PHÍA SAU EM LÀ ANH


Cái tên sư phụ mà Ngưỡng Mi đặt trên danh bạ, phía sau còn có thêm hình trái tim đỏ.
Tôi bị ép phải nhắc máy, nếu không vì cái thân phận này.
“Tôi nghe đây.”
“Đến địa điểm tôi gửi, tôi cho cô mười phút.”
Nói rồi đối phương ngắt máy ngay lập tức, tôi đoán có người muốn tìm chết nhưng lại không dám chết.
Hắn cho người ta mười phút, Ngưỡng Mi có lắp động cơ dưới chân hay sao? Tôi không có đâu, xuống nhà đã mất một phút rồi.

Còn chưa kể ra khỏi cái biệt thự khổng lồ này mấy thêm vài phút.
Tôi chỉ biết quơ đại chùm chìa khóa Ngưỡng Mi đặt ở phòng.

Nhìn thấy chiếc moto có tên nó, tôi còn nghĩ được gì đâu.

Lấy nó chạy ra khỏi nhà, quản gia mở cổng giúp tôi có lẽ ông ta đã quen với việc này.
Đến trễ là chuyện trong dự tính, còn trễ bao nhiêu phút thì tôi không biết.
Cảnh sát đâu? Câu hỏi tôi đang muốn câu trả lời ngay bây giờ.

Chỉ có tôi và Dục Phong, hắn còn nhởn nhơ chưa tiếp cận đối tượng.
Tôi gác chống xe, đi về phía hắn.
“Cô làm cho người kia xuống đi.”
Chuyện giỡn sao?
Hay là người này tin tưởng Ngưỡng Mi đến điên rồi? Hiện tại tôi không phải là nó, muốn thét lên cho hắn biết quá đi.
Tôi bất lực, có chút không nguyện ý nghe theo.
“Tôi không có khả năng đó.”
“Tôi cũng biết cô không có khả năng đó, làm thế nào tôi không biết.

Nhưng người kia chết, cô là người gián tiếp.”
Muốn tôi vỗ tay khen hắn nói hay sao? Tôi vỗ tay thật rồi, chính là tống tôi vào tù đây mà.

Hay là hiện tại tôi giúp một tay cho người kia chết nhanh một chút, bản thân cũng nhanh có kết cục hơn.
Dù sao lý lịch cũng là cái tên Ngưỡng Mi từng ra vào tù.
Tôi không còn lời nào muốn nói với người trước mặt.

Mục tiêu là đem người đang ngồi trên thành cầu xuống đất bình an, tôi nhìn qua đôi giày người kia để lại.
“Cô đừng qua đây, còn qua tôi… Tôi, tôi sẽ nhảy xuống.”
Hai tay tôi lập tức ra hiệu không phải, gương mặt bình thản chân vẫn cứ bước.

Làm như thế có đúng không, tôi chẳng quan tâm là người phía sau ép tôi.
“Anh nhìn đi, tôi đâu phải là cảnh sát.”
“Tôi không quan tâm, đừng đến gần đây.”
Khoảng cách của tôi và người kia gần hơn rồi, chẳng có gương nhưng tôi biết ánh mắt của bản thân có thể làm đa số mọi người bị nhầm tưởng, khiến bọn họ nhìn nhận thứ khác xa trong suy nghĩ của tôi.
Tiếp cận được rồi, câu tiếp theo tôi định nói có lẽ làm đối phương vui hoặc buồn, cảm nhận mà tôi biết chính xác đó là sợ.
“Tôi giúp anh chết nhanh một chút.”
Nói rồi tôi đẩy nhẹ người đối phương, ánh mắt mở to cùng với thanh âm chói tai, nghe ra có sợ hãi đây mà.

Tôi không muốn khuyên người đi tìm cái chết, cực kỳ ghét những kẻ không dám chết nhưng cứ dùng cái chết để uy hiếm người xung quanh.
Nó làm tôi bị đẩy vào tình huống dỡ khóc dỡ cười, muốn làm khó tôi cũng làm bản thân tôi cực kỳ khó xử.
Hắn rơi khỏi cầu, thân người lơ lửng chân không có chỗ bám.

Thân người đều nhờ một tay tôi giữ lại, tôi không ngu đến mức đào mồ chôn cho mình.
“Anh nói xem trăng hôm nay đẹp không? Sao cứ phải chết vào ngày hôm nay? Tìm một nơi vắng vẻ uống thuốc độc, càng ít người biết, tỷ lệ chết thành công càng cao.”
“Cô điên sao?”
Tôi nghe thấy tiếng Dục Phong quát lớn nhưng bản thân không có quay lại, người tôi đang đối chất là người muốn tự tử mà?
Người đang treo lơ lửng không ngừng run rẩy, bám vào tay tôi.
“Tôi, tôi, tôi mắc nợ rất nhiều.

Nhưng không muốn chết nữa, không muốn chết nữa…”
Tôi không biết đại đa số nhưng người tôi thấy, bọn họ đều mất nhiều nhất là ba mươi giây để suy nghĩ.

Đến khi nhảy cũng rất buông thả, không phải chần chừ không quyết như người này.
Bọn họ dùng mấy giây để nhìn cảnh vật trước mắt, dùng vài giây để lướt qua chuyện còn hối tiếc điểm chung chưa từng quay đầu.
Dục Phong phụ tôi một tay kéo người kia vào, giúp đối phương chạm đất an toàn.

Người vừa chạm đất đã nhặt đôi giày chạy một mạch, tôi mới là người có vấn đề ở đây.
Đôi mắt không dám nhìn thẳng Dục Phong, nếu còn nhìn chắc phải cãi nhau một trận rồi.

Thanh âm của hắn ẩn chứa tức giận.
“Cô vừa rồi làm cái gì vậy? Nếu như lực tay không đủ có thể làm người kia chết có biết không? Bản thân cũng rơi xuống đó, cô có nghĩ qua chưa?”
Lời nói của tên này luôn mâu thuẫn, là ai vừa nói làm thế nào không cần biết? Tôi nhớ nhầm hay là nghe không rõ?
“Nếu không còn chuyện gì, tôi về đây.”
Còn ở lại nghe giáo huấn, tôi mới không có cái sở thích đó.

Ngưỡng Mi có thể nhưng tôi không biết làm cách nào để nhịn xuống.

Thái độ của tên này có chút nào là để Ngưỡng Mi vào mắt, lời nói có dịu dàng như khi đối với Trấn Yên Yên?
Tôi đột nhiên nghĩ ra mấu chốt của chuyện này, hắn rõ ràng nhìn ra người kia không có ý muốn chết.

Chẳng qua gọi tôi đến đây để xem tôi đem lý lẽ ra nói, dày vò người khác.

Chính là hỏi tội vì sao lại đổ mọi chuyện lên đầu Trấn Yên Yên..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi