PHIỀN NÃO CỦA THIẾU NIÊN PHẢN DIỆN

Trương Bách Thiên và La Thắng du lịch bên ngoài lâu như vậy nên cũng có nhiều thu hoạch, đang muốn về tông để bế quan. Triệu Bác thì phải đi tới Bão Phác tông để làm công vụ, vì thế họ hàn huyên nửa ngày rồi cũng mỗi người một ngả.

Đợi đến khi không còn người ngoài ở đây nữa, Phong Thiệu cũng không thể kìm được phải nắm lấy cổ tay của Phong Bạch để tham thức, quả nhiên –“Lúc trước ngươi Kết Đan…”

“Thất bại.” Phong Bạch nói.

Mặc dù Phong Thiệu cảm thấy không thể tin nổi nhưng lại càng lo lắng hơn, y nhíu mày: “Bảo sao mấy tháng nay không thấy bóng dáng ngươi đâu. Sao không nói cho ta biết, cũng tiện…”

“Cũng tiện thải bổ cho ta?” Phong Bạch cúi đầu hôn lên đôi môi của đối phương, nụ hôn triền miên một lúc lâu mới chấm dứt, hắn hỏi: “Thúc thúc có ổn không?”

Thật sự không tốt.

Có điều Phong Thiệu không muốn nói ra khiến hắn phải suy nghĩ nhiều, vì vậy đành tóm lược một số chuyện liên quan đến Huyết La, về phần y đã phải chịu đựng sự tra tấn của nó như thế nào thì đều lược bớt không hề nhắc đến. Cũng may Phong Bạch không hỏi nhiều, nếu không với tính cách của hắn thì sợ là sẽ lại sinh chuyện.

“Có chiếc nhẫn này của ngươi giúp đỡ nên không xảy ra chuyện gì lớn… ” Phong Thiệu hỏi về lai lịch của chiếc nhẫn. Phong Bạch chỉ nói đó là đồ do Tử Hư đạo nhân kia ban cho nên y cũng không nhiều lời nữa. Với thân phận của Tử Hư đạo nhân thì có nhiều pháp bảo công dụng nghịch thiên cũng là điều dễ hiểu, ngoài ra tầm quan trọng của Phong Bạch thì Tử Hư cho hắn thứ gì cũng không khiến y cảm thấy lạ.

Nếu không phải Phong Bạch từ việc Sưu Hồn mà tận mắt chứng kiến y đã phải chịu đựng thống khổ đến mức nào, chỉ sợ hiện giờ đã bị đối phương lừa gạt cho qua. Thế nhưng sự lừa gạt này vẫn khiến hắn cảm thấy phẫn nộ, không phải với Phong Thiệu mà là với chính hắn. Phong Bạch dùng một tay kéo người ôm vào lòng mình, trong mắt vàng tràn đầy lệ khí tàn nhẫn nhưng giọng nói lại càng thêm ôn hòa dịu dàng: “Thúc thúc phải chịu khổ rồi, để ta thải bổ giúp thúc thúc… ”

Mặc dù đã vừa tham thức nên cũng biết Phong Bạch không có vấn đề gì nữa, nhưng điều này không ngăn cản được Phong Thiệu muốn giễu cợt hắn: “Ngươi Kết Đan thất bại, ốc không mang nổi mình ốc mà còn muốn thải bổ cho ta?”

“Thúc thúc cứ thử một chút là biết liền.” Phong Bạch hơi trở mình. Hắn sờ nhẹ lên gương mặt của Phong Thiệu sau đó ngậm lấy cánh môi anh đào của y. Phong Thiệu đấu  tranh một lúc, tâm thì cứng rắn nhưng tiếc rằng thân thể đã mềm nhũn từ lâu, vì thế cũng thuận theo hắn.

Lần này Phong Bạch vô cùng chậm rãi, lúc vỗ về chơi đùa hay khi đưa đẩy cũng tràn ngập sự dịu dàng cẩn thận, có điều hắn nói muốn thải bổ cho Phong Thiệu thì không hề nói suông. Nguyên tinh thuấn khiết không chút tạp chất đã được hiến dâng không biết bao nhiêu lần, mãi cho đến khi người ở dưới thân mệt muốn chết, tất nhiên cũng là sướng muốn chết.

Hai thân thể trần trụi gắn bó chặt chẽ với nhau, mồ hôi giao hòa, dường như giữa bọn họ chẳng còn chút khe hở nào, chỉ còn lại sự hòa hợp vô biên.

Lúc hai người nghỉ giữa hiệp, Phong Bạch liền ôm lấy thúc thúc trắng nõn ngon miệng của mình đi tắm rửa, thế nhưng sau cùng vẫn không kìm được mà động tay động chân khiến đối phương chết đi sống lại thêm một hồi nữa. Rốt cuộc đến khi kết thúc, Phong Thiệu đã mệt đến độ chỉ còn chút xíu sức lực ghé vào trong lồng ngực của hắn, y vừa nhắm mắt lại liền ngủ say.

Phong Bạch thì vẫn chưa hết hứng thú, hắn cúi đầu nhìn người trong lòng vì được thải bổ thỏa đáng nên sắc mặt đã hiện màu đỏ sẫm, dáng vẻ yên bình. Hắn không kìm được phải cắn nhẹ một cái sau đó mới mĩ mãn đi ngủ. Phong Bạch cuộn lấy Phong Thiệu tựa như một con mèo lớn đang trong hình hài của con người.

Bởi vì được ăn uống no đủ cho nên Phong Thiệu tỉnh lại sớm hơn, y nhìn người bên cạnh vẫn còn đang ngủ say liền nhẹ nhàng hơn. Tối hôm qua hắn dùng bổ pháp nhưng lại khóa chặt tinh nguyên của y nên chắc tiểu súc sinh này đã mệt lắm, y thầm nghĩ trong lòng.

Sau đó Phong Thiệu lại nhớ đến chuyện hắn Kết Đan thất bại thì không khỏi nhíu mày. Phong Bạch không muốn nói nên y cũng không hòi nhiều về nguyên nhân nhưng trong lòng thì chẳng được thoải mái như biểu hiện bên ngoài. Một khi Kết Đan thất bại, nhẹ thì bị thương, cảnh giới rút lui, nặng thì có khi tính mạng cũng không giữ được.

Cho dù nhìn qua Phong Bạch vẫn khá ổn nhưng chắc chắn đã phải ăn không ít trái đắng, chẳng biết liệu hắn có bị tổn thương đến đạo cơ hay không…

Mặc dù biết trong nguyên tác, mỗi lần nhân vật chính bị thương đều sẽ có Tử Hư đến giúp đỡ, điều này cũng coi như giải thích việc Phong Bạch tu dưỡng mấy tháng đã có thể khắc phục được hết những bất lợi do Kết Đan thất bại, nhưng Phong Thiệu vẫn thấy không an lòng. Có điều dù sao y cũng chỉ là Kiếm tu, hiểu biết về việc tham thức rất có hạn cho nên lập tức không ngồi yên được nữa, y lập tức lục tìm trong túi gấm rồi nhặt ra mấy loại pháp khí, đan dược.

Hầu như lúc nào y cũng khá rủng rỉnh. Mặc dù Côn Luân với danh phận tông môn đứng đầu chẳng giàu có hơn tam tông khác là bao nhưng cũng không hề keo kiệt với các đệ tử trong tông môn, đãi ngộ cực kỳ tốt. Còn nữa, trong đám bảo vật của y không thiếu đan dược và pháp khí chữa trị, chỉ là y cũng không quá tinh thông những thứ này, cho nên đành phải vừa học vừa dùng. Nói thật ra, mỗi thuật nghiệp đều có chuyên môn riêng, Phong Thiệu không am hiệu trên phương diện này nên đành phải vừa vận khí, vừa bày trận xung quanh Phong Bạch để giúp đối phương tẩm bổ lại những tổn hại do Kết Đan thất bại.

Thần thức của Phong Bạch vô cùng mẫn cảm, vừa có linh khí tham nhập là hắn đã tỉnh lại, thực ra một phần cũng bởi vì lúc trước đã hao tổn quá nhiều. Hắn vừa mở mắt liền nhìn thấy Phong Thiệu đang luống cuống tay chân bên cạnh mình, dáng vẻ vô cùng chăm chú nhập tâm, vì thế không khỏi bật cười hỏi: “Thúc thúc, đại điển hợp tịch của chúng ta phải làm thế nào?”

“Ta thấy khó đấy.” Phong Thiệu hơi ngẩng đầu, y lấy từ trong túi gấm ra mấy chục con hạc giấy rồi vứt phịch xuống giường: “Tất cả chỗ này đều là sư tôn ta truyền đến trong mấy tháng nay. Trừ phong thứ nhất bị mắng đến máu chó tạt đầy đầu, còn mang theo cả kiếm khí thì mấy phong sau ta đều để lại chờ ngươi mở.”

Phong Bạch cầm một con hạc giấy lên nhưng không nói gì, đôi mắt vàng nhìn y chằm chằm.

Phong Thiệu sợ hắn không vui liền vỗ về sau lưng hắn, bình tĩnh giảng giải: “Đặt tim trở lại trong bụng đi. Núi đao biển lửa vẫn còn thúc thúc ngươi ở đây, cho dù sư tổ ngươi đánh gãy chân ta ta cũng vẫn nhận. Có điều nếu tên tiểu súc sinh nhà ngươi không chịu trách nhiệm… ” Sau đó y cười khà khà mấy tiếng.

Phong Bạch dùng một tay ấn đầu y vào trong lòng mình, đáp lại: “Đánh gãy chân nào thì ta chịu trách nhiệm chân ấy!”

Phong Thiệu “Phi” một tiếng, câu tiếp theo còn chưa mắng ra khỏi mồm đã bị đối phương bịt miệng, trong phòng lại tràn ngập cảnh xuân nóng bỏng một lần nữa.

Mấy ngày sau Phong Thiệu và Phong Bạch cùng khởi hành về Côn Luân nhưng Nguyên Hạo thì không muốn đi cùng, nói là muốn về Tứ Châu minh cơ. Phong Thiệu cũng không bắt ép cậu bởi vì y với Nguyên Hạo đều không nên đi vào Côn Luân, ngoài ra cậu sắp lên Trúc Cơ rồi, không thể có chuyện gì cũng kéo đi cùng được. Thế nhưng lúc Nguyên Hạo sống chết muốn kéo Xuyên Nghi đi cùng mình thì Phong Thiệu liền chẳng hiểu tại sao.

Vốn Phong Thiệu không muốn chiều theo ý cậu nhưng Phong Bạch lại nhắc nhở một câu: “Thanh Dương vẫn luôn nhớ thương ma châu Âm Huyết trong cơ thể Nấm.” Hắn vừa nói ra những lời này thì Nguyên Hạo tự dưng nói liên thanh đúng vậy đúng vậy, ở chỗ khuất tầm nhìn của Phong Thiệu liền nháy mắt với Phong Bạch.

Nói đến đây lại khiến Phong Thiệu bỗng thấy không yên lòng. Lúc trước Nguyên Hạo phải chịu sự tra tấn tàn nhẫn của Thanh Dương khiến y vô cùng tự trách, cho nên cuối cùng vẫn để Xuyên Nghi đi với cậu, ngoài ra còn không ngừng lải nhải dặn dò “Không được ham chơi”, “Đi trên đường không được gây sự” Vân vân.

Khi hai người đến Côn Luân, lần đầu tiên Phong Thiệu hết lòng vì việc chung, có nhà không thể về vẫn khiến tâm tình y có hơi phức tạp. Mắt thấy Phong Bạch sắp bước vào trận pháp nên vẫn không kìm được phải kéo hắn lại dặn dò một hồi “Không được chống đối”, “Thái độ phải thành khẩn”, “Muốn nhận đánh nhận mắng” mãi cho đến khi tự y cũng cảm thấy mình như một bà mẹ dông dài, lúc này mới thấp thỏm thả Phong Bạch đi vào.

Tâm tình của Phong Thiệu còn chưa kịp phức tạp trong một khắc thì đã phải biến thành kinh hãi thất sắc.

“Sư tôn…”

“Nghiệt đồ! Ngươi còn nhớ ta là sư tôn của ngươi?”

Thái Dần xông ra từ trong trận truyền tống, căn bản chẳng hề cho Phong Thiệu cơ hội nói chuyện đã kháp tay hóa kiếm, trong thoáng chốc khiến Phong Thiệu bị bao phủ bởi kiếm quang hỏa hồng không thể nhúc nhích. Cũng không phải là không thể cử động mà là quanh thân y đều là kiếm ý tứ trọng thiên của chân quân Phản Hư kỳ – Ly Hỏa … Phong Thiệu cũng không muốn bị hóa thành tro cốt trước cả vợ mình.

“Sư tôn, đồ nhi biết sai rồi.” Đứng trước cường quyền, thái độ nhận sai của Phong Thiệu cực kỳ đoan chính.

“Biết sai? Ngươi thì biết sai cái gì?” Sắc mặt của Thái Dần không tốt, ông hừ giọng nói: “Nếu ngươi đã biết sai thì nhanh chóng sửa đổi, vi sư còn có thể giảm nhẹ giáo huấn.”

Cho dù là sai thật hay là sai giả thì Phong Thiệu cũng đều không thể sửa, may mà y đã chuẩn bị sẵn văn mẫu, lúc này lập tức lộ ra vẻ mặt đau xót.

“Sư tôn, năm đó đồ nhi đã bị Phiêu Miểu tông làm nhục trên Hư Vô phong, từ ấy mới biết thế gian lại có những nữ tu độc ác vô sỉ đến vậy, cho nên sau này đồ nhi chẳng còn muốn liếc mắt nhìn những nữ tu đó thêm một lần nào nữa. Lại nói số mệnh của con vốn nhiều nhấp nhô, không may lâm vào Ma đạo, mặc dù ghi nhớ tông môn vẫn đối đãi với con như lúc ban đầu, nhưng trong lòng khó tránh hối hận uể oải mà chẳng thể giãi bày cùng ai. May mà có Lữ Minh Tịnh sư điệt vẫn nhớ tình bạn cũ, suốt mười lăm năm nay đều làm bạn với con, chân thành đối đãi nên cuối cùng đã giúp con hóa giải tạp niệm. Mặc dù có khoảng cách thúc chất nhưng đồ nhi lại chẳng thể làm như không thấy phần tình cảm này… ”

Giọng nói và từ ngữ của y vô cùng cảm động lòng người, ấy thế mà Thái Dần lại chẳng hề bị cảm động, ngược lại còn trợn ngược mắt “Đừng có mà mơ lấy mấy thứ đó để lừa gạt vi sư. Ngươi tưởng vi sư không biết Lữ Minh Tịnh chính là con linh thú Bạch Hổ đã từng khiến ngươi bị thận hư đấy phỏng? Cái gì mà mười lăm năm, rõ ràng là các ngươi đã tư thông suốt mấy chục năm rồi, chuyện đã tới nước này mà ngươi vẫn còn muốn giấu diếm ta hả?”

Phong Thiệu kinh hãi, y còn chưa kịp nghĩ xem mình để lộ dấu vết ở đoạn nào thì đã lập tức bị mấy đạo kiếm quang hỏa hồng quất lên người, cố tình y lại chẳng thể né tránh cho nên đành phải cắn răng nhận hết. Mặc dù không bị thương đến đạo cơ nhưng vẫn da tróc thịt bong, đau đến mức khiến y phải hít sâu mấy hơi khí lạnh.

“Sư tôn tha tội…” Phong Thiệu chịu đựng đau đớn, đầu óc nhanh chóng xoay chuyển. Lúc này y cũng biết sợ là Thái Dần đã thật sự nổi giận rồi.

Nhưng y còn chưa kịp nói ra câu tiếp theo để thoát tội thì Thái Dần đã cắt ngang. Lửa giận thiêu đốt hừng hực trong lòng ông đến độ muốn trào ra khỏi lồng ngực.

“Vi sư không tin mấy thứ lời ngon tiếng ngọt của ngươi nữa! Vốn ngươi là người tuy có phần nóng nảy ương bướng nhưng cũng rất thành thật, vậy tại sao bây giờ lại chẳng   nói thật được một câu nào cả? Ta thấy rõ ràng là do con súc sinh kia đã dạy hư ngươi, cho nên ngươi mới một lòng một dạ hướng về hắn, cũng quẳng người sư tôn là ta đây lên đến chín tầng mây rồi!”

Phong Thiệu nghe thấy ông nói vậy thì lập tức chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, Thái Dần lại càng mắng càng điên tiết.

Ông vừa đánh vừa mắng: “Năm đó ngươi chẳng thèm quan tâm thứ gì, ngay cả việc đi linh cảnh của Bồ Đề tự cũng muốn từ chối. Sau này thì miệng toàn lời nói dối, đưa hắn nhập vào Côn Luân. Nay ngươi đã trở thành Ma, tiểu súc sinh kia mới ở cạnh ngươi mười lăm năm đã khiến đầu óc ngươi choáng váng, ngay cả khoảng cách sư thúc điệt cũng không phân, giới tính nam nữ cũng không thèm để ý đã muốn ngu ngốc hợp tịch với hắn? Ta thấy ngươi bị mụ đầu rồi!”

“Ngươi vừa lên ba đã được nuôi dưỡng trước mặt vi sư, tính toán đâu ra đấy thì vi sư đã ở cùng ngươi mấy thập niên rồi, thế mà vẫn không thể so được với mười lăm năm của hắn? Vẫn chưa đủ để ngươi lấy tình cảm đối đãi, hóa giải tạp niệm của ngươi? Ngươi có thể làm như vậy vì hắn, thế tại sao không thể làm vậy vì vi sư? Có phải trong lòng nghiệt đồ nhà ngươi chỉ có tên súc sinh này chứ chẳng hề có vi sư?” Nói tới đây, sắc mặt của Thái Dần đã đỏ rực như đạo bào ông đang mặc trên người.

“Sư tôn nói đi đâu vậy. Ở trong lòng đồ nhi, sư tôn luôn đứng đầu, không ai có thể so sánh được… ” Phong Thiệu vội vàng nói. Y biết tính cách của Thái Dần là kiểu nóng nảy mạnh mẽ, đối đãi với mình thật sự rất chân thành, so với tình cảm sư đồ tầm thường của tu chân giới thì bọn họ càng giống một đôi cha con trong thế tục hơn. Càng là như thế thì y lại càng không thể tránh được một trận đòn, có điều cũng may, Thái Dần còn đuổi theo muốn đánh muốn mắng chứng tỏ mọi chuyện chưa đến mức quá xấu.

Tuy nhiên mọi chuyện y lừa gạt lúc trước quả thật đã khiến Thái Dần giận giữ, đồng thời y cũng ý thức được sợ là chuyện hợp tịch lần này sẽ vô cùng khó khăn. Phong Thiệu không khỏi thở dài trong lòng, đi đêm lắm có ngày gặp ma, bị dạy dỗ cũng là phải thôi.

Nếu nói Thái Dần tức giận chuyện ái đồ hợp tịch với nam tử một thì sự tức giận khi biết ai đồ nhà mình lại lừa gạt mình suốt vài thật niên phải lên đến mười, rơi xuống đầu rồi còn dám nói xằng nói bậy trước mặt ông, hoàn toàn không thèm đặt vị sư tôn một tay phân một tay nước tiểu nuôi y khôn lớn vào trong mắt. Cứ như vậy toàn tâm toàn ý nhào vào lòng con bạch hổ Lữ Minh Tịnh kia!

Năm đó con bạch hổ ấy quyến rũ Phong Thiệu đến độ đầu óc mê muội, chẳng ngờ bây giờ còn dám giật dây khiến y không thèm quan tâm tới luân thường sư thúc điệt trong tông môn… Phong Thiệu làm mọi chuyện luôn đặt tông môn lên đầu, cũng rất yêu thương sư huynh đệ, nếu không có người giật dây thì sao y có lá gan làm những chuyện sai trái như vậy!

Thái Dần càng nghĩ càng điên tiết, lúc trước còn cho rằng Lữ Minh Tịnh là người tài có thể bồi dưỡng, bây giờ lại chỉ cảm thấy là do hắn đã bắt cóc dạy hư ái đồ của mình,  mặt mày đáng ghét.

Cho dù có đánh có mắng thì Thái Dần cũng không thực sự nặng tay, nhưng dù sao ông cũng là chân quân Phản Hư kỳ, Phong Thiệu chẳng trốn được đi đâu cho nên rốt cuộc vẫn bị đánh đến vô cùng thê thảm, đạo bào biến thành giẻ lau, trên người đỏ đỏ trắng trắng đều là vết thương, trên mặt cũng xước sát hết cả, dáng vẻ vô cùng tội nghiệp.

“Là do đồ nhi nhất thời hồ đồ, không nên lừa gạt sư tôn, đồ nhi biết sai rồi ạ.”

Ngày thường có đánh chửi thế nào cũng vẫn là đồ nhi được mình nâng niu trên tay, Thái Dần thấy tình trạng này của y, mặc dù lửa giận chưa tan nhưng cũng dừng lại.

Phong Thiệu linh hoạt, đúng lúc bày ra dáng vẻ vô cùng đáng thương, rầu rĩ nói: “Đồ nhi thật sự biết sai rồi, về sau không dám lừa gạt sư tôn nữa đâu ạ.”

Thái Dần thu lại kiếm quang đang giam cầm ái đồ rồi ném một lọ đan dược cho y, mặc dù giọng điệu không tốt lắm nhưng đã nguôi giận phần nào: “Thôi được thôi được,  ai bảo lúc trước ta lại thu phải một tên nghiệt đồ như ngươi!”

Ngọc Tiên dịch Hoàng giai là thánh phẩm chữa thương vô cùng tốt, Phong Thiệu vừa bôi dược vừa khoe tài, nói một sọt lời hay ý đẹp cuối cùng cũng dỗ dành được Thái Dần.

Thái Dần vuốt râu híp mắt, chợt hỏi y: “Lúc trước con nói không muốn liếc mắt nhìn nữ tu nữa, có thật không?”

Phong Thiệu lập tức bày ra dáng vẻ đã phải chịu tổn thương sâu sắc, thở dài nhưng chẳng nói câu nào, đáp án đều nằm ở sự im lặng của y.

Thái Dần lại chẳng hề nổi giận mà chỉ hơi nhướn mày, dường như đôi mắt muốn xuyên thấu vào lòng y.

Phong Thiệu hơi giật mình, ra vẻ vô ý bổ sung thêm một câu: “Trải qua những chuyện như vậy, hiện giờ đồ nhi chỉ tin người của Côn Luân thôi, không dám tin người ngoài nữa… ”

Thái Dần cười như không cười gật đầu một cái: “Con đã muốn chọn nam nhân làm đạo lữ của mình, vậy cũng chẳng sao, thế thì chỉ có đệ tử của Côn Luân mới xứng. Côn Luân ta có tận ba ngàn đệ tử, chọn ai cũng không kém, chỉ là không thể chọn cái tên tâm tư bất chính kia được. Bản tính của hắn không thuần, không những dạy hư cho con mà còn khiến con phải hao tổn!”

Cái mặt già của Phong Thiệu bị nói đến đỏ ửng, vừa mở miệng đã lắp bắp, cũng may có thoi quen nghề nghiệp nhiều năm bù vào nên không đến mức chẳng thể nói hết câu.

“Sư tôn hiểu lầm Minh Tịnh rồi. Tâm tư của hắn rất thuần túy, nếu không thì sao có thể luyện được kiếm ý uy mãn đến vậy. Vỏn vẹn chỉ mới Trúc Cơ đã tu được kiếm ý tam trong thiên, từ đó có thể thấy hắn vẫn luôn một lòng hướng về Kiếm đạo… ”

“Đúng là tư chất của hắn rất nổi trội, không chỉ ngày sau tu vi thăng tiến nhanh chóng mà ngay cả hiện tại, chỉ sợ một Kim Đan như con cũng chẳng phải là đối thủ của hắn đúng không” Thái Dần hơi nhướn mày, ánh mắt lúc nhìn về phía Phong Thiệu lại có phần phức tạp, ông nói: “Bàn về thực lực con không thể khống chế được hắn, bàn về tâm tính con cũng không thể khống chế được hắn. Con nói xem sao vi sư có thể yên tâm để con chọn người như vậy làm đạo lữ của mình?”

Hết chương 122

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi