PHIẾN ĐÁ NỞ RA HOA PHÙ TANG

Người đàn ông đó có lẽ đã đè nén quá lâu, sau đợt phóng thích mãnh liệt, hắn rốt cuộc cũng đi vào giấc ngủ.  

Màn đêm thanh lãnh như nước, ánh trăng mơ hồ.

Giữa núi Đại Hà tối đen như mực chỉ có một ngọn đèn mỏng manh giữa sườn núi.

Đội tìm kiếm đầu tiên trở về, Bàng Lỗi kêu mọi người nghỉ ngơi nửa tiếng, sau đó triệu tập sáu đội trưởng tới đồn trung tâm, nghe bọn họ báo cáo tình hình. Kết quả đều giống như, không có phát hiện khả nghi, cũng không tìm được người.

Có người đề nghị từ bỏ việc tìm kiếm: "Chặn hết đường ra vào núi Đại Hà, sau mười ngày nửa tháng, hung thủ tự nhiên sẽ xuất hiện."

Chu Tiểu Vạn vừa giỡn vừa thật: "Hung thủ quen thuộc ngọn núi này, sống ở đây trên dưới một năm cũng không thành vấn đề, nói không chừng lúc xuất hiện thì hung thủ không chỉ bắt giữ bốn con tin, biết đâu còn cả ông nội bà nội."

Câu nói đùa này làm đa số mọi người đều im lặng, nhưng trong đó vẫn có người cười vụng trộm.

Tình huống mà Chu Tiểu Vạn nói không khó tưởng tượng, nhưng không ai dám suy nghĩ tới, hơn nữa lúc này đang ở nơi tổng chỉ huy, Bàng Lỗi nhằm vào câu nói đùa của cậu, hạ lệnh: "Đây là chuyện không có khả năng, trước hừng đông ngày mai nhất định phải tìm được mục tiêu! Lượt tìm kiếm tiếp theo, chúng ta không tìm trên núi nữa, thu nhỏ phạm vi."

Giọng anh vừa dứt, mọi người liền sôi nổi thảo luận, hung thủ liệu có thể xuất hiện ở đâu.

Chu Tiểu Vạn cung cấp thêm manh mối, một tháng trước, Trình Dung từng thấy Tang Cẩn và Bàng Lỗi, cậu còn kể chuyện bọn họ trồng hoa, nuôi cá. Hôm đó Trình Dung đi ngang nhà sách mua cuốn Walden, ngày mua có ghi bên trên sách.

Tang Cẩn vừa nghe xong liền nhìn Bàng Lỗi: "Vừa rồi anh nói có khả năng Hà Phi theo dõi Trình Dung. Nếu hắn theo dõi cô ấy thì chắc chắn cũng biết việc này, hắn muốn lấy lòng cô ấy, liệu có phải dựa theo bản gốc trong Walden mà tạo cô ấy một thế ngoại đào nguyên rồi dẫn cô ấy tới đó không? Hắn muốn cùng cô ấy..." Bốn chữ "Đồng vu quy tận" cô không dám nói ra.

Suy nghĩ của cô Bàng Lỗi sớm đã nghĩ tới. Anh nhìn mọi người, ngữ khí càng thêm chắc chắn: "Lượt tìm kiếm thứ hai, chúng ta tập trung chủ yếu ở các thung lũng, những nơi có nguồn nước."

Anh đối chiếu trên bản đồ, đem những chỗ khoanh vùng chia cho sáu đội. Anh còn phái thêm một đội nhỏ liên lạc với thôn dân gần đây, chuẩn bị công cụ qua sông.

Sau khi sắp xếp tất cả, các đội nhanh chóng rời đi chấp hành nhiệm vụ.

Tang Cẩn nghe Bàng Lỗi kể mới biết một ít bối cảnh của Hà Phi và Trình Dung.

Quả nhiên Hà Phi từng bị bắt, và nguyên nhân chính là bị nghi ngờ giết chết cha mẹ của Trình Dung. Nhưng năm đó Hà Phi chưa tới 16, tuổi còn vị thành niên, hơn nữa không có bằng chứng cụ thể, trùng hợp Trình Dung lại là nhân chứng, cho nên Hà Phi cuối cùng vô tội được phóng thích. Từ đó về sau, bọn họ đều bị đưa tới Mỹ.

"Sau khi tới Mỹ bọn họ đều thay tên đổi họ, bên trong hồ sơ cũng không ghi lại vụ án của Hà Phi, mà lý lịch của Trình Dung cũng rất đơn giản. Năng lực làm việc của bọn họ rất mạnh, nhưng thân phận lại giống em chỉ là nhân viên tạm thời, vì thế chúng ta mới không tra được tư liệu về Hà Phi. Nếu không phải Hà Hướng Huy tự nói ra việc này, phỏng chừng lại có một vụ án vĩnh viễn không tìm ra chân tướng. Chỉ là em thật không hiểu rõ, Trình Dung năm đó vì sao lại làm chứng cho người bị tình nghi giết cha mẹ mình chứ?" Tang Cẩn thả tài liệu trong tay xuống, quay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh.

Bàng Lỗi nhìn chằm chằm tư liệu trong tay: "Trình Dung có lẽ hận cha mẹ cô ấy." Anh bắt đầu kể về lần gặp Trình Dung ở trung tâm giải phẫu, cô ấy cầm dao chém loạn trên thi thể, trong miệng còn lầm bầm lầu bầu mắng một đôi nam nữ, nói bọn họ không xứng làm cha mẹ, cô ấy muốn giết bọn họ!

Tang Cẩn vừa nghe xong sống lưng liền rét run, trong lòng không khỏi sợ hãi: "Nói như vậy, rất có khả năng cô ấy từng nói với Hà Phi mình muốn giết cha mẹ, Hà Phi khẳng định hiểu lầm nên thật sự ra tay giết hại bọn họ. Loại chuyện này, thật sự quá đáng tiếc!" Cô thở dài, "Khó trách Trình Dung luôn trốn tránh hắn ta, hiện tại em cũng không biết phải lý giải mối quan hệ giữa hai người là thế nào."

"Mối quan hệ của bọn họ vĩnh viễn tồn tại sự xung đột, cho nên bọn họ không thể sống một cuộc sống bình an vô sự như những cặp đôi khác. Hiện tại còn ba con tin, xử lý bọn họ thế nào cũng là vấn đề rất lớn." Bàng Lỗi dời tầm mắt, kéo cô ngồi xuống.

Bàng Lỗi nắm vai cô, để cô tựa đầu vào người mình.

Tang Cẩn tiếp tục truy hỏi: "Anh không phải đang lo Hà Phi ép Trình Dung giết chết bọn họ sao? Nhưng Trình Dung chắc chắn sẽ tìm cách cứu bọn họ, lỡ đâu cô ấy chọc giận hắn, dưới cơn giận hắn giết luôn Trình Dung thì sao?"

Cô không thể tưởng tượng những thứ sẽ xảy ra khi đó.

Bàng Lỗi không khẳng định, cũng không phủ định: "Trình Dung giống một người đứng ngay vực thẳm, chỉ cần có người kéo lại, cô ấy nhất định sẽ trở về thế giới bình thường. Nhưng Hà Phi lại muốn lao xuống vực thẳm, liều mạng kéo theo cô ấy, đây mới là bản chất của sự thật."

Tang Cẩn không tiếp tục nói chuyện, sự thật nặng nề này giống như tảng đá đè nặng trong lòng của cô.

"Lượt tìm kiếm thứ hai bắt đầu rồi, vì sao vẫn chưa có phản hồi vậy?" Cô có chút nôn nóng.

Bàng Lỗi cúi đầu nhìn cô: "Đừng nôn nóng, tìm kiếm trong sơn cốc không dễ dàng như vậy? Em có mệt không? Tựa vào người anh ngủ chút đi."

Cô gật đầu, hiện tại đã là nửa đêm, cô quả thật rất mệt, hai mắt nhắm lại, không bao lâu liền đi vào giấc.

.................

Một nơi khác, trong căn nhà nhỏ giữa sườn núi.

Trình Dung ngồi trước bàn, trước mặt là một bát mì nóng hổi. Hà Phi ngồi phía đối diện nhìn cô. Hai người cứ im lặng như vậy, không ai lên tiếng nói chuyện.

Đột nhiên hắn đưa chiếc bánh sinh nhật ra trước: "Chúng ta thắp nến thôi."

Trình Dung quá sợ hãi nên lập tức ngăn lại, hai tay đè chiếc hộp đựng bánh: "Không cần đâu, tôi không thích ăn bánh ngọt. Có mì là tốt rồi, sinh nhật không phải nên ăn mỳ trường thọ sao?" Nói xong, cô liền vùi đầu vào ăn mỳ.

Hắn cũng không ép buộc, chỉ khoanh tay nhìn cô ăn mỳ, sau đó lại bắt đầu hồi tưởng cuộc sống của bọn họ ở Mỹ.

Trình Dung hoàn toàn không có khẩu vị, cô ăn mấy miếng liền buông đũa, nhìn người đàn ông đối diện: "Hà Phi, chúng ta thả ba người kia đi, ngày mai tôi cùng anh đi tự thú. Giết người là phạm pháp, sau này đừng như vậy nữa. Bọn họ làm nhiều việc ác, một ngày nào đó chắc chắn sẽ gặp báo ứng."

Hà Phi tựa lưng ra sau, mặt trầm xuống: "Trình Dung, em không phải là quá ngây thơ đấy chứ? Em thật sự tin người tốt có hảo báo, người ác bị quả báo sao? Suy nghĩ này anh sẽ dùng cả đời để chứng minh, sai! Người có quyền cho dù thế nào cũng đều hưởng được mọi thứ, bởi vì quy tắc trò chơi do bọn họ quyết định. Tự thú? Em muốn anh sống trong ngục tù, hay là muốn nhìn bọn cảnh sát bắn đạn xuyên qua tim anh? Không có khả năng! Anh tình nguyện..." Giọng hắn đột nhiên thấp xuống, "Chết trong tay em."

"Tôi chỉ động đao với người chết, còn người sống tôi không có hứng thú." 

Trình Dung muốn thuyết phục hắn thả ba con tin, nhưng lại bị hắn cắt ngang: "Em giết anh rồi thì anh chính là người chết, đến lúc đó em muốn xử lý thế nào, tùy em."

Trình Dung hoảng sợ: "Anh đang nói cái gì? Hà Phi, anh không hiểu tôi đang nói gì sao? Tôi không muốn giết người."

"Không đúng, em từng chính miệng nói với anh, em muốn giết người, em muốn giết ông ta, giết bà ta, hai người bọn họ luôn khi dễ em, cho nên bọn họ đều đáng chết!"

Trình Dung đột nhiên đứng lên, nhưng vì hành động quá nhanh nên chiếc ghế phía sau ngã xuống. Cô trừng mắt nhìn hắn, tỏ vẻ không ti: "Nói như vậy, hai người bọn họ thật sự do anh giết sao? Vì sao anh phải gạt tôi? Khi đó rõ ràng anh nói không phải anh giết người mà? Anh khiến tôi làm giả chứng cứ! Hà Phi, anh có phải đã điên rồi sao? Khi đó tôi chỉ giận quá mà nói bậy, tôi hận bọn họ thật, nhưng dù gì bọn họ cũng là..."

"Bọn họ, một người là mẹ ruột của em, một người là cha dượng. Cha dượng không hài lòng nên thường xuyên trút giận lên người em, mẹ em dù thấy vẫn không ngăn cản, ngược lại còn bắt em lấy lòng tên cầm thú đó. Vì vậy anh phải giết bọn họ, móc tim bọn họ để da thịt bọn họ thối nát. Em sai sao?" Hà Phi cũng đứng lên, rống to với cô.

"..." Cả người Trình Dung lảo đảo, hai tay chống lên mặt bàn. Nhìn người đàn ông trước mặt, cô không biết nên hận, hay nên đau thương. Hiện tại cô mới biết, thì ra cô mới là nguyên nhân hại bọn họ. Nhưng, trong lòng cô lại không có một chút áy náy!

Năm 15 tuổi vĩnh viễn là cơn ác mộng cô không dám nhớ lại. Cô không kể cho bất cứ ai biết mình đã nhìn bọn họ chết thê thảm thế nào, vậy mà một chút bi thương trong lòng cũng không có. Cô chỉ muốn trốn tránh, trốn tới bờ bên kia của Thái Bình Dương, cô cứ nghĩ chỉ cần rời xa nơi này thì mãi mãi không nhớ lại chuyện cũ, nhưng rồi mặc kệ trốn ở đâu, cô cũng không thể vui vẻ.

"Dung, đừng tự gây áp lực cho bản thân. Nhìn những người từng gây tổn thương mình chết, đây là một việc vui sướng cỡ nào. Ba người kia đều là thứ tên cầm thú họ Phùng kia dùng để trao đổi với mạng chó của mình, đương nhiên, anh sẽ không dễ dàng bỏ qua cho ông ta. Em nhìn bọn họ xem, bọn họ sống chẳng khác nào thú vật. Giết người và giết động vật, có gì khác nhau sao? Tất cả bọn chúng đều đáng chết, hiện tại anh phải đi giết chúng!"

Rống xong, Hà Phi liền rút cây đao dài bên hông, đẩy bàn, xoay người rời đi.

Trình Dung nhìn ánh sáng phát ra từ cây đao, sau đó nhìn về phía hắn: "Hà Phi, tên họ Phùng kia là cầm thú, nhưng không thể để hai đứa nhỏ và một người phụ nữ đền mạng cho ông ta. Bọn họ có giống thú vật hay không là chuyện của bọn họ, chúng ta vì sao phải lãng phí thời gian trên người kẻ khác chứ?"

Nhìn ánh mắt hắn đằng đằng sát khí, trong lòng Trình Dung không khỏi hoảng sợ. Cô đỡ cạnh bàn vòng qua, đi tới trước mặt, hai tay ôm hắn: "Anh, không phải rất yêu em sao? Anh liệu có ghét bỏ em không?" Giọng nói của cô đột nhiên trở nên nhu hòa.

"..." Biểu cảm trên mặt Hà Phi lập tức kìm hãm, hắn sửng sốt, dường như không tin cô có thể nói những lời này. Miệng hắn khẽ động như không nói gì, chỉ ôm lấy cô gái bước tới không gian phía sau giá sách.

Phía sau giá sách là một chiếc giường gỗ giản dị. Hắn ôm cô đặt lên giường, sau đó bắt đầu cởi bỏ áo quần.

Trình Dung nhân cơ hội này lấy cây dao trên bàn dấu dưới nệm, trong đầu không khỏi suy nghĩ tiếp theo nên làm cái gì. Cô chẳng lẽ phải giết hắn sao?

Nhìn người đàn ông trước mặt đã ở trần, cô lập tức nhắm mắt lại. Nhưng đợi một hồi lâu hắn vẫn không có động tĩnh gì, cô chỉ nghe được một tiếng thở dài. Cô nhịn không được mở mắt, nhìn người đàn ông trước mặt.

"Dung, em vì sao không tin tình yêu của anh dành cho em? Em thật sự không nhận ra sao?"

Nghe giọng nói của hắn đột nhiên trở nên phiền muộn, trái tim Trình Dung liền đau thắt lại, nhưng cô vẫn bình tĩnh trả lời: "Không phải tôi không tin, mà là tôi sợ. Tình yêu như vậy tôi không dám nhận. Tôi cũng không biết cái gì là tình yêu, bởi vì tôi chưa từng cảm nhận được."

"Em nói dối, em rõ ràng lo lắng cho anh, bởi vì em biết anh sắp chết nên em khẩn trương, em không chịu đựng được."

"Hà Phi, không cần phải chết. Anh có thể không chết, anh đi Mỹ trước đi, ngục giam cũng không đáng sợ như anh tưởng tượng, ít nhất còn được sống, còn cơ hội ra ngoài. Nếu chết thì anh còn gì? Anh không sợ sao?"

"Anh sợ cái gì? Còn em? Hiện tại em không sợ anh sao? Em tưởng anh muốn quan hệ với em... Em tự nguyện sao?"

Trình Dung nghe hơi thở càng ngày càng nặng nề, mọi thứ tựa hồ không khủng khiếp như cô nghĩ, nhưng cho dù thế nào cô vẫn không biết nên làm gì tiếp theo. Cô lắc đầu: "Chỉ cần anh không bỏ cuộc thì với tôi, tất cả đều không sao hết." 

Hắn cúi xuống hôn cô, dường như vô cùng kích động. Hai tay hắn xé áo cô, cảm xúc đã không thể kiềm chế.

Tất cả diễn ra trong im lặng.

Trình Dung không hề bài xích, cũng không cảm thấy hứng phấn, cô trước sau vẫn duy trì bình tĩnh.

Tại một khắc đó, cô lại nhớ có người từng muốn tác hợp cô cùng một người đàn ông nhưng cô lại quả quyết phủ định. Trong lòng cô, người đàn ông đó ấm áp như ánh mặt trời. Không ai là không khao khát ánh nắng mặt trời, cô cũng vậy, nhưng đứng dưới mặt trời cô lại không thoải mái, chỉ có ở trong bóng đêm, cô mới là chính mình.

Cô biết bản thân là loại người thuộc về bóng tối, mà người đàn ông trước mắt này cuối cùng cũng giữ lấy cô...

Người đàn ông đó có lẽ đã đè nén quá lâu, sau đợt phóng thích mãnh liệt, hắn rốt cuộc cũng đi vào giấc ngủ.

Xác nhận hắn đã ngủ say, Trình Dung lén đứng dậy, cầm cây dao dưới đệm và giơ tay hướng về người đàn ông đang nằm ngủ. Dao còn chưa chạm xuống người, cô đã nhanh chóng thu lại.

Trong đầu Trình Dung hiện lên rất nhiều chuyện, ký ức tối tăm năm 15 tuổi, đâu đâu cũng có hắn. Mỗi lần trải qua sự hủy hoại về tinh thần và thể xác, cô đều nghĩ tới cái chết, nhưng lần nào cũng có hắn sau cô.

Cô đột nhiên không xuống tay được, giết hắn tựa như giết chết chính cô!

Cuối cùng Trình Dung cũng không thể không thay đổi quyết định của mình. Cô điều chỉnh hơi thở, nhẹ chân xuống giường, mặc quần áo rồi cầm dao ra ngoài. Cô nhanh chóng chạy tới căn phòng nhỏ bên cạnh ngôi nhà, chắc là phòng chứa củi theo lời hắn nói.

Bên trong có ba người, một người phụ nữ trung niên mập mạp khoảng 40-50 tuổi, một cô bé khoảng 10 tuổi, đứa nhóc còn lại khoảng 15-16 tuổi. Ba người bị trói tựa lưng vào nhau, thấy cô đi vào, ai nấy đều lộ thần sắc hoảng sợ, cô bé sợ tới mức khóc lớn.

"Suỵt!" Trình Dung ra hiệu kêu bọn họ đừng lên tiếng. Cô vội chạy tới, dùng dao cắt dây thừng trên người bọn họ.

"Em chắc chắn muốn thả bọn họ đi sao? Chỉ cần di chuyển, bọn họ sẽ lập tức nổ tung."

Nghe phía sau truyền tới giọng nói, Trình Dung không khỏi sửng sốt, sống lưng rét run, cả người như cảm nhận được cơn gió lạnh từ địa ngục thổi tới.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi