Câu trả lời là đúng nhưng vẫn còn thiếu một phần, vì đó là khẩu súng mà lão quen tay nhất.
Mang tôi đến đây chỉ để tôi bị mấy con muỗi hút máu, xem chút chuyện mà thôi, việc còn lại lão làm hết rồi.
Boss quay ngoắt sang tôi nói.
“Vào trong đi, dụ con ả đó đến gần cửa sổ.”
Thì ra tôi vẫn là mồi nhử, có chút khinh thường công việc này.
Lon ton đi vào trong căn nhà lộng lẫy, nhanh nhanh kết thúc việc này thôi, cảm nhận duy nhất là toàn thân ê ẩm.
Vượt qua hàng bảo vệ của những người lính, tôi mặc quần áo bệnh nhân bước vào, mọi người ai nấy đều nhìn tôi với ánh mắt ngạc nhiên, chính tôi còn ngạc nhiên mà.
“Mày, mày làm sao thoát được.”
Túc Xuân ngạc nhiên hỏi tôi, chuyện kia xảy ra trong im lặng đố ai biết.
Tôi mỉm cười ngồi xuống bên cạnh lão phu nhân, bởi vì thân thể tôi như cái giẻ lau bị người ta giẫm đạp nên tìm chỗ an tọa thì hơn.
“Thì chạy ra chứ sao, Lý Mạnh nói quả bom này chẳng có miếng sát thương nào.
Ông ta còn nói mẹ con bà đưa có bao tiền mà đòi hỏi cái gì.”
Vừa mới ngồi xuống tôi lại phải đứng dậy từng bước đi đến chỗ Ngưỡng Linh Vĩ đang buộc chặt với quả bom.
Dục Phong nhìn tôi như thể kẻ thù truyền kiếp, còn nhìn như vậy e là kế hoạch sẽ bại lộ mất.
Tốt nhất không nên nhìn đến chỗ hắn thì hơn, tôi ngông cuồng hất cầm mà đi.
Thật ra đôi tay tôi run rẩy, dây thần kinh kéo căng như dây đàn ấy.
Sắc mặt Xuân Túc trở nên nhợt nhạt, mụ đàn bà này thông minh hơn Ngưỡng Hương Đào khó lòng một phát ăn ngay.
Tôi kìm nén bản thân để bình tĩnh, đảo mắt là bị đối phương nhìn ra ngay.
Tôi thở dài, nói.
“Tôi mang một thân đầy vết thương đến đây nói chuyện với bác, bác cả à! Trong mắt tôi bác không phải người xấu.”
Thái độ từ khi tôi bước vào chắc chắn ở mức tốt, vẫn là đừng nghĩ bản thân thông minh.
Hay là tôi quỳ xuống bảo bà ấy đến chỗ tôi vuốt đầu con chó đầy thương tật này vài cái, bà ấy có khi rũ lòng thương.
Túc Xuân cúi gằm mặt, bắt đầu dao động rồi.
Tôi mong mọi người làm cái gì đó, bọn họ vậy mà đứng im như tượng, có phải tôi tài lanh nên bọn họ để mình tôi gánh chịu hay không vậy.
Tôi đi đến bên cửa sổ, cái cửa sổ này cực kỳ to luôn nhé!
“Bác đến đây, tôi chỉ bác cái này.
Đứng từ góc này mà nhìn xem.”
Bước chân bà ấy chậm chạp tiến đến.
Ngưỡng Linh Vĩ đột nhiên hét to.
harry potter fanfic
“Mẹ đừng nghe nó lừa gạt, chúng ta không còn gì nữa đâu.”
Chuyện trong nhà náo động thành cái dạng như vậy, tôi có chút ngại.
Ngưỡng Linh Vĩ, thế mà lòi ra bộ mặt thật, hay là bảo mọi người rút lui xuống cho hai mẹ con này chết chung một chỗ cho rồi.
Tôi bất lực quay mặt nhìn ra hướng cửa sổ, sau đó lại bày ra một kế sách khác.
Ngoài kéo dài thời gian thì làm gì nữa, đứng như đứng ngốc ba hoa.
Còn ba bước chân nữa mà mụ đàn bà này lại chần chừ, tôi thật hận cái miệng Ngưỡng Linh Vĩ mà.
Tôi lùi lại vài bước, toàn thân dựa vào tương, nhỏ giọng.
“Thật ra lão phu nhân có để phần cho Ngưỡng Linh Vĩ, tôi thấy luật sư đến chia lại cũng không khác biệt.
Tôi và Ngưỡng Mi bác xem có đứa nào gồng gánh nỗi cái công ty, sự đa nghi của bà đẩy bản thân vào con đường cùng rồi.
Bà nghĩ xem, Thượng Tướng sẽ để con trai bà chạy án sao?”
Những thứ Dục Phong nói toàn là những lời xoa dịu tâm trạng người khác, tôi chọn cách vừa đấm vừa xoa.
Khuyên bà ta quay đầu là bờ nào phải phong cách của tôi, thật ra để luật sư đến đây để chia tài sản cũng được, chẳng ai nói gì cả.
Ngưỡng Linh Vĩ là cháu đích tôn, cao quý bao nhiêu.
Mọi người sẽ nuốt cục tức mà gật đầu thôi, những thứ thuộc về mình, tôi không muốn để mất cũng không để người đàn bà kia đạt được mục đích.
Tôi khó hiểu nói.
“Sự xuất hiện của tôi đe dọa nhiều thế sao, con gái sau này gả đi thì còn gì đâu.
Cháu đích tôn lại tranh với tôi, vừa khi sinh ra Ngưỡng Hương Đào tính kế để người khác bắt cóc, tôi âm thầm mà về khiến tất cả dần dần lộ cái đuôi ra, sao phải vậy?”
Xuân Túc quay ngoắt qua lão phu nhân chất vấn.
“Bà ấy từng để cháu đích tôn vào mắt sao? Có hay không? Từ khi cặp song sinh được ra đời, bà ấy dồn hết tâm sức đi chăm sóc có ngó ngàng đến Ngưỡng Linh Vĩ không? Đặt biệt là mày luôn quấn lấy bà ấy, nếu không phải trong vòng tay bà ấy thì khóc không ngừng.”
Hít một hơi thật sâu tôi định nói hết nỗi ấm ức của bản thân, đối phương lại tiếp tục.
“Khi mày vừa ba tuổi bà ấy ngay cả Ngưỡng Mi cũng không thèm đếm xỉa, trước mặt mọi người nói rằng một nửa tập đoàn sau này sẽ là của mày, công bằng không?”
Nói rồi bà ấy quay lại nhìn tôi, mọi người cũng nhìn tôi.
Nhiều ánh mắt hướng về phía tôi, bản thân nói không áp lực là giả.
Quát lớn, tức giận những điều đó đối với bản thân là vượt quá giới hạn, tôi chậm rãi đáp trả.
“Tôi mới ba tuổi thì biết cái gì? Bà ấy nói đùa các người tin là thật? Tính toán với một đứa trẻ có xứng hay không?”
Ngưỡng Mi ném cây súc lục đến chỗ tôi, phải dùng hết sức để bắt lấy.
Thời điểm này lại ăn ý như vậy tôi có chút nghi ngờ, bỏ qua vài tiểu tiết tôi tiến đến chỗ Ngưỡng Linh Vĩ kề súng vào đầu người anh họ này.
Tôi phải đè lại cơn đau đứng nói chuyện mà người anh họ cao quý lại ngồi thảnh thơi xem kịch.
“Tôi muốn cái kích nổ.”
Những chữ nói ra đều rành mạch, mụ đàn bà đó ngu gì đưa tay chịu trói.
“Đừng nghĩ tao không dám.”.