PHIẾN ĐÁ NỞ RA HOA PHÙ TANG

Tang Cẩn vừa định nói tiếp thì trong đầu đột nhiên nghĩ lại, lúc này có phải cô đang múa rìu qua mắt thợ không?

Cô trở về ghế sô pha: "Thuyết phục Triệu Ngọc Hoa thì được, nhưng tôi không phải cảnh sát, vì sao phải làm việc thay anh? Trừ khi anh đồng ý với tôi, án này được phá, tôi có thể xem hồ sơ án treo." Cô trực tiếp nói thẳng.

Bàng Lỗi lập tức phản bác: "Cô là nhân chứng, đem việc mình biết nói lại, hỗ trợ điều tra, đây là nghĩ vụ." Ngụ ý của anh là, cô muốn xem hồ sơ án treo, đó là chuyện không thể.

Tang Cẩn biết anh nhất định sẽ trả lời như vậy, dù sao hiện tại cô cũng không có ý định thuyết phục anh.

Trong đầu cô vẫn tồn tại nhiều thắc mắc: "Tôi có điều không rõ, nếu có thể dùng NaOH hút nước, vậy chứng minh hung thủ là người có hiểu biết về hóa học. Nhưng vì sao hắn ta không trực tiếp dùng băng khô (1) để hạ nhiệt độ? Băng khô dễ dùng, có thể thăng hoa thành CO2 là loại khí không sắc không mùi, đương nhiên sẽ không để lại nhiều dấu vết như vậy. Vì sao hắn ta phải làm điều thừa thải chứ?

(1) Băng khô (hay còn gọi là đá khô, đá khói) là dạng rắn của CO2, thường dùng để làm lạnh thực phẩm, các mẫu sinh học và các vật phẩm dễ hư hỏng; ngoài ra nó còn dùng tạo hiệu ứng khói trong sân khấu tiệc cưới, ca nhạc...

"Trong thời gian ngắn, nước đá và băng khô, cái nào dễ tìm hơn?" Bàng Lỗi hỏi lại.

"Chắc chắn là nước đá. Nhưng nước đá tan ra sẽ tạo thành nước, hung thủ muốn xóa đi dấu vết có thể sử dụng bọt biển (2), hoặc là trực tiếp lấy khăn lau đi, cho dù là chăn đệm, bông lót cũng có thể hút nước mà." Nghi vấn này đã có từ lúc Tang Cẩn bước vào ký túc xá của Đàm Tuyết Thiến, bởi vì trong phòng nạn nhân có hai chiếc chăn trên giường.

(2) Bọt biển: là miếng xốp làm vệ sinh trong nhà, có khả năng hút nước nhanh.

"Tác dụng của NaOH không chỉ hút nước, cô tra tài liệu rồi hẳn là biết, NaOH là chất kiềm, có tính ăn mòn cao. Đây mới là điểm xuất phát của hung thủ."

Tang Cẩn căng lớn hai mắt: "Nói vậy nghĩa là, hung thủ cố ý dùng xút để ăn mòn vết thương trên người Đàm Tuyết Thiến sao? Hắn ta nhất định đang che giấu gì đó! Điều đó cho thấy vết thương trên người nạn nhân rất có thể là do hung thủ trực tiếp để lại, hắn ta lo sợ để lộ dấu vết, cho nên dùng xút ăn mòn vết thương."

Bàng Lỗi không phủ định: "Hắn rốt cuộc muốn che giấu cái gì thì phải chờ giám định của pháp y."

Nói xong, anh đứng dậy, đi tới trước bản trắng, cầm cây bút khoanh một vòng tròn trên trục hoành, viết: Ký túc xá, hiện trường thứ hai; sau đó vẽ thêm mũi tên chỉ về bên trái, khoanh tiếp một vòng tròn, viết: Đảo Thanh An, hiện trường thứ nhất.

Tang Cẩn không khỏi kinh ngạc, anh không nói lời nào, nhưng chỉ bấy nhiêu động tác đấy thôi đã thể hiện tất cả suy nghĩ cô muốn biểu đạt. Với thông tin hiện có, bọn họ suy đoán, thời gian Đàm Tuyết Thiến xảy ra chuyện là 12h30 thứ tư, đến sáng thứ năm lúc 10 giờ phát hiện thi thể tử vong, vậy hiện trường chắc chắn là đảo Thanh An.

Cho nên, phương hướng bọn họ nên điều tra lúc này là, giữa trưa thứ tư, sau khi Đàm Tuyết Thiến gọi điện cho cô, cô ấy đã gặp ai trên đảo Thanh An, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Trong thời gian này, Đàm Tuyết Thiến rất có khả năng ở cùng bạn học, bọn họ ở chung khách sạn, cũng trùng hợp vị trí các phòng gần nhau. Những người này bọn họ phải đi điều tra lấy lời khai.

Bàng Lỗi đặt cây bút xuống, vòng ra sau bàn làm việc lấy áo khoác, nhìn cô: "Xuất phát."

"Đi đâu?" Tang Cẩn lập tức đứng dậy.

"Trạm thứ nhất, cô không cần biết, trạm thứ hai, cô chắc chắn biết, bởi vì đó là nhiệm vụ của cô. Trạm ba, bốn, năm tôi không nói cô cũng biết." Nói chưa xong, anh ta đã chạy ra ngoài.

Tang Cẩn ngẩn ra, anh ta nói năm trạm nhưng vì sao một chỗ cô cũng không nghe ra nhỉ? Cô do dự có nên đi cùng anh ta hay không? Nhưng hình như cô không có lý do đi theo thì phải.

"Nếu không muốn bị diệt khẩu thì lập tức theo tôi." Ngoài cửa đột nhiên truyền tới giọng nói lạnh băng.

Tang Cẩn hoàn hồn, lập tức về phòng lấy túi và điện thoại, sau đó chạy theo. Đuổi tới thang máy, bên trong đã có một người đang giúp cô ấn nút mở cửa.

Cô đi vào, nhịn không được mà hỏi, trạm thứ nhất, cái nơi cô không cần biết phải rốt cuộc ở đâu.

"Nếu đã không cần biết, cô hỏi làm gì?"

"Nếu không cần biết, tôi đi làm gì?"

"Cô không cần làm gì cả, tôi đi làm, cô đi theo là được.

".." Rốt cuộc Tang Cẩn cũng phát hiện, cô vĩnh viễn không phải đối thủ của anh. Cô quả thật không nên lãng phí thời gian đôi nữa, trực tiếp im lặng.

Đương nhiên, rất nhanh cô liền biết, trạm thứ nhất, thì ra là nhà anh. Xe ngừng trước một chung cư, cô đoán anh chắc hẳn vào nhà thay đồ cảnh sát.

Anh kêu cô cùng xuống xe, cô không chịu, kiên quyết ngồi trong xe chờ.

Cô vào nhà bọn họ làm gì? Nhà mẹ con theo anh ta tới trung tâm tập thể hình sao? Hay cái cô pháp y lạnh lùng thích thảo luận vấn đề chuyên nghiệp với anh? Tất cả, cô đều không có hứng thú.

Cuối cùng, Bàng Lỗi chỉ có thể lái xe vào trong chung cư, như vậy mới an toàn hơn một chút.

Tang Cẩn cho rằng sẽ ngây ngốc ngồi đây đợi anh, ít nhất là nửa tiếng. Kết quả, anh xuống lầu, vào xe, cô nhìn đồng hồ, vừa đúng 7 phút!

Tóc anh còn ướt, cằm của anh vốn có mấy chỏm râu bây giờ cũng đã trở nên trắng nõn, ngay cả quần áo trên người cũng đã thay đổi.

Tốc độ của anh ta rốt cuộc là bao nhiêu vậy? 7 phút, tắm rửa, thay đồ, cạo râu, còn cả đoạn đường chạy lên chạy xuống nữa! Anh ta là tên lửa sao? Chẳng lẽ là vì hôm qua cô chỉ dùng 7 phút đã kéo va li xuống lầu, cho nên anh ta muốn hơn thua với cô hay sao?

Trên người đàn ông này toát ra hơi thở vô cùng dễ chịu, thậm chí, cô dường như có thể ngửi được mùi thuốc cạo râu. Tuy tóc anh chưa được chỉnh tề, nhưng cách tùy tiện này, cùng tính tình không thích ràng buộc của anh quả thật khiến cả người toát ra sức hút.

Trong lòng Tang Cẩn chửi thầm, anh ta rốt cuộc là cảnh sát hay nam thần vậy? Bọn họ lúc này đang điều tra vụ án giết người, anh ta cũng không quên chỉnh chu hình tượng bên ngoài vậy sao?

Chỉ là cô thầm nghĩ, khách sạn tối qua cái gì cũng có, vì sao anh ta không tắm rửa? Anh ta sợ cô không thoải mái hay sao?

Cô thật không dám tưởng tượng, ở trong khách sạn thấy một người đàn ông mặc áo ngủ sẽ có tâm trạng thế nào.

Tang Cẩn bất giác nghiêng đầu nhìn anh.

Dọc đường, anh vừa lái xe, vừa nhận điện thoại, có lẽ là ba người kia báo lại tình hình điều tra cho anh.

Tang Cẩn không bận chuyện gì khác, đương nhiên lấy giấy bút ra khi lại thông tin quan trọng anh nói.

Chờ anh tắt điện thoại, chiếc xe đã chạy tới ngoại ô, dừng trước một biệt thự cô lập.

Đứng trước cửa, Tang Cẩn vừa nhìn đã nhận ra, là Triệu Ngọc Hoa, bà ấy hình như đang chuẩn bị ra ngoài. Bên cạnh bà ấy là một cô gái trẻ cao gầy, có lẽ là chị gái của Đàm Tuyết Thiến.

Xe vừa dừng lại, Tang Cẩn đã lập tức xuống xe, chạy về phía bọn họ.

"Bác Triệu, xin dừng bước."

"Sao lại là cô? Tôi không phải đã đem bệnh án của Đàm Tuyết Thiến giao cho cảnh sát rồi sao? Con bé trước nay luôn bị trầm cảm, trong lòng có khúc mắc cũng là thường tình. Chuyện tới đây thôi, mấy người đừng quấy rầy cuộc sống của chúng tôi nữa."

Trái tim Tang Cẩn như bị cây kim đâm vào, đau đớn khiến cô ứa mồ hôi lạnh. Cô không biết có nên đem kết quả điều tra nói cho bà không, trên người Đàm Tuyết Thiến có tinh dịch của đàn ông, cả người mình đầy thương tích...

Cô không biết khi Triệu Ngọc Hoa nghe được tin này liệu có phải càng trốn xa hay không?

"Mẹ, đi thôi, gameshow của đài truyền hình không thể tới trễ." Cô gái bên cạnh kéo Triệu Ngọc Hoa lên xe.

Tang Cẩn đè cửa xe đang mở lại: "Bác Triệu, bác không muốn biết sự thật, không muốn tìm hiểu Đàm Tuyết Thiến đã chết thế nào, chuyện này chúng tôi không ép bác. Nhưng chúng tôi chắc chắn, Đàm Tuyết Thiến chết, trách nhiệm một nửa là thuộc về bác. Thậm chí, cái chết của cô ấy là do bác tạo nên. Nếu bác không muốn nửa đời còn lại cảm thấy bất an, chúng tôi hi vọng bác đừng dễ dàng bị người ta sắp đặt như vậy, quấy nhiễu cảnh sát điều tra. Đây là lần cuối cùng tôi tới tìm bác, sau này tôi không tới nữa."

Nói xong, cô quay đầu bỏ đi.

Tang Cẩn không biết vì sao lại khó chịu như vậy. Cô đột nhiên cảm thấy bản thân thật may mắn, mẹ cô đối tốt với cô như vậy, nhưng cô cũng thật bất hạnh, mẹ chỉ có thể ở cạnh tới lúc cô lên 10.

Cô vào trong xe, xa xa thấy Bàng Lỗi đang nói gì đó với Triệu Ngọc Hoa. Bà ấy lúc đầu hình như tỏ vẻ phản bác, nhưng dần dần về sau không nói chuyện nữa, yên lặng nghe anh.

Cuối cùng, Triệu Ngọc Hoa gật đầu rồi nhanh chóng cùng con gái mình lên xe, có lẽ là đi ghi hình gameshow.

Bàng Lỗi cũng trở về, khởi động xe rời đi.

"Anh nói gì với bà ấy vậy? Bà ấy nói thế nào?" Tang Cẩn vô cùng hiếu kỳ.

"Lời này không phải là tôi nên hỏi cô sao?" Bàng Lỗi quay đầu nhìn cô, sau đó nhanh chóng dời tầm mắt đi, "Cùng loại người vô tình nói chuyện tình cảm làm gì? Yên tâm, chuyện chúng ta nên làm chúng ta sẽ làm, bà ấy chắc chắn không dám quấy nhiễu."

Nghe anh tự tin nói như vậy, Tang Cẩn không khỏi kinh sợ, bất giác quay đầu nhìn anh.

Kỳ thật không cần hỏi cô cũng biết, anh nhất định sẽ nói với Triệu Ngọc Hoa cách xử lý của nhà trường, vào thời điểm quan trọng, anh sẽ cứng rắn. Mà sự cứng rắn của anh lại là điểm yếu của cô.

Xe dừng ở ngã tư, chờ đèn đỏ. Bàng Lỗi quay đầu nhìn cô.

Ánh mắt của hai người cứ thế giao nhau.

Trái tim Bàng Lỗi đập chậm một nhịp, anh có thể cảm nhận được, ánh mắt trong suốt như nước của cô đang cất giấu một loại ưu thương bất lực, một thứ gì đó khiến trái tim cứng cỏi như đá của anh cũng theo đó mềm xuống.

Anh không tự chủ mà giải thích: "Cô không cần để tâm, chuyện này vốn không liên quan tới cô, hôm qua cô báo án, là cảnh sát chúng tôi đã chiếm nhiều thời gian của cô. Sau này cô sẽ không gặp khó khăn trong công việc đâu. Vừa rồi tôi đã nói với Thích Nguyệt, bạn cùng phòng của Đàm Tuyết Thiến đã bắt đầu phối hợp điều tra, cho nên..."

Anh đột nhiên không biết tiếp tục thế nào, anh không muốn cô vì việc không thể thuyết phục Triệu Ngọc Hoa mà cảm thấy thất bại. Lần này có lẽ là lần đầu tiên anh an ủi người khác cho nên không có kinh nghiệm.

Tang Cẩn quả thật có chút mệt mỏi, thậm chí là hối hận, vừa rồi thời điểm nói chuyện với Triệu Ngọc Hoa, vì sao cô lại xúc động như vậy? Chưa nói xong hai câu, cô đã xoay người bỏ đi. Lúc này nghe anh nói quá trình thu thập bằng chứng đã trở nên thuận lợi, trong lòng cô cũng bớt áy náy, hỏi lại anh: "Bây giờ chúng ta đi đâu?"

Đèn xanh, Bàng Lỗi tiếp tục lái xe, thuận tiện giải thích: "Tới chỗ thực tập của Vu Hân trước, chúng ta tìm một quán cơm gần đó, đúng lúc cũng sắp tới giờ ăn cơm nên sẽ không ảnh hưởng tới công việc của cô ấy. Sau đó tới nhà Tất Minh, cô ấy đang ở nhà chuẩn bị cho cuộc thi công chức, thời gian hẳn là tự do. Cuối cùng, chúng ta tới nhà bạn trai của Tiêu Vũ San, Lý Nguyên Lãng."

Tang Cẩn không khỏi kinh ngạc, từ khi nào anh ta lại trở nên kiên nhẫn như vậy? Thậm chí lúc này cô mới nhớ, hình như vừa rồi anh còn an ủi cô.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi