PHIỀN NÃO CỦA THIẾU NIÊN PHẢN DIỆN

Phong Thiệu luôn là kiểu người tính toán mọi chuyện cẩn thận, có điều lần này y phải thừa nhận là mình đã tốn quá nhiều thời gian cho Tứ Châu Minh. Chung quy dù y có chút thông minh nhưng việc xây dựng cơ nghiệp không phải sở trường của y. May mà Phong Bạch dưới sự dạy dỗ của y thì cũng bộc lộ chút tài năng, hai thúc cháu cùng đồng tâm hiệp lực. Có điều kể cả như vậy thì sau khi đại cục đã ổn định, y cứ tưởng có thể giữ lại mười năm để bế quan, không ngờ chỉ còn có năm năm.

Vì thế Phong Bạch bèn tìm một ít nội đan của tu giả rồi đưa cho y. Phong Thiệu không thích đối phương tự làm theo ý mình như vậy, nhưng nghĩ đến tính cách của Lữ Minh Tịnh luôn là một người vô cùng lương thiện, dù Phong Bạch không thuần thiện nhưng cũng không phải kẻ độc ác. Thế nên Phong Thiệu cũng tin tưởng nguồn gốc của những nội đan này giống như những gì Phong Bạch nói, chưa đến mức không thể chịu đựng nổi.

Có nội đan của tu giả Kim Đan đúng là đã giúp ích rất nhiều cho Phong Thiệu, nhưng ngay cả khi như vậy thì y cũng không thể xuất quan trong vòng năm năm, cuối cùng vẫn chậm trễ thêm hai năm nữa mới có thể thăng giai đến cảnh giới hậu kỳ Kim Đan.

Phong Thiệu tính toán thời gian thì biết mình đã lỡ mất thời hạn mở cửa của linh cảnh Nam Hoa, tâm trạng có chút hỗn loạn. Chẳng biết một mình Phong Bạch có thể thành công hay không, không biết liệu hắn có được an toàn.

Lúc y đang muốn ngự kiếm bay từ Hoàng gia ở Từ Ký Châu đến Tứ Châu minh ở Dự Kinh châu thì lại bị một người ngăn cản, chính là Hà Loan đang mặc một thân đạo bào bạch nguyệt. Trước khi bế quan y và Phong Bạch đã cùng đi thăm nàng, dù sao ngọn nguồn chuyện Tu ma nên không thể trở về Côn Luân cũng phải giải thích rõ ràng với nàng. Không ngờ bây giờ nha đầu này lại tìm đến đây.

“A Loan nhớ sư tôn chết đi được. con đợi sư tôn ở đây hơn một năm rồi, cuối cùng sư tôn cũng xuất quan!” Hà Loan nhào vào lòng Phong Thiệu, vừa làm lũng vừa lợi dụng áo choàng của đối phương tiện tay lau sạch vụn bánh trên miệng mình.

“Đều đã lớn cả rồi.” Phong Thiệu sờ đầu nàng, cười nói: “Sao con lại tìm đến đây, không phải học tập với sư phó nữa à?”

Hà Loan gật đầu. Thì ra hiện giờ tu vi của nàng đã là trung kỳ Trúc Cơ, cũng học được hơn nửa bản lĩnh trồng linh thực, chế dược của sư phó rồi, hiện giờ chính là giai đoạn cần phải đi du lịch để tích lũy kinh nghiệm thực tế. Bởi vậy nàng liền đi tìm Phong Thiệu: “A Loan đã chế được rất nhiều loại thuốc khác nhau rồi, con cũng nghiên cứu thấu triệt bí pháp tổ truyền của Hà gia rồi, nhất định sẽ không gây thêm phiền phức cho sư tôn đâu. À, con đã chế ra một loại mỹ cao mới rồi, tốt hơn loại trước nhiều, nhất định sư tôn sẽ thích.”

Phong Thiệu vừa nghe thấy lời này thì sắc mặt lập tức đen sì, có điều y cũng chẳng thể nổi giận với đồ đệ nhà mình. Sau nhiều lần Hà Loan khoe mẽ rồi nài nỉ muốn đi theo, rốt cuộc y vẫn phải đưa nàng đi cùng. Dù sao nàng cũng được nuôi ở Côn Luân từ tấm bé, sau này lại chuyên tâm học tập ở chỗ sư phó với cuộc sống đơn giản nên tính tình của nàng cũng rất đơn thuần. Phong Thiệu không yên tâm thả nàng tự đi du lịch khắp nơi một mình.

Vì thế Phong Thiệu liền đưa Hà Loan cùng lên đường. Sau khi rời khỏi Hoàng gia y đã lập tức đeo mặt nạ Như Ý, đổi sang mặc một bộ đạo bào màu đỏ, Bồng Khâu cũng bị y triệu hồi ở bên cạnh. Dù sao các Tán tu cũng đã quen với hình tượng như vậy của Cửu Anh đạo nhân.

Phong Thiệu giải thích đơn giản những điều này với Hà Loan. Dù nàng đơn thuần nhưng lại rất thông minh, không hỏi nhiều cũng biết sư tôn muốn che giấu thân phận. Dù không biết mục đích của y là gì nhưng chỉ nghe lời sư tôn thì ắt sẽ không sai được.

Lúc Phong Thiệu về đến Tứ Châu minh thì chúng Tán tu đều tụ tập lại, dẫn đầu là mấy vị trưởng lão do y mời chào được, trong đó có Khắc Mẫn. Hiện giờ Tứ Châu minh là Tán Tu minh thống nhất của tứ châu, không phải do chiếm được mà đều nhờ những nỗ lực hi sinh trước đó của y. Những người được giải cứu phần lớn là tán tu của Dự Kinh châu cho nên Tán Tu minh Dự Kinh châu được xem như cánh tay đắc lực của y. Dù sao trên thế giới này cũng không có ai tự nhiên lại trở thành trung tâm, những người hiện giờ đang cống hiến cho y đều coi đấy là sự báo đáp lại hành động năm đó của Phong Thiệu.

“Đạo nhân xuất quan!”

“Đạo nhân đã đột phá hậu kỳ Kim Đan!”

“Với tư chất của đạo nhân thì muốn Kết Anh cũng không phải nói đùa.”

Vì nhớ thương Phong Bạch nên Phong Thiệu đều đối phó có lệ, lúc y đang chuẩn bị rời khỏi đó thì đột nhiên Khắc Mẫn lại hỏi một câu: “Vị bên người đạo nhân này là?”  Ông ta nhìn về phía Hà Loan. Hiện giờ vóc dáng của Hà Loan đã cao hơn trước, dáng vẻ thiếu nữ mười sáu mười bảy tuổi, mắt hạnh long lanh, xinh đẹp thanh tú, đứng một chỗ với người gần hai mươi tuổi như Phong Thiệu trông rất xứng đôi.

Khắc Mẫn hỏi câu này bởi vì những người khác đều suy đoán Hà Loan là người của Cửu Anh đạo nhân, dù không phải đạo lữ thì ắt cũng là hồng nhan tri kỷ. Khắc Mẫn hỏi điều này không phải vì thấy tò mò, thật ra ông ta vẫn mong có thể tác hợp Cửu Anh đạo nhân hợp tịch với Quý Liên Vân. Dù sao trong mấy năm nay, tài năng của Cửu Anh đạo nhân đều đã rõ như ban ngày, hơn nữa ông ta chưa bao giờ gặp được đạo lữ của y.

Phong Thiệu đã nghĩ ra câu trả lời từ lâu rồi, lập tức đáp lại: “Đây là nhi nữ của ta, tên Hà Loan.”

Khắc Mẫn đã thả lỏng hơn nhiều nhưng những trưởng lão khác lại thấy hơi bất ngờ, chẳng qua chưa đến mức phải giật mình. Dù sao một tu giả hậu kỳ Kim Đan cũng có thể đã mấy trăm tuổi rồi, vì thế không khỏi lấy lòng: “Đạo nhân nhi nữ song toàn, đây là chuyện tốt vô cùng.”

Phong Thiệu cười cười, Hà Loan cũng cúi chào mấy vị trưởng lão.

Thấy trong đó có không ít người dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn về phía Hà Loan thì Phong Thiệu cảm thấy không vui, bởi vậy đã bổ thêm một câu: “A Loan từ nhỏ đã bái nhập vào Côn Luân, nay đã là đệ tử thân truyền của Côn Luân.”

Lời này vừa nói ra đã khiến mọi người phải ồ lên, ánh mắt nhìn về phía Hà Loan thêm vài phần kinh diễm nhưng cũng tự biết khó mà lui, khi nhìn về phía Phong Thiệu lại có vài phần khác trước. Nhờ Phong Thiệu nên hiện giờ Côn Luân đã không ít lần nhúng tay vào những chuyện liên quan đến Tán tu, bởi vậy sự hiểu biết của Tán tu về Côn Luân cũng được nâng cao hơn trước nhiều.

Tất cả mọi người đều biết Côn Luân quy định chỉ nhận con của các thế gia làm đệ tử, vì vậy không khỏi suy đoán: “Thì ra đạo nhân xuất thân từ thế gia!” “Khó trách khí độ lại bất phàm đến vậy!”

Phong Thiệu xua tay cười nói: “Gia cảnh sa sút, đã không còn được coi là thế gia nữa rồi. Ta chính là một Tán tu.”

Những lời này đã lập tức kéo gần khoảng cách với mọi người, có người lên tiếng: “Đạo nhân đâu phải Tán tu bình thường, đạo nhân là chủ của Tán Tu Minh tứ châu ta!”

Bầu không khí hưởng ứng nhưng Phong Thiệu cũng chẳng có tâm trạng lề mề ở đây, y nhanh chóng đưa Hà Loan đi tìm Nấm và Xuyên Nghi. Thật ra cũng không cần phải tìm vì y và Xuyên Nghi có mối liên hệ chủ tớ, có thể liên kết tâm trí với nhau nên chẳng tốn bao nhiêu công sức thì Nấm đã chạy tới đây. Nó cũng có phản ứng giống hệt như Hà Loan, vừa thấy Phong Thiệu đã bổ nhào lên người y.

Bây giờ không thể gọi Nấm là Nấm được nữa rồi, bởi vì cậu đã trưởng thành. Tu vi của cậu đang ở giai đoạn Luyện Khí kì cho nên tuổi mười sáu mười bảy cũng tương ứng với tướng mạo thiếu niên của mình. Ngoài ra cậu còn được thửa hưởng tất cả những ưu điểm của Thái Huyền và Bích Lạc, dáng vẻ vô cùng tuấn tú, chỉ là trong ánh mắt nhiều hơn mấy phần tà khí do có Ma châu đang tồn tại trong cơ thể.

Sau khi Nguyên Hạo bày tỏ hết tất cả lòng nhớ thương của mình dành cho cha rồi mới nói: “Cha, hai năm trước mẹ đã đi vào linh cảnh Nam Hoa rồi.”

Suốt hai năm không hề có tin tức gì khiến Phong Thiệu lo lắng không thôi. Dù hai tháng sau đã là hẹn ước mười lăm năm với Tu Di lão tổ nhưng y vẫn rất không yên lòng, quyết định phải đi Bình Nhung châu để xem xét tình hình trước. Dù sao những nơi có tàn quyển của Sơn Hà Xã Tác Đồ thì thường sẽ không được yên ổn.

Trong lòng lo lắng khiến Phong Thiệu không khỏi nhíu mày với sự cố chấp của Phong Bạch dành cho Sơn Hà Xã Tắc Đồ. Tiểu súc sinh này quá nóng vội rồi, dám tự hành động một mình như vậy.

Phong Thiệu muốn đi Bình Nhung châu cho nên phải mang theo Xuyên Nghi đi cùng, nhưng Nguyên Hạo cũng sống chết muốn được bám đuôi.

“Cha, bây giờ con đã có thể khống chế tốt Ma châu rồi. Cha cho con đi cùng với, chắc chắn con sẽ giúp được cha mà!” Nguyên Hạo dùng đôi mắt to lóng lánh đen như mực để nhìn chằm chằm Phong Thiệu, giọng nói đầy vẻ cầu xin.

Phong Thiệu cười khẩy: “Ta thấy con dùng Ma châu để ăn nhưng phải cần có Xuyên Nghi giúp đỡ thì con mới ăn được đúng không.”

Dáng vẻ của Nguyên Hạo đang tự tin lập tức biến thành phải chịu đả kích lớn: “Cha coi thường con quá đấy! Tuy hiện giờ tu vi của con mới Luyện Khí viên mãn, nhưng tu giả Trúc Cơ đã không phải đối thủ của con rồi! Cha coi thường con như vậy thì con càng phải đi cùng. Nếu cha không đưa con đi theo, cũng được thôi… Dù sao năm ấy con cũng đã đút cho Xuyên Nghi một phần tinh huyết nguyên phách của mình rồi, trong cơ thể hắn đã tràn ngập ma khí của con. Tự con cũng tìm được đường… ”

Phong Thiệu cũng chẳng còn cách nào với cậu, đầu óc của thằng nhóc này càng lớn càng quỷ quái. Cuối cùng y vẫn phải đồng ý, dù sao đưa đi cùng vẫn tốt hơn để nó tự ý làm bậy. Ở chỗ tầm mắt y không thấy được, Nguyên Hạo lặng lẽ bắn cho Xuyên Nghi một ánh mắt chứa đầy vẻ dương dương tự đắc.

Nguyên Hạo muốn đi cho nên Hà Loan cũng đòi đi cùng. Lý do nàng đưa ra càng đầy đủ hơn nữa, nào là khả năng chế dược của mình tuyệt đối có thể giúp cho sư tôn và sư nương không phải chịu thương tích, nào là nàng có các loại thuốc kỳ kỳ quái quái có thể ngăn chặn được kẻ địch, vân vân…

Có điều so với Nguyên Hạo được Ma châu bảo vệ nên sẽ không xảy ra chuyện gì quá nghiêm trọng, Phong Thiệu càng không yên tâm để Hà Loan đi cùng mình vào trong linh cảnh Nam Hoa. Dù sao để nàng đi tới chỗ có Sơn Hà Xã tắc Đồ thì chẳng bằng cứ thả Hà Loan tùy ý nhập thế du lịch còn hơn, độ nguy hiểm không thể cao bằng linh cảnh Nam Hoa được.

Cũng may tính cách của Hà Loan rất ngoan ngoãn, không cố chấp bướng bỉnh mà chỉ hỏi: “Sư tôn muốn con ở lại đây thì con đành ở vậy. Có điều lần trước, lúc sư tôn với sư nương đến thăm con, sư nương có cho con một đĩa bánh quy xốp, nghe bảo là do một tiên tử nào đó ở Tán Tu minh Dự Kinh châu làm. Nàng là ai vậy ạ?”

Tiên tử ở Tán Tu minh Dự Kinh châu thì Phong Thiệu có biết một người, vì thế thuận miệng trả lời: “Quý Liên Vân à?”

Chỉ một câu nói thuận miệng như vậy nhưng Hà Loan lại nhớ kỹ trong lòng, tất cả cũng chỉ vì đĩa bánh quy xốp kia khiến nàng thấy rất ngạc nhiên. Dù trên bánh quy xốp có pha thêm chút linh dược không tốt, khi tu giả ăn vào sẽ không thể sử dụng được linh lực trong thời gian ngắn. Thế nhưng với Hà Loan thì dù biết trong bánh quy xốp có độc, nàng cũng chẳng sợ gì mà không ăn, bởi vì nó thơm lắm. Với cả chút độc dược ấy nàng chỉ cần tùy ý ăn thuốc giải tự chế là đã giải được rồi.

Vốn bị mùi hương mê hoặc nên mới ăn, không ngờ vị của điểm tâm còn ngon hơn hương thơm của nó nhiều… Thứ này đã trở thành một tâm bệnh của Hà Loan. Nàng phải gian khổ lắm mới học xong nửa bản lĩnh của sư phó, sau đó lập tức đi tìm sư tôn. So với việc đi Bình Nhung châu cùng sư tôn thì nàng lại mong chờ được ăn bánh quy xốp kia hơn nhiều.

Tính toán thời gian, kể từ sau khi Phong Thiệu hạ quyết tâm muốn thu nạp nhóm Tán tu để sử dụng thì đã hơn mười bốn năm rồi y chưa từng rời khỏi phạm vi của tứ châu. Sau khi bế quan bảy năm, vừa mới bước vào Bình Nhung châu thì y đã cảm thấy bầu không khí ở đây khác xa bốn châu thuộc địa phận của Côn Luân, không được yên bình như vậy.

Sự bất ổn này càng ngày cảng trở nên rõ ràng hơn khi nhóm người Phong Thiệu đi gần đến vùng phụ cận của linh cảnh Nam Hoa. Nơi đây không còn dáng vẻ tiên cảnh gì nữa, xác chết la liệt khắp nơi. Có không ít đệ tử trong tông môn ở thế tục đến đây tra xét những người đã tử thương của tông môn mình, bên cạnh đó cũng có rất nhiều Tán tu đi tới đây để kiếm tiền từ xác của những tu giả đã chết.

Phong Thiệu thấy cảnh này thì không khỏi nóng vội. Y tốn chút linh thạch để hỏi thăm tình huống từ các Tán tu xung quanh đó, chỉ là sau khi biết được nguyên nhân thì không những không giảm bớt sự nôn nóng mà ngược lại càng thêm đứng ngồi không yên.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi