PHÍA SAU EM LÀ ANH


Nghe có vẻ mọi người đối xử với Ngưỡng Mi tốt hơn bên ngoài nhiều, chẳng trách nó vẫn còn giữ hy vọng một ngày nào đó Dục Phong sẽ được điều chuyển về.

Bọn họ không nói tôi còn nghĩ bọn người có mặt trong quân khu đều sẽ ghét cay ghét đắng.
Tôi nhỏ giọng đáp.
“Lười thôi, không cần để ý.”
Tôi ngồi mông sắp dính vào ghế nên đã ra bên ngoài hít thở ít không khí, từ trên cao nhìn xuống có thể thấy một chiếc xe đang chầm chậm tiến vào.

An Tử một mặt nghiêm túc bước xuống xe, hệt như lúc chiếc xe ấy tiếng vào trung tâm huấn luyện quân sự.
Thời điểm đó tôi còn không chú ý mấy, tranh thủ lúc này ngắm nhìn thật kỹ phong thái ngời ngờ của anh ấy.
An Tử một thoáng ở trong cục cảnh sát một thoáng đã nằm trong đội phá bom, tôi còn không thể tin được.
Một người đi đến nói gì đó với An Tử, ánh mắt liền nhìn lên chỗ tôi đang đứng gương mặt nghiêm túc thay vào đó là nụ cười vô cùng ấm áp.

Tôi nhìn thấy mọi người xung quanh cách xa anh ấy, bọn họ nói gì đó với nhau rồi cả bọn đều cười nói vui vẻ.
“Mẫn, anh yêu em.”
Câu nói vừa lớn vừa rõ, những tân bình đều nhìn đến chỗ An Tử.


Điều gì đến cũng phải đến An Tử bị người nào đó phạt chạy vài vòng.
“Có phải đội trưởng bị gì rồi không? Rõ ràng người đó là Ngưỡng Mi.”
“Ngưỡng Mi thay đổi mục tiêu rồi sao? Đội trưởng trước đây thật là tội mà.”
“Nhưng Ngưỡng Mi đã vào trong nam rồi, đi mấy ngày trước sao lại trở về rồi?”
Hai người bọn họ nhìn thấy tôi thì đột nhiên trở nên cứng nhắc, đương nhiên không dám nhìn thẳng mặt.

Mấy câu vừa rồi cũng không tính là gì, tôi đứng ở hành lang nhìn xuống, quan sát An Tử chạy mấy vòng lớn dưới trời nắng gắt.
Chiều hôm đó thêm mấy chiếc xe nữa tiến vào quân khu, bọn họ họp kín với nhau.

Ngay cả An Tử cũng không biết là chuyện gì, vừa nhìn là biết chuyện nghiêm trọng rồi.
An Tử đưa tôi về nhà, là về Ngưỡng Gia, trên người anh ấy vẫn mặc quân phục, nhìn không quen chút nào.
“Anh nói đã rút khỏi đội phá bom rồi mà, sao hôm nay vẫn tham gia.”
“Kỳ nghỉ dài hạn mà thôi, trong thời gian đó anh nhờ ba chuyển sang cục cảnh sát để làm chút chuyện.”
Vậy cũng được sao?
An Tử giống như người quân nhân thực thụ không còn ăn nói mềm mỏng, từng chữ rõ ràng phát ra khỏi miệng.
“Hiện tại việc ở cục cảnh sát đã kết thúc, em đừng quên việc anh đã nói.”
Việc anh ấy nói có lẽ là gả cho anh ấy, hiện tại nghe ra thì thấy sợ rồi.
“Đừng nói là không nhớ?”
“Đương nhiên không quên.”
“Không quên? Xem ra là đang ngẫm nghĩ lại.”
An Tử có chút nào là nương tình, cố ý gây khó dễ cho tôi đây mà.
“Nhớ, tôi không có bị mất trí.”
Hai ngày sau tôi có mặt ở tòa, nghe thẩm phán đưa ra mức phạt đối với Ngưỡng Khải.
Những ngày này không biết ông ta trải qua những gì, đối phương im lặng chấp nhận những chuyện này thật sự là không hả dạ.
Trước khi Ngưỡng Khải được đưa lên xe, ông ta lướt qua tôi ánh mắt căm phẫn dưới mặt hồ phẳng lặng nhìn đến chỗ tôi, giọng nói khàn đặc làm tôi tức muốn nắm cổ áo đánh ông ta tại chỗ.
“Để mày tự tìm về là sai lầm của tao.”

Tôi đi ra khỏi nơi đó bằng cách nào đem theo tâm trạng gì, thật sự không biết.

Điều tôi biết máu đang chảy trong người, tất cả đều rất ghê tởm.
Thời gian này An Tử luôn ở đơn vị, mẹ con Ngưỡng Hương Đào ngày qua ngày đều trở nên kích động, biết chuyện của Ngưỡng Khải không kích động mới là lạ, bởi vì tôi nói bản thân mình có góp sức trong đó, chỉ là một phần nhỏ mà thôi.
Ngưỡng An Đạt bị người của Dục Phong chặn bên ngoài phòng bệnh, mọi chuyện dường như đã đi đúng trật tự vốn có.
Một tuần sau tôi đến đón lão phu nhân trở về, đôi chân bà ấy chẳng làm sao cả nhưng vẫn ngồi xe lăn.

Đẩy bà ấy vào nhà, những gương mặt kia cũng xuất hiện để chào đón bà ấy.
“Mẹ, người không sao thật sự tốt quá rồi.”
Ngưỡng Hương Đào hôm nay sửa soạn lại đôi chút, từ thần sắc cho thấy bà ta có thể tiếp nhận mọi chuyện rồi.
“Con và Trấn Yên Yên hãy dọn ra khỏi đây.”
Nghe những lời của lão phu nhân xem ra bầu trời dần dần sụp đổ rồi.

Tôi biết rõ Ngưỡng Anh Đạt không thể để những chuyện này xảy ra, đưa tay giúp đỡ là điều đương nhiên.

Ông ta còn dẫn cả nhà mình đến, tôi muốn cười mà nói gia đình ông còn chưa xong lại đi lo chuyện bao đồng.
“Dù sao Hương Đào là con, Tiểu Yên là cháu của người.

Người không thể thiên vị như vậy.”
“Tôi rời nhà lúc ba tuổi vẫn sống cực kỳ tốt, các người rời đi còn chưa nói là bà ấy bỏ rơi các người đã sợ như vậy?”

Mở to mắt kinh ngạc, bọn họ đều câm nín.

Trấn Yên Yên đột nhiên quỳ xuống dưới chân lão phu nhân nước mắt ròng rã chảy không ngừng.

Vẻ mặt ấm ức nhiều ngày qua viết hết thảy một lần cho lão phu nhân xem.
Chị ta cầm lấy bàn tay lão phu nhân, run rẩy liên tục.
“Cái bình kia con không cố ý làm vỡ, người cùng nhà em ấy lại muốn đòi từng xu.

Con và mẹ thật sự không còn tiền để trả.

Người khổng thể đuổi, người nuông chiều em ấy con đều hiểu nhưng đừng đuổi con và mẹ đi mà.”
“Một xu cũng phải trả, trước nay các người ở đâu thì về đấy có vấn đề gì sao?”
Tôi đứng từ trên cao nhìn xuống, không còn nghi ngờ gì nữa như đứa phản diện ức hiếp bọn họ.
Chuyện tài sản của Trấn Quy Kha bị tịch thu mọi người ai cũng biết, tôi biết nhưng cố giả ngu mà hỏi bọn họ..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi