PHIẾN ĐÁ NỞ RA HOA PHÙ TANG

"Buổi tối em ngủ một mình rất sợ phải không? Hay là... Nhớ anh?"  

Tang Cẩn ngồi vào bàn làm việc, nhớ lại tờ báo Bàng Lỗi vừa cầm, trong đầu cô đột nhiên hiện lên tiêu đề của tin tức.

Cô lên mạng tìm hiểu, hơn nữa đặc biệt chú ý tới thông tin về trợ cấp của nhà nước cho những cựu chiến binh. Thỉnh thoảng ngẩng đầu, người còn lại trong phòng vẫn vùi đầu xuống bàn, dường như đang đọc gì đó. Anh cứ duy trì động tác như vậy, ngay cả ngẩng đầu cũng không.

Cô kiểm tra cả nửa ngày vẫn không thu được tin tức có giá trị. Cô chỉ có thể hiểu, những tin tức bọn họ đang đọc có lẽ liên quan tới Hà Hướng Huy.

Thời gian cứ thế trôi qua, lúc này đã là giờ trưa, bình thường đều là Chu Tiểu Vạn và Thích Nguyệt tới rủ cô đi ăn cùng, nhưng hiện tại bọn họ chắc hẳn đều không rảnh rỗi nên cô đành gọi tiệm cơm bên ngoài mang tới hai phần. Ngắt điện thoại, cảm thấy có chút mệt mỏi, cô liền nằm dài xuống bàn, định ngủ một lát.

Mơ hồ cảm thấy có người đang ôm mình, cô mở to hai mắt, khuôn mặt tuấn tú quen thuộc lập tức hiện lên. Người đàn ông phát hiện cô đã tỉnh nhưng không nói gì, chỉ ngầm bảo cô đừng cử động.

Bàng Lỗi ôm cô về phía sô pha, để cô nằm được thoải mái. Anh cũng ngồi xuống, đưa tay vén tóc giúp cô: "Có phải mệt lắm không? Nằm đây ngủ một lát, hoặc là anh đưa em về nghỉ cũng được."

Tang Cẩn lắc đầu: "Không cần đâu, anh làm việc của anh đi, em ra ngoài xem bọn họ mang cơm tới chưa." Cô vừa nói vừa chuẩn bị đứng dậy, cả người lại bị anh đè lại, ý bảo cô nhìn bàn trà.

Cô vừa quay đầu liền thấy một túi đồ ăn. Xem ra, tiệm cơm sớm đã mang đồ tới, nhất định là anh thấy cô đang ngủ nên mới không đánh thức.

"Đinh Đinh, cách sống như vậy em chấp nhận không?" Giọng anh rất thấp, tựa hồ mang theo một cảm giác không chắc chắn, so với cách ra lệnh sắc bén trước mặt mọi người hoàn toàn đối lập.

Tang Cẩn nhịn không được mà bật cười: "Lúc này không phải thời gian nói chuyện tình cảm, chờ vụ án giải quyết xong, chúng ta không phải lại rảnh rỗi sao. Nguyên nhân Hà Hướng Huy tự thú anh đã tra ra chưa?"

Bàng Lỗi gật đầu: "Việc này không khó, nguyên nhân chắc chắn có liên quan tới cuộc biểu tình của quân nhân xuất ngũ gần đây. Từ lời nói đã để lộ rất nhiều thông tin, ông ta nhất định đang bị ai đó uy hiếp."

Thông qua kiểm tra tin tức trên mạng, Tang Cẩn cũng biết tới chuyện này, hiện tại nghe anh giải thích càng tường tận hơn.

Hà Hướng Huy là cựu chiến binh từng tham gia chiến tranh, nhà nước đối với những người như bọn họ có khoảng trợ cấp riêng, nhưng thời gian trước lại đột nhiên xảy ra biểu tình, có người nói khoảng trợ cấp chính phủ phát xuống không hề tới tay bọn họ.

Căn cứ vào sự tìm hiểu của Thích Nguyệt, Hà Hướng Huy luôn bất mãn với lãnh đạo trong thôn, việc đó chắc chắn có liên quan tới chuyện này. Tính tình ông ta khá nóng nảy, thường xuyên nói phải tới Bắc Kinh để đòi công bằng, nhưng tất cả đều nói bằng miệng, không hề có chút hành động. Lần này, có lẽ vì những chuyện đó bị Lý Vệ Vĩnh nắm được nhược điểm, ông ta bị ép phải chủ động thừa nhận hành vi giết người, hơn nữa còn bị uy hiếp nếu nói lung tung sẽ bị trừ tiền trợ cấp.

"Trợ cấp tuy không nhiều nhưng đối với Hà Hướng Huy mà nói, đó là vinh dự. Ông ta vô cùng để ý tới điểm này." Tang Cẩn có thể lý giải việc đó nhưng không thể hiểu được, ông ta chỉ vì không muốn mất trợ cấp mà chịu thừa nhận bản thân giết người sao?

Bàng Lỗi nghe ra nghi vấn của cô, lập tức lắc đầu: "Nguyên nhân ông ta chịu ra đầu thú chắc chắn không đơn giản là bị uy hiếp, ông ta cam tâm tình nguyện thay người khác chịu tội." Điểm này mới là chuyện làm anh lo lắng.

Tang Cẩn nhớ lại quá trình bọn họ thẩm vấn Hà Hướng Huy, trong lúc lơ đãng ông ta đã để lộ tin tức: "Anh hỏi trong nhà ông ta có bao nhiêu người, lúc đầu ông ta trả lời hai, sau đó sửa lại một. Anh không phải đang nghi ngờ người bị ông ta che giấu mới là hung thủ thật sự đấy chứ? Hà Hướng Huy đang chịu tội thay người này sao?"

"Thích Nguyệt đã điều tra, Hà Hướng Huy chưa lập gia đình, trong nhà chỉ có một em trai tên Hà Phi, anh em bọn họ cách nhau gần 20 tuổi. Hà Hướng Huy có lẽ chăm sóc em mình như con trai, vì thế mới tình nguyện gánh tội thay hắn."

"Đúng, như vậy càng có thể giải thích nguyên nhân ông ta chủ động nhận tội giết người. Hà Hướng Huy chưa từng kết hôn, nói không chừng cũng liên quan tới người em trai không bình thường này, điều đó chứng minh hắn vô cùng quan trọng với ông ta. Tuy tâm lý em trai Hà Hướng Huy biến thái nhưng với ông ta mà nói, đó là người thân duy nhất. Chúng ta không thể tìm ra hung thủ, bất kể là trong thành phố Thanh An hay ở cổ thôn, có phải là vì ông ta đã che giấu kẻ giết người rồi không? Nếu là như thế, chúng ta chỉ đành thông qua ông ta để tìm hung thủ. Vì vậy, chúng ta nhất định phải nghĩ cách buộc ông ta mở miệng."

Nói xong, Tang Cẩn lập tức ngồi thẳng người: "Em đi hỏi ông ta, anh vừa lên tiếng ông ta sẽ sợ tới không dám nói gì, có nói cũng chỉ nửa câu, câu sau phủ nhận câu trước."

Bàng Lỗi giữ chặt cô kêu cô ăn cơm trước. Tang Cẩn thấy bụng mình đang đói nên nghe lời, hai người cứ thế bày đồ ăn ra.

Tang Cẩn đột nhiên nhớ tới một việc, liền cười hỏi anh: "Vừa rồi anh hỏi em có chấp nhận cuộc sống này không, anh là chỉ việc hai chúng ta ở khách sạn với ăn cơm trong văn phòng sao? Chẳng lẽ anh không có thói quen đó? Thời gian cũng đã gần một năm rồi."

Bắt đầu từ vụ án của Đàm Tuyết Thiến, sau đó tới vụ án của Tưởng Phỉ Phỉ, bọn họ tới Hongkong, đi Singapore, tình cảnh như vậy đã trải qua vô số lần, thời gian ăn cơm không có, bọn họ chỉ có thể ở khách sạn hoặc nơi làm việc để giải quyết vấn đề.

Cô cầm đôi đũa đưa cho anh, nghiêm túc nói: "Thật ra em cảm thấy mình rất may mắn, anh không biết có rất nhiều phụ nữ phải ăn cơm một mình, có người lập gia đình, ở nhà nấu cơm, chờ chồng về. Có những lúc người chồng bận công tác, bọn họ chỉ có thể ăn cơm một mình, hoặc là ăn cùng con trẻ. Trong tình huống của em, ngay cả ăn cơm cũng có một người đàn ông ở cạnh, đây chắc là may mắn khi kiếp trước em cứu địa cầu này nên hiện tại mới có được."

Bàng Lỗi vốn đưa tay nhận đũa, tay còn lại duỗi tới nắm tay cô, kéo cô về phía mình. Ánh mắt hai người bắt đầu va chạm, ngay cả hô hấp cũng bắt đầu đan xen nhau. Anh nhướng mày, hỏi: "Là ai dạy em nói những lời này? Lại là Chu Tiểu Vạn sao? Không có cậu ấy em không nói được à?"

"..." Gương mặt Tang Cẩn lập tức đỏ bừng, cô còn tưởng anh sớm đã không để lời Chu Tiểu Vạn nói trong lòng, thật không ngờ lại nhớ rành mạch như thế.

Bàng Lỗi ôm cô: "Buổi tối em ngủ một mình rất sợ phải không? Hay là... Nhớ anh?"

Tang Cẩn nhìn gương mặt tuấn tú trước mắt, trái tim đột nhiên đập loạn, cô nhịn không được mà nhắc nhở anh một câu: "Chúng ta ăn cơm nhanh lên, em còn muốn đi hỏi Hà Hướng Huy, tìm ra hung thủ."

"Trả lời câu hỏi của anh." Anh lặp lại.

Tang Cẩn nhận ra thời điểm người khác lãng tránh, quấy nhiễu suy nghĩ của anh, thì anh vẫn nhớ rõ vấn đề của mình, hơn nữa quyết phải có được đáp án. Cô cắn răng, chỉ đáp lại một chữ: "Ừ." Sau đó liền đẩy anh ra, lần nữa ngồi thẳng người, bắt đầu ăn cơm.

Người đàn ông đó vẫn quyết không buông tha, anh quay đầu nhìn cô, tiếp tục truy hỏi: "Ừ này của em là sợ, hay là nhớ anh?"

Tang Cẩn chỉ có thể lấy công việc để trốn tránh trả lời: "Đúng rồi, sáng nay đồng nghiệp tới tìm Trình Dung về báo, nhà cô ấy sớm đã không còn ai, bảo vệ nói sáng sớm cô ấy đã xách va li rời đi. Cô ấy rốt cuộc đi đâu?"

Bàng Lỗi nhíu mày: "Cô ấy đi rồi? Cứ một hai năm liền đổi nơi sống, cô ấy chắc chắn vẫn muốn tiếp tục vậy sao? Phái người tìm xem trạm tiếp theo cô ấy sẽ đi." Anh cũng bưng hộp cơm lên, bổ sung một câu, "Ý anh là lúc này là thời điểm đặc biệt, chúng ta phải đảm bảo cô ấy đến nơi an toàn, còn cuộc sống sau này thì tùy cô ấy." Nói xong, anh cũng bắt đầu ăn cơm.

Tang Cẩn gật đầu: "Đúng vậy, quan hệ giữa Hà Phi và Trình Dung hiện tại em vẫn chưa hiểu, nhưng con người Hà Phi này chắc chắn không bình thường. Em sẽ sắp xếp người đi tìm cô ấy."

Hai người vừa ăn cơm vừa tiếp tục bàn luận vụ án. Cơm nước xong, thời điểm thu dọn bàn trà, Tang Cẩn đột nhiên nghĩ tới một chuyện: "Anh nghĩ vì sao Lý Vệ Vĩnh lại uy hiếp Hà Hướng Huy? Nếu Hà Hướng Huy thật sự vì em trai của mình, không cần ai uy hiếp, tự ông ta cũng sẽ đứng ra. Chẳng lẽ Lý Vệ Vĩnh cũng muốn che giấu gì sao?"

"Lý Vệ Vĩnh chắc chắn đang có điều che giấu, nhưng không nhất định phải liên quan tới vụ án này. Sự chú ý của ông ta với thôn cổ quá mức bình thường. Chuyện này anh sẽ giải quyết, chờ bắt được hung thủ, anh sẽ tự mình thẩm vấn ông ta. Còn Hà Hướng Huy, tốt nhất ông ta nên tự mở miệng, mà cho dù không, chúng ta vẫn có cách tìm chỗ ẩn thân của hung thủ."

"Anh biết Hà Phi ở đâu sao?"

"Không thể nói là biết, nhưng hắn chắc chắn đang ở khu vực núi Đại Hà."

"..." Tang Cẩn đang uống nước, thiếu chút nữa đã sặc, "Núi Đại Hà lớn như vậy, cho dù chúng ta điều động toàn bộ nhân lực trong cục cảnh sát, thậm chí là xin chi viện thì ít nhất phải mất ba ngày ba đêm. Việc này cũng coi là biết sao? Thôi bỏ đi, tốt hơn là em đi hỏi Hà Hướng Huy, ông ta khẳng định biết rõ vị trí cụ thể."

Tang Cẩn mang rác ra ngoài ném ở sọt cuối hành lang, sau đó tới phòng thẩm vấn.

Trong phòng, Hà Hướng Huy một mình yên lặng ngồi trên ghế dài, hai tay đặt lên bàn, ánh mắt nhìn thẳng vách tường, ngay cả khi có người vào cũng không phát hiện.

Tang Cẩn ngồi xuống, gọi mấy lần, ông ta mới hoàn hồn, câu đầu tiên là: "Cảnh sát Bàng, người thật sự là do tôi giết..." Chờ nhìn rõ người trước mặt không phải Bàng Lỗi, ông ta mới im lặng.

Tang Cẩn đứng dậy rót cho ông ta ly nước, hỏi ông ta có đói bụng không, cần ăn cơm không.

Tâm lý đề phòng của Hà Hướng Huy dường như tăng mạnh, với mọi đề nghị của cô đều từ chối, còn không ngừng khẳng định người là do mình giết.

Nhất thời Tang Cẩn không biết phải bắt chuyện thế nào, đột nhiên nhớ lại chứng mất ngủ của bà ngoại, cô liền hỏi: "Bác sĩ Hà, ông nói xem người mất ngủ có thể dùng thuốc Đông y nào để chữa trị?"

Đề tài này đương nhiên thu hút sự chú ý của Hà Hướng Huy. Ông ta ân cần hỏi cô bao lâu rồi không ngủ ngon, có dùng thuốc gì không, sau đó mới cho phương thuốc: "Khó ngủ nếu để lâu dài sẽ không tốt cho sức khỏe, trước khi ngủ cô có thể dùng bách hợp, hạt sen, phục linh, địa hoàng, toan tảo nhân, hồng táo, cẩu kỷ, quế viên, hoàng tinh, chờ nước sôi rồi bỏ vào nấu. Nó có tác dụng bổ não, an tâm định thần. Cô đừng dùng thuốc ngủ, thuốc Tây không tốt cho sức khỏe. A Phi chính là vì uống nhiều thuốc ngủ nên tính tình không tốt, thường hay mất ngủ."

Nói xong, Hà Hướng Huy căng lớn hai mắt, ông ta phát hiện bản thân vừa nói quá lời, liền giải thích: "Cô cảnh sát, người là do tôi giết, việc này không liên quan tới A Phi, thật sự không liên quan tới nó. Tính tình nó không tốt nhưng nó không giết người, thật sự không có."

Nói xong, ông ta cúi đầu, không nói chuyện nữa.

"Hà Phi có giết người hay không thì tự hắn biết. Bác sĩ Hà, ông hẳn biết hắn ta bị bệnh, hơn nữa là bệnh tâm thần. Nếu không sớm điều trị, hắn ta càng ngày sẽ càng hại nhiều người hơn. Tôi biết ông lo cho hắn, nhưng cách mà ông quan tâm không phải giúp hắn, là hại hắn! Hắn hiện tại rốt cuộc ở đâu, ông mau nói cho chúng tôi biết, sau khi tìm được chúng tôi sẽ đưa hắn đi gặp bác sĩ."

"Gặp bác sĩ xong rồi sao? Mấy người không phải sẽ bắt nó lại hả? Mấy người không phải sẽ xử nó tội tử hình sao? Tôi chỉ có một người em trai này mà thôi!" Hà Hướng Huy vô cùng kích động, hai tay dùng sức nắm lấy tay cô.

Tang Cẩn muốn rút ra nhưng không rút được, Hà Hướng Huy càng ngày càng kích động, ông ta đứng dậy, đập mạnh xuống bàn, hai tay bóp chặt cổ cô.

"Hà Hướng Huy... Ông dừng tay!" Tang Cẩn ngửa đầu ra sau, hai tay bắt lấy cánh tay ông ta, muốn đẩy ra ngoài.

Trái lại Hà Hướng Huy dùng tay giữ chặt cổ tay của cô, tay còn lại bóp cổ, miệng không ngừng chửi bậy: "Cái gì là bức lương vi xướng (1) hả? Đều do các người ép hết..."

(1) Bức lương vi xướng: ép người hiền làm kỹ nữ

Tay ông ta càng lúc càng dùng lực, Tang Cẩn gần như sắp tắt thở, nói không ra lời.

Tác giả: Có độc giả nói không muốn xem anh hùng cứu mỹ nhân, vậy ta sẽ nghĩ cách để Đinh Đinh tự cứu mình nhé!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi