PHÍA SAU EM LÀ ANH


Cho dù đoán sai cũng không sao, nó không liên quan đến tôi.
Dục Phong nắm lấy bả vai ngăn cản tôi bước tiếp, dùng lực không ít.
“Từ nhiệm vụ lần đó cô trở nên thật kỳ lạ.”
Câu nói này tôi cũng đâu có khả năng đưa ra một án cho hắn, người đi làm nhiệm lần đó là Ngưỡng Mi.

Nó làm những gì còn chưa có kể cho tôi nghe, nhận thấy điểm kỳ lạ cũng là đương nhiên.
Tôi gạt tay đối phương ra, về nhà ngủ tốt hơn là đôi co.
Sáng ngày hôm sau tôi ngồi dùng bữa với gia đình Ngưỡng Mi.

Mặt ai cũng như đang mắc nợ, đồ ăn mất hết mùi vị.
“Hôm qua Dục Phong nói con không theo nguyên tắc, làm rất qua loa.”
Người đàn ông bạo lực đang tra hỏi tôi về chuyện ngày hôm qua.

Theo lý mà nói tôi muốn chọc cho ông ta nổi cơn thịnh nộ, rất muốn.

Có phải cảm giác của tôi lúc này chính là tất cả cảm nhận của Ngưỡng Mi không?
Tôi dừng đũa, nghiêm túc cho ông ta một câu trả lời.
“Người kia muốn tự tử, con muốn nhanh một chút cứu người ta.


Nào ngờ bản thân lại mắc lỗi, sau này sẽ chăm chỉ học hỏi ở chỗ sư phụ.”
“Bữa ăn mà lôi chuyện công việc vào, mất hết khẩu vị.

Tôi thấy Ngưỡng Mi làm công việc này ổn rồi, đừng giao cho mấy nhiệm vụ nguy hiểm kia nữa.”
Bà nội lên tiếng, tất cả mọi người lại tiếp tục an phận dùng bữa, lời nói của người đứng đầu lúc nào cũng có trọng lực.
Ăn cũng ăn rồi, tôi nằm lì trong phòng cho đến khi người đàn bà sinh ra Ngưỡng Mi gõ cửa phòng.
Bà ta vừa vào đã tỏ ra vui vẻ, tự hỏi những ngày tháng bị tháng bị phạt lại không thấy người này đến thăm.

Dù là một lời cũng chưa từng nghe qua, phong cách nhà bọn họ sao?
Tôi chỉ mới ho vài tiếng, cơ thể nóng một chút mẹ tôi đã lo sốt vó.

Ba tôi đứng ngồi không yên, tuy ông ta nói không nhiều nhưng vẫn hỏi ra khỏi miệng.
Nếu cho tôi chọn, nhất định không muốn đầu thai vào nhà của Ngưỡng Mi rồi.
“Thời gian này phải nói chuyện với bà nội, bà ấy sống cũng không được bao lâu.

Con nhanh chóng làm bà đổi ý, tài sản của Ngưỡng gia không phải ít.”
Bà ta niềm nở bảy phần, ba phần còn lại như bảy, tiếp tục nói.
“Con đừng cứng đầu nữa.”
Đầu của Ngưỡng Mi công nhận cứng thật, tôi mặc dù mới chạm mặt hai lần.

Trao đổi vài câu nhưng công nhận một điều sống trong hoàn cảnh như này vẫn có thể cười đã là kỳ tích, đổi lại là tôi nhất định bị bóp đến nghẹt thở.
Tôi nên trả lời bà thế nào đây? Thuận theo cho bà vui nhỉ?
“Con suy nghĩ trước, sẽ không làm người thất vọng đâu.”
Bà ta có được câu trả lời như mong muốn, lập tức đứng dậy rời khỏi phòng.

Đến chỉ khuyên về chuyện tài sản thôi sao? Một câu quan tâm cũng không muốn nói, cách yêu thương của bọn họ thật kỳ quái.
Tôi gọi cho Ngưỡng Mi muốn kể chuyện những ngày này cho nó nắm bắt.

Một lúc lâu mới thấy nó bắt máy, giọng điệu có vẻ hào hứng.
“Làm sao vậy? Tao đang đánh bài với mọi người, vừa thua một chầu nước.”
Về bài bạc có lẽ bọn tôi giống nhau, lúc chơi tôi cũng toàn thua.

Tôi thuật lại mọi chuyện rất chi tiết.

Phản ứng của nó không quá lớn, chất giọng vẫn đều đều như lúc mới bắt đầu.
“Mẹ tao không quan tâm đến sống chết của tao đâu, mày nói gì cũng được đừng sợ bả, nhưng vừa phải thôi bả đánh cũng đau lắm.

Về chuyện của sư phụ thì nghe lời anh ta một chút, cũng phiền phức.”
Tôi có hơi tò mò về chuyện nhiệm vụ của nó, phân vân một lúc cũng hỏi ra khỏi miệng.
“Nhiệm vụ kia, có thể kể tao nghe không?”
Đối phương đáp rất nhanh, dường như không muốn giấu diếm tôi chuyện gì cả.
“Cấp trên muốn sơ tán dân trước khi tháo bom để bảo đảm an toàn, tao thấy quả bom này kết cấu đơn giản, không nên đánh động mọi người thì hơn.

Phạm vi sát thương cũng không lớn, tao bắt tay trước khi phát thông báo di tản nên bị kỷ luật.

Làm xong nghe Tử Ca nói có người giống hệt tao nên tao không đến gặp mặt cấp trên để nghe khiển trách mà đến thẳng chỗ mày.”
Ngưỡng Mi dừng một lúc, chuyện nó sắp kể hình như vượt ngoài câu hỏi của tôi.
“Khi về nhà bà nội lập tức mắng tao.

Bà ấy hỏi sao lại nhận nhiệm vụ gỡ bom.

Tao không biết trả lời thế nào, cũng buồn vì việc kỷ luật nên bỏ ra ngoài hút điếu thuốc, ai mà biết cháy gia phả.

Tao đã bảo đem chỗ nào kín đáo trưng bài mà không chịu nghe.”
Tôi lắng nghe, chăm chú nghe nhưng không ra nghe ra một tia oán trách.


Nó không giận chuyện bà nội ra hình phạt, ba nó bạo lực sao?
Có lẽ tôi ngầm hiểu bà nội vì lo cho an nguy của nó mà lấy chuyện cháy gia phả để răng đe, trói chân nó ở nhà.
Tôi ngắt máy, bắt đầu ngủ.

Tôi ngủ rất nhiều, nếu không có việc gì thì cứ ngủ rồi bấm điện thoại.

Thời gian của tôi là về đêm, có nhiều đêm thức liên tiếp, có nhiều đêm vì mất ngủ.
Dần dần thích ứng với cái nhà này, tôi lại bị mẹ của Ngưỡng Mi gọi qua phòng.

Bà ta phát bực vì chuyện gì đó mà tôi không rõ.
“Tao dặn phải nói chuyện với bà ta, sao mày chôn người ở trong phòng.

Khi nào mới khiến bà ta vừa ý?”
Giọng điệu lớn thế này, bà ta sợ tôi không nghe sao? Muốn điếc luôn rồi.

Cái này thật giống với mẹ tôi, bà ta hay cáu nhưng không phải vì lợi ích, vì tranh giành cái gì..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi