PHIỀN NÃO CỦA THIẾU NIÊN PHẢN DIỆN

Thanh Dương vô cùng không muốn, dùng đủ cách để kéo dài, cho dù rất cáu giận nhưng cũng chẳng thể làm được gì, bởi vì tính mạng của gã vẫn còn đang nằm trong tay đối phương, cuối cùng đành phải ký kết khế ước. Trong lòng gã đành phải tự an ủi bản thân, núi xanh còn đó, lo gì không có củi đốt.

Sau khi Phong Bạch thu nhận Thanh Dương cũng lập tức cảm nhận được Nguyên Hạo đang nằm trong lòng mình càng trở nên bất thường. Một phen thăng trầm vừa nãy đã tốn mất hơn nửa canh giờ, lúc này hắn cúi đầu nhìn xuống liền thấy tay chân cậu không ngừng cọ quẹt vào mớ xiêm y đã rách nát từ lâu, đúng là không phải dáng vẻ hưởng thụ gì cho cam.

“Mẹ, con nóng quá…” Khuôn mặt của Nguyên Hạo đỏ bừng, cậu hơi rên rỉ.

Phong Bạch chợt xanh mặt nhìn phía Thanh Dương: “Nó bị làm sao?”

Thanh Dương đành phải giải thích về dược tính của cỏ Vô Cực Hỏa, khi Phong Bạch nghe thấy gã nói nếu không giải trong một canh giờ thì ắt sẽ tổn thương đến đạo cơ, liền ra lệnh cho gã lập tức cởi bỏ hết quần áo đang mặc.

“Thiếu tông, ta…” Thanh Dương trợn trừng mắt. Tất nhiên gã biết đối phương đang muốn làm gì, nhưng gã còn chưa nói hết câu thì Phong Bạch đã bắn ra một đạo kiếm quang khiến y phục của gã rách tứ tung, lộ ra một mảng cơ thể.

“Vừa mới ký kế ước, ngươi phải gọi ta là gì?” Phong Bạch hơi liếc gã.

Thắng là vua, thua làm giặc, Thanh Dương chỉ đành nhẫn nhục kêu một tiếng “Chủ nhân”, cắn răng cởi nốt pháp bào màu đen của mình.

Phong Bạch thấy gã đã cởi hết y phục bèn ôm Nguyên Hạo đi qua rồi nói với cậu: “Nấm, con không phải nhẫn nhịn nữa, đi đi.” Sau đó hắn thấy quả thật tinh thần của Nguyên Hạo đã không còn quá rõ ràng, mà cho dù Thanh Dương đang bị thương nhưng thực lực cũng hơn con hắn rất nhiều, vì thế liền lấy từ trong túi gấm ra một hộp thuốc mỡ.

Đó không phải loại Phong Bạch thường dùng mà do hắn mua được trong thế tục, thuốc bôi trơn này chứa một vài thành phần có công hiệu thúc tình, hắn không thích thúc thúc động tình nhờ những thứ bên ngoài, cho nên thứ này vẫn còn dư lại rất nhiều. Hiện giờ thì tốt rồi, vừa hay có thể dùng đến nó.

“Dùng thứ này lên người ngươi đi, sau đó giúp nó giải dược tính, không được phép khiến nó bị thương.” Phong Bạch ném hộp thuốc qua. Sắc mặt của Thanh Dương thật chẳng tốt đẹp gì, nhưng so với việc phải chịu nhục thì gã càng sợ chết hơn. Cố gắng suốt mấy năm nay, thậm chí gã còn chưa kịp báo thù, sao có thể chấp nhận chịu thất bại trong gang tấc như vậy được.

Nguyên Hạo được Phong Bạch đút cho một viên Dưỡng Thân đan, mặc dù không phải là giải dược nhưng ít nhất cũng giảm được hai phần khổ sở. Lúc này cậu vừa mới mơ mơ màng màng mở mắt thì chợt bắt gặp cảnh mình đang nhào lên người một gã nam nhân lõa thể — Mà cái gã đó lại chính là tên Ma đầu kia! Thằng cháu rùa!

Ban đầu Thanh Dương cũng có vài phần khẩu vị với một mĩ thiếu niên như vậy, thế nhưng tiền đề phải là gã ở bên trên cơ, không ngờ giờ lại bị lật thuyền. Nhìn thấy dáng vẻ quần áo tả tơi của Nguyên Hạo khiến gã chẳng còn sót lại chót hứng thú nào. Có điều do tình thế chèn ép, gã chỉ đành cắn răng lôi kéo Nguyên Hạo đè lên người mình, thầm nghĩ chết sớm siêu sinh sớm vậy.

“Không muốn… Không muốn…” Nguyên Hạo làm sao mà đồng ý được. Nếu không phải bây giờ cậu chẳng còn chút sức lực nào thì chắc đã nhảy bắn ra xa tám trượng từ lâu rồi. Cậu cố gắng tránh né nhưng cũng không làm gì được Thanh Dương, vì thế đành phải quay đầu nhìn về phía Phong Bạch vẫn đang chăm chú xem hiện trường giải dược phiên bản trực tiếp để xin giúp đỡ: “Mẹ, con không muốn gã đâu, gã tởm lắm… ”

Phong Bạch tưởng cậu không chịu nổi vì đối phương là nam nhân. Không phải do hắn có sở thích quái dị nên mới muốn ở đây rình xem, mà bởi vì hắn sợ Thanh Dương mất khống chế sẽ làm Nguyên Hạo bị thương. Hơn nữa nếu như không lập tức giải dược thì tình hình của Nguyên Hạo sẽ rất bất ổn. 

Hiện giờ đám Ma tu kia đã bị giết hết cả rồi, chỉ còn sót lại mỗi tên Thanh Dương này thôi. Nếu như muốn đi tìm người khác, toàn bộ phúc địa của Lữ thị đã diệt tộc từ lâu, chỉ còn lại mấy tên đệ tử của Côn Luân đang canh gác tàn quyển… Mặc dù Phong Bạch là người lạnh lùng khôn kéo nhưng cũng phải suy nghĩ, cân nhắc rất nhiều thay Nguyên Hạo. Dù sao cậu cũng được coi là người của Côn Luân, nếu như xảy ra quan hệ với mấy tên đệ tử kia thì e là không ổn lắm.

Chẳng bằng cứ dùng Thanh Dương đi, dù sao cũng không truyền đến tai người ngoài.

“Con cố chịu đựng một chút, cứ coi gã như nữ nhân là được.” Phong Bạch khuyên nhủ, thấy Nguyên Hạo vẫn còn đang giãy dụa thì không khỏi nhíu mày đè cậu lên người Thanh Dương, dỗ dành: “Chỉ là giải dược thôi mà, Nấm nghe lời đi.”

Nguyên Hạo có thể chịu đựng được đến bây giờ đã là hao hết toàn bộ sức lực tự điều khiển của bản thân, lúc này bị Phong Bạch ép buộc, nếu không phải người dưới thân là tên ma đầu Thanh Dương có thù với cậu thì chỉ sợ cậu khó lòng mà nhẫn nhịn được. Càng như thế thì trong đầu Nguyên Hạo lại càng hiện lên hình bóng của một người khác, chỉ có người ấy mới không tổn thương cậu, người ấy cũng sẽ không ép buộc cậu…

“Mẹ, con không muốn gã đâu, con muốn Xuyên Xuyên! Con muốn Xuyên Xuyên!” Nguyên Hạo nắm chặt lấy một góc áo của Phong Bạch, vì để tăng thêm sức thuyết phục mà thậm chí còn khóc đến nước mắt nước mũi tèm lem, khiến khuôn mặt vốn đang đỏ bừng càng thêm chật vật, đáng thương.

Nếu là người ngoài thì chắc chắn Phong Bạch đã chẳng có một chút xíu nhẫn nại nào, nhưng đây lại là Nguyên Hạo, người hắn để bụng thứ hai chỉ sau Phong Thiệu. Tốt xấu gì cũng đã làm mẹ nhiều năm như vậy rồi, nhìn thấy toàn thân cậu đều là vết thương mà còn khóc lóc thê thảm đến thế khiến hắn không nỡ lòng nhẫn tâm ép buộc cậu nữa. Chỉ có điều không rõ tại sao cùng là nam nhân, chẳng lẽ tướng mạo của Xuyên Nghi trông đẹp hơn Thanh Dương?

Nhưng nghĩ lại một hồi tra tấn lúc trước của Thanh Dương, Phong Bạch liền suy đoán có lẽ đúng là Nguyên Hạo cảm thấy ghê tởm với gã, ghê tởm đến nỗi không muốn thượng luôn.

Ngày mai đã là canh Thân, Phong Bạch suy đoán chắc hiện giờ Xuyên Nghi vẫn còn ở bên trong phúc địa của Lữ thì, vì thế chẳng thèm để ý đến Thanh Dương đã cởi hết đồ đang nằm dài chờ đợi ở dưới đất mà ôm lấy Nguyên Hạo bay vút vào trong rừng. Hắn trải rộng toàn bộ thần thức của mình để tìm kiếm vị trí của Xuyên Nghi.

Bởi vì lo lắng Nguyên Hạo không thể chống đỡ được thêm bao lâu nữa, Phong Bạch cố gắng dùng toàn lực để tìm kiếm, may mà trong lúc hắn đi tìm thì đồng thời dường như Xuyên Nghi cũng cảm nhận được hơi thở của Nguyên Hạo. Dù sao trong trận chiến với Hóa Xà biến dị năm đó, nhờ có Nguyên Hạo đút tinh huyết nguyên phách của bản thân để cứu hắn nên khí tức của hai người hiện giờ cũng tựa như trăm sông đổ về một biển.

Bởi vậy trong một khắc cuối cùng, Xuyên Nghi gấp đến độ từ người hóa thành thú đã chạy như điên rồi bổ nhào vào bên cạnh Phong Bạch.

Trong bóng đêm, đôi mắt màu xanh lục của Nhai Tí sáng lấp lánh, dáng vẻ vô cùng hung mãnh. Tư thế này của nó tựa như nếu người ôm Nguyên Hạo đi đến không phải là Phong Bạch thì e rằng đã bị nó nhào đến cắn xé tan nát.

Mặc dù là chủ động đi tìm nhưng khi Phong Bạch giao Nguyên Hạo toàn thân nóng bỏng hừng hực vào tay Xuyên Nghi đã hóa lại thành hình người thì vẫn thấy có hơi bất an. Tuy hiện giờ Nguyên Hạo đã mười bảy, mười tám tuổi nhưng khi đứng cạnh người có dáng vẻ cao lớn khôi ngô như Xuyên Nghi thì trái lại trông rất mảnh mai, nhỏ gầy.

“Dùng thứ này lên người ngươi đi, sau đó giúp nó giải dược tính, không được phép khiến nó bị thương.”  Phong Bạch ném thuốc mỡ qua, dùng giọng điệu vô cùng trịnh trọng để dặn dò Xuyên Nghi. Thật ra hắn cảm thấy Xuyên Nghi cũng không tồi, đều là người trong nhà, có điều trông đối phương cường tráng hơn Nguyên Hạo rất nhiều… Phong Bạch dừng bước chân, ánh mắt đặt trên hình bóng của hai người đang quấn lấy nhau. Hắn phân vân không biết mình có nên đứng canh ở đây hay không, phòng khi Nguyên Hạo ra tay lại bị đối phương gây thương tích.

Tất nhiên là Nguyên Hạo không muốn. Khi cậu nhìn thấy làn da màu lúa mạch của Xuyên Nghi thì hai mắt đã đỏ ngầu, tựa như một con yêu nghiệt đang vô cùng đói khát. Cậu dùng tia lý trí cuối cùng để quay đầu nói với Phong Bạch: “Mẹ, mẹ đi đi, Xuyên Xuyên sẽ giúp đỡ con!”

Phong Bạch suy nghĩ một chút, cảm thấy Xuyên Nghi luôn yêu thương Nguyên Hạo như vậy thì chắc cũng không làm tổn thương cậu đâu. Vì vậy sau khi dựng một đạo cấm chế cho hai người rồi dặn dò cặp đôi đang trần trụi quấn lấy nhau kia vài câu, xong xuôi mới ngự kiếm rời đi.

“Nấm, còn đau không, để ta bôi thuốc cho ngươi trước nhé?”

Xuyên Nghi nhìn khắp mình mẩy Nguyên Hạo đều là vết thương thì cảm thấy rất đau lòng, lại vừa sợ vừa giận. Nếu không phải trước khi đi Phong Bạch đã dặn kĩ phải giải dược tính là quan trọng nhất thì chỉ sợ bây giờ việc đầu tiên hắn làm là tỉ mỉ cẩn thận chữa hết những vết thương trong ngoài cho Nguyên Hạo. Suốt mười mấy năm nay, trừ lần suýt rơi vào miệng Hóa Xà mấy năm trước thì hắn chưa bao giờ để cậu phải chịu nhiều đau đớn đến vậy.

Thế nhưng Nguyên Hạo làm gì con hơi sức quan tâm tới mấy vết thương kia nữa, cậu đã phải nhẫn nhịn dược tính của tình thảo kia lâu lắm rồi, vất vả lắm mới vớ được miếng thịt mỡ tên Xuyên Nghi này, vì vậy lập tức hung hăng cắn xuống, chính diện ngậm lấy đầu nhũ của đối phương. Nguyên Hạo liếm cắn một đường xuống thẳng bụng dưới, lúc cậu thấy Xuyên Nghi vẫn còn đang mân mê vết roi trên người mình thì cảm thấy hơi bực với sự mất tập trung của đối phương. Sau khi triền miên hôn liếm Xuyên Nghi, cậu hơi rên rỉ: “Xuyên Xuyên, giúp ta, ta nóng quá…”

Rặng mây hồng đã nhiễm đỏ hai má Nguyên Hạo, đôi mắt cậu ngập nước ôm lấy Xuyên Nghi. Dù Xuyên Nghi vẫn đang lo lắng miệng vết thương của đối phương nhưng cơ thể đã không kiềm được mà hơi rung động, nhất là lúc cậu đặt vật màu hồng phấn cứng rắn của mình lên trên đùi hắn.

Xuyên Nghi không đành lòng để cậu phải khó chịu nên cũng học theo Nguyên Hạo từng làm lúc trước, ngậm lấy vật kia rồi phun ra nuốt vào. Tuy hắn không có kỹ xảo nhưng vẫn khiến Nguyên Hạo cảm thấy sắp hỏng mất, dường như lửa nóng không những không giảm đi mà còn tăng thêm, vì thế cậu làm càn thúc giục: “Xuyên Xuyên, nhanh tiến vào đi!”

Tuy rằng tâm tính của Xuyên Nghi rất đơn thuần nhưng suốt hai năm nay được lời nói và việc làm của Nguyên Hạo dạy dỗ khắp mọi lúc mọi nơi, nên cũng hiểu rõ tường tận trình tự trước sau. Mà cho dù không biết thì khi bị đối phương nắm lấy vật đang dựng thẳng phấn chấn rồi cọ xát vào nơi nào đó cũng đã khiến hắn nhớ lại tất cả.

Lúc này Nguyên Hạo đang không ngừng dụi vào người hắn, cậu vặn vẹo cơ thể mình, cặp mông tròn cong vểnh cứ lắc lư qua lại như đang mời gọi hắn đến đùa bỡn. Xuyên Nghi muốn nâng tay bắt lấy chúng để xoa nắn theo bản năng nhưng lúc vừa định hành động thì chợt nhớ đến những vết roi vẫn còn đang rớm máu trên người đối phương, vì vậy hắn lại rụt tay về, chỉ phủ lên chỗ miệng huyệt rồi nhẹ nhàng xoa thuốc mỡ.

Nhìn cái miệng nhỏ kia dần cắn nuốt đầu ngón tay của mình khiến Xuyên Nghi bỗng cảm thấy khô nóng một cách khó hiểu, hơi thở của hắn cũng trở nên gấp gáp, vật đang được Nguyên Hạo nắm trong tay lại càng cứng rắn ưỡn thẳng thêm hai phần, quả thật đã lớn đến độ khiến bàn tay của thiếu niên cầm không vừa.

Nguyên Hạo triền miên với hắn một hồi lâu đã giúp cơ thể hoàn toàn thả lỏng, cậu bị cỏ thôi tình làm cho nóng đến độ đổ mồ hôi đầm đìa, lúc này liền vội vàng nâng đùi phải của mình lên, lộ ra phần thịt non giữa khe rãnh rồi nhắm thẳng vào vật đang dựng đứng của đối phương, để nó chọc vào hậu huyệt của mình. Nếu lúc trước Xuyên Nghi còn giữ được chút lý trí mà ngẫm nghĩ về chuyện tiến lùi, thì khi bị cậu đâm như vậy quả thật đã khiến hắn muốn chọc thẳng lút cán theo bản năng.

Có điều Xuyên Nghi vẫn rất để tâm đến thân thể của Nguyên Hạo, sợ mình sẽ đâm hỏng đối phương nên rốt cuộc vẫn cố nhẫn nhịn. Vật cường tráng cứng rắn kia bị hắn nhịn đến độ hơi phát run, tựa như đang lên án hàng động của hắn trong im lặng.

Suốt nhiều năm qua Nguyên Hạo vẫn luôn rất thích những việc thế này, bình thường cậu cũng hay vùi đầu trong thế tục để nghiên cứu, quan sát mọi người xung quanh. Không ít lần Nguyên Hạo quấn lấy Xuyên Nghi muốn kéo hắn đi lăn lộn cùng mình, chỉ là hai người vẫn chưa làm đến bước cuối cùng. Phía sau được bôi dược cao khiến cậu cảm thấy hơi ngứa ngáy, cộng thêm công hiệu thúc tình của tình thảo nên rốt cuộc Nguyên Hạo vẫn cố liều mạng, lập tức khóa ngồi xuống.

“Au”

Dù đang bị ngọn lửa dục vọng thiêu đốt nhưng khi nhận phải sự kích thích bậc này vẫn khiến Nguyên Hạo hít sâu một hơi khí lạnh, cậu cảm thấy nơi giữa hai chân của Xuyên Nghi tựa như một thanh kiếm sắc bén, vô cùng cứng rắn. Cậu mới chỉ nhẹ nhàng thăm dò một chút mà cái huyệt động chẳng còn chút khí phách phía sau đã nghênh đón đối phương tựa như tra kiếm vào vỏ bao, bị hắn cắm thẳng vào. Cho dù nơi đó đã được bôi một lớp thuốc mỡ rất dày nhưng vẫn khiến cậu cảm thấy vô cùng đau đớn.

Dù đây là lần đầu tiên Xuyên Nghi có được khoái cảm sung sướng đến vậy nhưng hắn lại càng đau lòng thay Nguyên Hạo hơn. Hắn lau mồ hôi lạnh trên trán đối phương, nói một cách trấn an: “Hay là cứ chầm chậm thôi.” Xuyên Nghi nói bằng một giọng điệu vô cùng chậm rãi, nếu không nói chậm thì hắn sợ là mình sẽ chẳng thể nhẫn nhịn được nữa.

“Không cần, đã đến đây rồi thì chắc chắn ta sẽ không buông tha cho ngươi!”

Đau thì đau đấy nhưng Nguyên Hạo vẫn không muốn dừng lại, Tiểu Xuyên Xuyên ở dưới thân cậu tựa như một lưỡi kiếm bị nung nóng đỏ rực, mà miệng huyệt của cậu thì như lớp mỡ đông lại, lúc chạm vào đối phương liền bị nhiệt độ của hắn làm tan chảy, cho dù đã bị lấp đầy đến sưng to nhưng không hề muốn thả lỏng.

Cho dù đầu óc của cậu không còn tỉnh táo nhưng niềm yêu thích với chuyện này đã thấm sâu vào trong tận xương tủy, bởi vậy những hình vẻ trong xuân cung đồ, sách cấm và hiện trường trực tiếp ở kĩ viện đều hiện lên một cách rõ ràng trong đầu cậu… Nguyên Hạo là một người rất thông minh, cậu dễ dàng học tập những thứ này để cho mình dùng, bởi vậy sau huyệt cũng bắt đầu thử co rút phun ra nuốt vào.

Sự ham muốn đối với người đang ở dưới thân của cậu cực kỳ mãnh liệt, cho nên huyệt động kia tựa như một đóa hoa ăn thịt đang nở bung, từng chút từng chút nuốt lấy côn th*t của Xuyên Nghi.

Sau khi đâm vào lút cán khiến Xuyên Nghi cảm thấy vô cùng khô nóng khó chịu, khoái cảm sinh ra từ sự chèn ép ma sát đã hoàn toàn bao phủ tất cả những chuyện khác, bày tay thô ráp to lớn của hắn nắm lấy phần eo thon nhỏ của thiếu niên. Hắn cảm thấy thật khó tin. Một nơi nhỏ bé như vậy, là của Nấm – người được hắn tự tay chăm sóc nuôi lớn, không ngờ hiện giờ nơi ấy lại có thể hoàn toàn nuốt lấy hắn. Thật thần kỳ… những cũng rất đau lòng, chắc hẳn cậu ấy đau lắm.

Cho dù trong lòng cảm thấy khó chịu đến xoắn lại nhưng lần này Xuyên Nghi không hề ngăn cản động tác của Nguyên Hạo, thậm chí còn không kìm được mà hơi nhấp lên. Hắn tự nói với bản thân rằng đây là đang giải dược cho Nguyên Hạo, nhưng thực tế chính hắn đã chẳng thể khống chế được hành động của mình nữa. Hắn không thể tự bảo bản thân phải chống lại thân thể trắng nõn mảnh khảnh này, và cả huyệt động nhỏ bé căng chặt của đối phương.

Hắn không muốn làm Nguyên Hạo bị đau, nhưng Xuyên Nghi thật sự không nhịn nổi nữa… Có điều lúc nghe thấy giọng nói của Nguyên Hạo mang theo sự thống khổ, hắn vẫn cảm thấy vô cùng tự trách, không kìm được phải đè vai để cậu dừng lại rồi hỏi: “Hay là chúng ta nghỉ ngơi một chút nhé?”

Đáp lại câu hỏi của Xuyên Nghi là một nụ hôn sâu cùng với nhát cắn hung ác của đối phương lên đầu lưỡi hắn. Nguyên Hạo than thở oán giận một câu: “Nghỉ thằng cháu ngươi ấy, mau dùng sức!”

“Ừ, thế thì không nghỉ nữa.”

Xuyên Nghi nghĩ, đây là do Nấm yêu cầu mình: không nghỉ ngơi, phải dùng sức… Vì thế đôi mắt màu xanh lục của hắn càng trở nên thâm thúy, ngũ quan sâu sắc như được đẽo gọt cũng lộ ra vài tia ý tứ hàm xúc nguy hiểm. Mười ngón tay của Xuyên Nghi bắt lấy cặp mông căng tròn cong vểnh của đối phương rồi hung hăng đâm chọc, dập thẳng vào miệng huyệt đỏ thẫm ngon miệng khiến cho người ta phải thèm nhỏ dãi.

Hắn tăng công suất lên gấp mấy lần khiến Nguyên Hạo muốn kêu thành tiếng, mà quả thật cậu cũng đã kêu ra tiếng. Cậu cố ý dẫn côn th*t của đối phương cọ vào nơi mẫn cảm của mình. Đau đớn từ những lần ra vào đầu tiên đã dần biến mất, thay vào đó là khoái cảm xa lạ khiến cho cậu sướng đến run rẩy, trên da thịt trắng nõn là những hạt mồ hôi li ti.

Bọn họ đối mặt với nhau khiến Xuyên Nghi nhìn thấy rõ ràng vật kia của mình đang cắm vào trong huyệt động của thiếu niên, hắn cũng nhìn thấy vẻ mặt Nguyên Hạo sung sướng đến muốn khóc thét chói tai cùng với phần da thịt không ngừng rung động nhịp nhàng. Mặc dù hai người đã từng chơi đùa rất nhiều lần nhưng lần này lại hoàn toàn khác biệt, Xuyên Nghi nhìn chằm chằm vào đôi gò má hây hây của Nguyên Hạo, hắn cảm thấy mình có nhìn bao nhiêu cũng vẫn không đủ.

Những lần yêu thương vụn vặt trong suốt hơn mười năm qua đều không thể sánh được với sự thân mật của hiện tại, hoặc phải nói là hiện giờ mới đúng là thân mật… Xuyên Nghi đem tất cả sự thỏa mãn và vui sướng của mình đều hóa thành động tác đâm chọc, hắn đỡ lấy vật kia của mình nhắm thẳng vào miệng huyệt căng chặt sau đó không ngừng đâm vào rút ra.

Tiết tấu của hai người khi nhanh khi chậm, lúc nhanh thì da thịt va vào nhau tạo thành những tiếng rung bạch bạch, lúc chậm thì tạo ra âm thanh do ma sát.

Trong cơn mê say, họ nhìn chăm chú vào đối phương, trong lòng họ đều chỉ muốn người đang ở đối diện mình. Nơi côn th*t và huyệt động không ngừng va chạm với nhau là chỗ tiếp xúc duy nhất giữa hai cơ thể, nhưng chính điều đó lại khiến các giác quan trở nên nhạy bén hơn, mang đến cho họ khoái cảm sung sướng đến mức không ngừng phải rên rỉ thở dốc…

“Xuyên Xuyên, ngươi không chạy thoát được đâu… ”

“Ừ… Lần nữa nhé?”

“A! nhanh lên… A! ngô… A…”

“Lần nữa nhé?”

“… Ừ, nhanh…”

“Lần nữa nhé?”

“…Ừ.”

“Lần nữa nhé?”

“……”

“… im lặng nghĩa là đồng ý”

Chẳng biết dược tính đã được hóa giải từ lúc nào, cũng không rõ thời điểm hai người kết thúc giao hoan, chỉ biết khi Nguyên Hạo và Xuyên Nghi tỉnh dậy thì mặt trời đã sáng chói ở phía Đông. Hai người bị đánh thức bởi vì cảm nhận thấy có người xông vào cấm chế.

Xuyên Nghi nhanh tay lẹ mắt mau chóng mặc quần áo cho người trong lòng, sau đó đối diện với Phong Bạch đang treo vẻ mặt phức tạp đi đến gần. Dù hắn đã chuẩn bị tâm lý từ trước nhưng khi nhìn phần cổ của Nguyên Hạo lộ ra một vệt màu hồng thì mi mắt vẫn hơi giật giật, có điều nhìn cậu không có vẻ gì là bị thương ở những chỗ khác nên cuối cùng cũng hơi thở hắt ra.

Hắn không muốn Nguyên Hạo bị thương, càng không muốn Phong Thiệu phải lo lắng vì điều đó.

Phong Bạch ném một lọ cao dược tẩm bổ do Hà Loan tự tay chế ra cho Xuyên Nghi rồi nói: “Tối hôm qua ngươi đã phải chịu thiệt thòi rồi.”

Xuyên Nghi thấy hơi khó hiểu bèn liếc mắt nhìn Nguyên Hạo, lúc đang muốn mở miệng nói chuyện lại bị Nguyên Hạo nhéo một cái rồi cắt ngang.

Tâm tư của Phong Bạch không ở nơi này nên không nhìn ra manh mối, chỉ trầm ngâm nói với Nguyên Hạo: “Chuyện tối hôm qua đừng để cha con biết.”

Mặc dù Nguyên Hạo không hiểu lí do nhưng vẫn gật đầu: “Tránh cho cha phải lo lắng… ”

“Không phải chuyện này.” Phong Bạch lắc đầu: “Những chuyện tối qua con nghe được, ta không muốn để cha con biết.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi