứ hỏi Niệm Niệm.” 

Đối mặt với ánh mắt ham học của Tiết Nhu, đột nhiên Vưu Niệm cũng ngẩn ra. 

“Tớ không có kinh nghiệm.” Cô khoát tay áo, tỏ vẻ không tiện phát biểu ý kiến. 

Lục Thanh Trạch chưa từng uống say, cô cũng không có cách nào kiểm chứng lý luận này. 

Tiết Nhu mím môi, lông mi rũ xuống không thấy rõ thần sắc. 

Đêm đó, Thời Ngộ thoạt nhìn rất say, vẫn là cô dìu anh về nhà. 

Anh cao như vậy, nặng như vậy. 

Sau đó, khi cô đỡ anh lên giường, bản thân bị đôi chân dài của anh làm vấp ngã trên người anh. 

Bốn mắt nhìn nhau trong bóng tối, cô liền choáng váng… 

Nhưng bộ dạng Thời Ngộ lúc đó, không có vẻ gì là không được. 

Cô gần như đau đến chết. 

Sau đêm đó, cô vẫn trốn tránh không dám gặp anh. Ngay cả ở trường học cũng xin nghỉ một tuần. 

Sau đó Thời Ngộ phải ra nước ngoài làm việc, cô mới dám đi học. 

Vốn cô đã lên kế hoạch xong, chờ đến lúc anh về sẽ làm bộ dạng rộng lượng mà nói một câu: “Đều là người trưởng thành, tình một đêm cũng không có gì.” 

Mọi chuyện cô đã nghĩ sẵn trong đầu nửa tháng, không nghĩ tới trong lúc không gặp nhau, “bà dì” cũng không tới. 

“Nếu là các cậu, các cậu sẽ làm thế nào?” Tiết Nhu đã hoang mang lo sợ. 

Vưu Niệm mím môi, lãnh đạm nói: ” Xoá sạch.” 

Hạ Anh ngược lại nghĩ thoáng hơn: “Không phải cậu thích anh ta sao? Nếu là tớ, tớ sẽ cưới anh ta và sinh con.” 

Đối mặt với hai thái độ hoàn toàn bất đồng, Tiết Nhu thở dài, “Bỏ đi, chờ ngày mai tớ đến bệnh viện rồi nói sau. Chúng ta không nên thảo luận về điều này, ảnh hưởng đến tâm trạng.” 

Vưu Niệm và Hạ Anh cũng thấy vậy, thức thời không nói gì nữa. 

Các cô ngồi ở vị trí gần cửa sổ, ngoài cửa sổ ánh đèn trên sông lay động, xa xa truyền đến tiếng hát du dương, mấy chiếc thuyền nhỏ đi ngang qua cửa sổ, nổi lên từng trận gợn sóng. 

Đối diện sông cũng là nhà hàng, nơi tiếng người ồn ào, đèn đuốc rực rỡ. 

Vốn là thời gian tốt để thưởng thức mỹ thực, nhưng ba người lại không có tâm tình dùng cơm nữa, kết thúc bữa cơm này trong bầu không khí mỗi người có một suy nghĩ. 



Ngày hôm sau, Vưu Niệm hiếm khi không ngủ nướng, chuẩn bị lái xe đón Tiết Nhu đến bệnh viện. 

Vừa đi tới vị trí gara, một trận chuông điện thoại di động dồn dập vang lên. 

Đó là một cuộc gọi của biên tập viên xuất bản. 

Vưu Niệm hoang mang, nhà xuất bản bên kia còn có việc gì sao? 

“A lô?” 

Vừa mới nhận điện thoại, giọng nói dồn dập bên kia truyền đến: “Vãn Bạch, cô xem Weibo chưa? ” 

Lòng Vưu Niệm trầm xuống: “Làm sao vậy?” 

Chẳng lẽ chuyện sao chép vẫn còn chưa xong? 

“Vậy cô mau xem một chút đi, hiện tại có người nói cậu cổ xúy chuyện yêu sớm, dạy hư giới trẻ.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi