PHÍA SAU EM LÀ ANH


Cái ôm này mang đến ấm áp thật sự không muốn đẩy đối phương ra, nhưng cuối cùng vẫn phải giữ khoảng cách, tình yêu của An Tử quá mức cuồng nhiệt, lại cảm thấy tôi không xứng.
“Sau khi trở lại là tôi, đối tượng anh kết hôn vẫn là Ngưỡng Mi.”
“Là đang sợ chuyện này, khi đó người anh muốn kết hôn là em, sau này vẫn là em, trách bọn họ không nhận ra thôi.”
Chúng tôi trở lại bữa tiệc mà không có Dục Phong, khách mời đến đều hiểu rõ.

Chuyện này ngày càng rắc rối, sau này Ngưỡng Mi về tự giải quyết, tôi cũng hết cách.
Mọi thứ diễn ra rất bình thường, Ngưỡng Hương Đào bị tôi tát luôn nhìn chằm chằm về phía này.
Tôi nhướng mày, mỉm cười nhìn lại bà cô đó.

Qua một khoảng thời gian, tôi nhỏ giọng nói với bà nội.
“Chuyện hôn nhân, con cảm thấy không cần gấp như vậy.”
“Hứa với ta một chuyện, hôn sự sẽ không bàn đến nữa.

Khi nào con muốn chỉ cần nói một tiếng.”

Tôi chớp mắt nhỏ giọng.
“Bà nói thử.”
“Xin nghỉ việc ở cục cảnh sát.”
Chuyện này, e là không thể tự quyết định rồi.

Bà nội cho tôi suy nghĩ một ngày, nhất định phải liên lạc với Ngưỡng Mi.
Ngay cả chuyện kinh động vào tối nay, phải nói cho nó hết.
Sau khi kết thúc buổi tiệc, đưa tiễn cái đuôi dính người về tôi lập tức lao vào phòng khóa trái cửa.
Mọi chuyện có thể thuận lợi như trong suy nghĩ sao? Đương nhiên có vài hòn đá ngáng chân, đặt biệt người này lại là Ngưỡng Linh Vĩ.
Anh ta tựa lưng vào tượng đợi tôi đi ngang qua, ánh mắt đầy rẫy mưu mô kia làm tôi chẳng muốn trò chuyện chút nào.
“Ngưỡng Mi.”
“Tôi không muốn đánh anh đâu.”
Nhìn cái cách người này mách lẻo với bà nội có chỗ nào khác Trấn Yên Yên, chắc là sợ mất phần đây mà.
Đối phương nhíu mày trừng mắt nhìn tôi, sợ quá cơ.
Giọng nói đầy cảnh cáo, Ngưỡng Linh Vĩ mở miệng.
“Dù cho bà nội có cưng chiều mày nhưng đừng mong được chia tài sản, nên yên phận thì hơn.”
Tôi để lại dáng vẻ cố nhịn cười rồi lướt qua người này.

Công kích bằng lời nói chẳng có miếng sát thương nào, so với Trấn Yên Yên còn thua xa.
Vào phòng khóa cửa cẩn thận, tôi gọi cho Ngưỡng Mi lần lượt kể lại.
Câu chuyện đã kể xong từ bao giờ bên nó vẫn im lặng, giọng nói đem theo vô số mệt mỏi vang lên.
“Lớn chuyện rồi, tao vì giữ hy vọng có ngày bản thân cùng với sư phụ quay trở lại khoảng thời gian phá bom mới kiên trì đến giây phút này.

Nay mày lại hỏi thì làm khó người ta quá, đối với sư phụ tao chỉ là một đồng đội tồi tệ mà thôi.”
“Mày bệnh sao?”
Nó dừng lại một lúc rất lâu mới đáp lời tôi.
“Bệnh vặt mà thôi, không nghiêm trọng.


Tao đã mua thuốc rồi, ngủ một giấc sẽ khỏe lại ngay.”
Tôi đoán tiếng chuông điện thoại đánh thức nó, dù sao cũng chỉ là suy đoán.

Đối phương cũng nói là mua thuốc rồi, chắc không cần sự quan tâm ít ỏi của tôi.
Đoán trước đoán sau cũng không bằng một lời nói của Ngưỡng Mi, giọng cười thỏa mãn của nó cách cái điện thoại vẫn nghe thấy.
“Cảm ơn đã quan tâm, mày làm tao càng thích mày hơn rồi.”
Làm ơn đừng nói những lời không hay, tôi hỏi.
“Có nghỉ việc hay không?”
“Không nghỉ việc, mày cứ để hôn sự diễn ra theo ý muốn.

Đến lúc đó tao trở về Tử Ca tự khắc phá hủy cái hôn lễ đó thôi.

Mày chưa biết Tử Ca sẽ làm điều gì nếu người bước trên lễ đường không phải là mày mà.

Đến lúc đó sẽ biết thôi.”
Tôi thấy lo lắng thay gia đình của nó rồi, người bị chọc tức chắc chỉ có lão phu nhân.


Ba nó vì sĩ diện nhiều hơn là lo cho hạnh phúc của con gái, mẹ nó vì chuyện chọc giận lão phu nhân mà điên tiết, đằng nào cũng bị đánh như trái chuối dập.
Chuyện của bản thân lo chưa xong, thôi kệ đi vậy.
Vừa ngắt máy, tên Dục Phong đã gọi điện, giọng điệu lạnh lùng của hắn bảo tôi đến vị trí hắn gửi.
An Tử đến đón tôi như biết trước chuyện gì đó, tâm trạng của anh ấy hình như rất vui, nghĩ đến diễn cảnh mà Ngưỡng Mi nói, thật không dám tin, bản thân tôi nào có ảnh hưởng lớn đến vậy.
Lên sân thượng của một tòa nhà, nơi mà cô gái trẻ mặc chiếc váy trắng qua gối, hôm nay tôi cũng mặc váy trắng, đừng làm tôi sợ.
Đôi mắt vô hồn, gương mặt như chẳng tiếc nuối điều gì đang nhìn ra phía xa.
Bên dưới cảnh sát đang chuẩn bị công tác cứu hộ, cô gái có nhảy xuống cũng không nguy hiểm tính mạng.
Nhưng tốc độ của ai nhanh hơn còn chưa biết, chuyện cần làm là kéo dài thời gian.
Tôi có một thắc mắc, tại sao tên Dục Phong lại nắm bắt tin tức nhanh như vậy.
“Cô vì một người đàn ông mà kết thúc mạng sống liệu có đáng không?”
Giọng nói lạnh lùng của hắn bỗng chốc cho thêm gia vị vào, cảm thấy dễ nghe hơn rồi.
Câu hỏi này quả nhiên có tác dụng, cô gái đã quay người lại với hai hàng nước mắt lăng dài trên má, uất ức mở lời.
“Không đáng, nhưng cái thai này tính làm sao đây? Anh ấy không nhận thì thôi đi vì sao lại lấy một người khác làm vợ chứ?”
Xin lỗi nhưng mà đụng trúng chỗ ngứa rồi đấy..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi