Từ lúc bị ném vào trong núi một năm trước tới bây giờ, chiếc nhẫn bạc này đã giúp Phong Thiệu không ít lần, mỗi khi y bị nguy hiểm đến tính mạng nó đều phát ra một lượng linh khí sung túc đến không thể tưởng tượng, tự động bảo vệ Nguyên Thần của y. Mặc dù phải chịu đựng kiếm ý hung tàn nhưng Nguyên Thần của y lại không hề bị tổn thương chút nào.
Suy cho cùng cũng là đạo cụ Tử Hư đạo nhân đưa cho nhân vật chính, quả nhiên không phải vật phàm.
So với tổn thương trên sắc thân thì tổn thương ở Nguyên Thần và pháp thân tuệ mệnh mới là quan trọng, nếu chúng không bị thương thì với tu giả mà nói cũng coi như vẫn ổn, chẳng sợ có bị thiếu tay thiếu chân.
Hiện giờ đúng là Phong Thiệu đang bị thiếu tay thiếu chân, y lấy Sinh Cơ cao rồi cẩn thận bôi bôi trát trát, sau đó vận công pháp. Mặc dù không thể so được với Đan tu chuyên nghiệp nhưng ít nhất không cần lo lắng nữa, cùng lắm là tĩnh dưỡng thêm mấy ngày nữa thôi.
Thế nhưng lần này y đã lạc quan một cách mù quáng rồi, cũng tính nhầm bàn tính.
Cùng lúc đó ở một kiếm động khác của Tư Quá phong đang diễn ra một trận chém giết ác liệt.
Tê tê tê!
Vô số kiếm quang bay ra từ thân của một thanh cự kiếm đen như mực rồi lao thẳng tới kiếm ý hắc vân.
Kiếm quang chẳng tốn sức đã xuyên thủng kiếm ý, khiến nó tan thành mây khói trong chớp mắt.
Khi đạo kiếm ý cuối cùng bị đánh tan cũng là lúc toàn bộ kiếm khí trong kiếm động tiêu tán theo, hang động trở lại trạng thái yên tĩnh như lúc đầu, còn thanh cự kiếm màu đen cũng tự động bay về tay của Kiếm tu mặc bạch y. Mặc dù người này thân cao tám thước nhưng cự kiếm của hắn cũng phải cao chừng sáu, bảy thước, thân kiếm đen tuyền hòa cùng với sự âm trầm của chủ nhân nó, cả hai đều tỏa ra hàn khí và sát khí cực kỳ khủng khiếp.
Phong Bạch cúi đầu nhìn thoáng qua Trạm Lô kiếm trong tay mình. Dường như bắt đầu từ bốn năm trước, khi hắn tiến vào linh cảnh Nam Hoa thì chuôi kiếm này liền càng ngày càng trầm, thân kiếm càng ngày càng lớn hơn, tỏa ra sát khí cũng càng ngày càng nồng đậm. Sau đêm Canh Thân, Trạm Lô kiếm từ bốn, năm thước đã bùng nổ cao lên thành sáu, bảy thước như bây giờ, sát khí hung thần khi xuất kiếm đã khó có thể che dấu được.
May mà từ lúc gặp lại Phong Thiệu đến khi hai người cùng trở về Côn Luân, Phong Bạch đều chưa từng rút kiếm, nếu không chính hắn cũng khó lòng giải thích chuyện này.
Dù hắn đã mơ hồ đoán được nguyên nhân nhưng cũng không hề có ý định dừng tay, lại càng không muốn để Phong Thiệu biết.
Phong Bạch tùy tiện xử lý vết thương trên người mình rồi lấy trận bàn Thái A ra xem thử, ánh bạc trên trận bàn đã càng ngày càng mờ nhạt… Bởi vậy hắn phải đẩy nhanh tốc độ hơn nữa, nếu không thúc thúc sẽ rơi vào nguy hiểm mất.
Tuy Tư Quá phong hạn chế phạm vi thức tảo của Thần Thức một cách nghiêm ngặt nhưng trận bàn Thái A có liên hệ chặt chẽ với nhẫn Thái A nên vẫn cảm ứng được. Có điều dù hắn biết rõ phương hướng nhưng lại không thể lập tức đi tới bên cạnh đối phương được, bởi vì mỗi bước của Tư Quá phong đều là kiếm vô số kiếm động, nếu hắn muốn đi qua thì chắc chắn phải vượt qua bằng cách chém giết.
Cùng lúc đó, Phong Thiệu hoàn toàn không biết linh khí trên chiếc nhẫn này chẳng hề dùng mãi không hết như lời Phong Bạch từng nói.
Cho nên y an tâm nhập định để tu dưỡng vết thương trên sắc thân, cứ tưởng chỉ cần tĩnh dưỡng mấy tháng là miệng vết thương sẽ khéo lại, ai ngờ vết thương thì kết vảy nhưng y lại rơi vào mối nguy hiểm khác.
Dòng linh khí kì diệu luôn bảo vệ Nguyên Thần của y đang dần dần yếu đi, ban đầu Phong Thiệu còn chưa nhận ra, đến lúc phát hiện thì tình trạng của y đã khó khống chế — Thiếu linh khí bảo vệ Nguyên Thần khiến Huyết La đang ngủ say trong cơ thể lại bắt đầu rục rịch tỉnh dậy!
Hai trăm mười một.
Mắt vàng của Kiêm tu đã đỏ quạch, đạo bào của hắn cũng rách bươm hết cả nhưng hắn lại chẳng mảy may đau đớn hay mệt mỏi mà lập tức rút kiếm đi vào kiếm động tiếp theo, còn hơn ba mươi cáo nữa. Một Trúc Cơ kỳ mà trong vòng ba năm đã giết qua hơn hai trăm kiếm động, nếu tin tức này truyền ra ngoài thì chỉ sợ sẽ chẳng có kẻ nào dám tin.
Phong Bạch làm được điều này, nhưng cuối cùng vẫn muộn.
Ánh sáng trên trận bàn Thái A đã hoàn toàn tắt lịm.
Trong lòng Phong Bạch vừa hoảng sợ vừa nóng nảy, hắn nắm chặt hai tay rồi nhanh chóng buông ra, lập tức ngồi xếp bằng để nhập định.
Dù thế nào đi chăng nữa thì ba mươi kiếm động tiếp theo cũng cần thời gian một năm mới có thể phá giải hết được, còn là do hắn có lĩnh ngộ và tiến bộ trong lúc chém giết mới có thể đẩy nhanh tốc độ được như vậy, nếu không… Nhưng ngay cả như vậy mà một năm sau mới có thể gặp được Phong Thiệu, sợ là lúc ấy dù y không chết thì cũng chẳng khá hơn bao nhiêu. Trong kiếm động của Tư Quá phong thì đi đâu mà tìm huyết khí để đút cho Huyết La được!
May mà trong thời gian năm năm ở kiếm động, Phong Bạch cũng đã chuẩn bị muốn Kết Đan, mặc dù chưa quá rõ ràng nhưng hắn đã đợi đến sốt ruột. Kiếm động này chẳng phải hoàn cảnh tốt để Kết Đan, nhưng hiện giờ Phong Bạch đã bất chấp tất cả, hắn lập tức dùng toàn lực để đối phó, cố gắng đẩy nhanh tốc độ hình thành Đan vân. Về phần có thể thuận lợi Kết Đan hay không thì chẳng nằm trong sự suy xét của hắn.
Chỉ cần Đan vân hình thành xong thì hắn có thể lập tức mượn lôi kiếp để phá tan kiếm ý trong kiếm động, cũng có thể nhanh chóng chạy đến bên cạnh thúc thúc.
Ở một đầu khác, Phong Thiệu đang nhập định cũng rơi vào tầng tầng nguy hiểm.
Sau khi ánh sáng trên chiếc nhẫn hoàn toàn tàn lụi, dòng linh khí luôn bảo vệ Nguyên Thần của y cũng biến mất theo. Dường như y lại trở về đêm Canh Thân khi Huyết La thức tỉnh một lần nữa, chỉ có sự khác biệt duy nhất là lần trước Huyết La tấn công thẳng vào Nguyên Thần của y, còn lần này nó lại nảy sinh sự khát vọng với huyết khí.
Không chỉ đau mà còn cảm thấy ngứa ngáy và đói khát, cảm giác này khiến da đầu của Phong Thiệu tê rần, cho dù y biết cảm giác này không phải của chính mình nhưng luồng ý thức này càng ngày càng mạnh, đến độ khống chế y không thể chịu nổi muốn chém giết. Hình ảnh Thanh Thành tôn giả trong nguyên tác tàn sát tông tộc của mình lại điên cuồng xuất hiện trong đầu óc của y, thậm chí còn gia tăng mức độ tàn bạo máu me.
Nhưng những điều này vẫn không giải quyết được hoàn cảnh khốn khổ của y, nó tựa như uống nước trong mơ, khiến cho toàn thân y đau đớn quằn quại. Dường như mỗi một tấc da thịt lại có miệng vết thương đang bị xé toạc ra, y còn ngửi thấy mùi máu tươi nồng nặc trong không khí. Đó chính là huyết khí của y… Không ngờ nó lại hấp dẫn đến độ chính y muốn đoạt lấy để hấp thu.
Không thể nhịn được nữa, đầu ngón tay của Phong Thiệu lướt qua miệng vết thương trên người mình, một dòng linh lực xâm nhập vào trong… Máu, máu, máu, cho dù phải dùng máu của chính bản thân mình cũng khiến y cảm thấy thỏa mãn trong nháy mắt, khiến cho cả người y run lên, cảm giác đó truyền đến từng khúc xương, từng thớ thịt trên cơ thể làm cho chúng lập tức run rẩy!
Đồng tử của Phong Thiệu chợt co rụt lại, đôi mắt vốn trong sáng nay đã bị nhiễm lên huyết hồng.
Y đã không thể khống chế bản thân dừng lại!
Uỳnh Uỳnh Uỳnh!
Ánh điện và kiếm ý cùng tấn công, đồng loạt chém thằng về phía Phong Bạch.
Mắt vàng tràn đầy tơ máu nhanh chóng xẹt qua tầng tầng hang động sau đó dần trở nên thong thả. Hắn không nghe thấy tiếng kiếm rít gào, cũng chẳng nhìn thấy lôi điện đang tàn sát bừa bãi, chỉ có một ngọn lửa đang không ngừng thiêu đối trong cơ thể hắn rồi lan ra khắp toàn thân.
Hắn tựa như một con dã thú đang bị thương, dùng toàn bộ sức lực của mình để chạy như điên!
Phong Bạch nhấc kiếm chém vào kiếm động cuối cùng, phá nát vách ngăn duy nhất giữa hắn và thúc thúc, ầm!
Trong khói bụi bay lên cuồn cuồn, bị đánh sập xuống không chỉ có kiếm động mà còn cả một đám Đan vân, hào quang màu đỏ đậm bao phủ toàn bộ thân thể của Kiếm tu. Phong Bạch cảm thấy cơ thể mình bị thiêu đốt nóng cháy, tựa như hắn sắp bị ánh hào quang này hỏa táng.
Tất nhiên không phải Phong Bạch bị hào quang hỏa táng mà là chính hắn hỏa táng ánh hào quang trên người, bởi vì hắn đã hấp thụ toàn bộ chúng vào trong cơ thể mình.
Không ngờ lần này lại thành công, đồng tử của Phong Bạch co thành một vệt thẳng, đôi môi mỏng hơi cong lên. Xem ra Thiên Đạo thích hắn tiêu diệt kiếm ý hơn là giết người.
Thường thì tu giả vừa Kết Đan xong sẽ phải nhập định trong một thời gian ngắn để củng cố cảnh giới, nhưng Phong Bạch không hề ngừng lại một giây phút nào, lập tức bước vào kiếm động tiếp theo.
Trong hang động tăm tối có một nam tử trần trụ đang ngã trên mặt đất, vết máu trải rộng khắp nơi. Năm đầu ngón tay của y đang chậm rãi mân mê trên người mình. Dường như nghe được động tĩnh nên y hơi ngẩng đầu, để lộ ra dung nhan tuấn tú trắng bệch, hai tròng mắt đen tuyền trong veo của ngày trước đã hóa thành một đôi huyết mâu không hề có tiêu cự mà chỉ tỏa ra sát ý nồng đậm theo bản năng.
Ánh mắt của Phong Bạch chợt lóe lên sự đau xót, một tay hắn nắm lấy tay đối phương để ngăn cản hành vi tự hút máu của chính y.
Tuy rằng lúc này Phong Thiệu chưa hoàn toàn mất đi lý trí nhưng càng đáng sợ hơn ở chỗ, dù rõ ràng y vẫn đang tỉnh tóa nhưng lại bị bản năng hoàn toàn chi phối, lý trí của y chỉ có thể đứng bàng quan một bên ở trong Thức Hải.
“Đi mau.”
Phong Thiệu gần như nghiến răng nghiến lợi để nói ra câu này, nhưng còn chưa dứt lời thì tay y đã nhanh chóng bao trùm lên lồng ngực của Phong Bạch, tư thế của bàn tay đó giống y như lúc trước y đã làm với chính mình, y khát vọng huyết khí của đối phương!
“Đi mau!”
Vẻ mặt của Phong Thiệu đã trở nên dữ tợn, năm ngón tay y vặn vẹo muốn rụt về. Nếu thực sự đánh nhau, cho dù y có tu vi Kim Đan kỳ cũng chưa chắc đã là đối thủ của Phong Bạch, thế nhưng y sợ cái tên ngu ngốc này không chịu né ra! Huyết La đã bị đàn áp mấy năm nay, một khí được phá vỡ thì chính y cũng chẳng thể tự khống chế bản thân mình.
Rốt cuộc Phong Bạch cũng kìm tay y lại, Phong Thiệu hơi thở hắt ra, không ngờ chợt có sương mù bao quanh đối phương, thoáng cái hắn đã biến trở lại hình thú. Rõ ràng con Bạch Hổ này cường tráng hơn nhiều, Phong Thiệu còn chưa kịp phản ứng thì móng vuốt của nó đã xông đến y, đè y dưới hai chân trước của nó rồi đặt phần ngực bụng mềm mại của mình vào trong tay đối phương.
Súc sinh này!
Ngươi điên rồi!
Phong Thiệu đã không dám phân tâm để nói chuyện nên chỉ đành truyền âm cho hắn. Dường như Huyết La trong cơ thể y đã ngửi được một mỹ vị cực phẩm khiến cho cả ngươi y không ngừng xao động, càng ngày càng đói khát.
Đôi mắt vàng của Bạch Hổ rất thâm trầm, nó truyền âm nói: Nếu thúc thúc không đút cho Huyết La ăn no thì không chỉ huyết khí của chính ngươi bị hút sạch mà ngay cả Nguyên Thần cũng sẽ bị nó cắn nuốt. Thú thân của ta là ngũ giai, huyết khí rất nồng đậm, ngươi cứ hấp thu đi, ta không chết được đâu.
Phong Thiệu chẳng biết nên hình dung tâm tình lúc này của mình như thế nào, nhưng y đã chẳng còn sức để hình dung nữa rồi, khao khát điên cuồng đã bao phủ lấy Thức Hải của y khiến sự không đành lòng và rối rắm cũng lập tức bị tan biến.
Nếu không ổn thì hãy đẩy ta ra.
Phong Thiệu chẳng rõ câu này có truyền được tới Phong Bạch hay không, y chỉ biết khi mình tỉnh lại thì Phong Bạch còn chưa tỉnh, hơn nữa vẫn duy trì ở hình thú. Y không rõ vào giây phút cuối cùng Phong Bạch có đẩy mình ra không, nhưng ít nhất khi cảm nhận được hơi thở của Bạch Hổ vẫn khiến y khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng cũng chỉ dám thở phào một chút thôi.
Dáng vẻ của Bạch Hổ rất tiều tụy, vóc người vốn cường tráng cùng với bộ lông mượt mà sáng bóng lúc này lại trở nên gầy yếu, xác xơ. Rõ ràng hắn đã phải chịu nhiều đau khổ, hiện giờ mất một lượng huyết khí lớn đến vậy chỉ sợ đã tổn thương đến đạo cơ.
Phong Thiệu cau mày, bụng bảo dạ tự an ủi chính mình: Tử Hư đạo nhân vẫn chưa xuất hiện chứng tỏ Tiểu Bạch không bị trọng thương nguy hiểm đến tính mạng, nhưng y ngẫm lại cũng thấy thầm hận Tử Hư đạo nhân này thật đúng là phải đợi thấy chết mới cứu?
Mặc dù đầu óc loạn cào cào nhưng Phong Thiệu cũng không dám thất thần mà lập tức lục tìm trong túi gấm của mình tất cả những thứ có thể bồi bổ huyết khí. Trong ấn tượng của y là không có thứ này, quả thật sau khi tìm kiếm một hồi cũng chẳng thấy thứ gì có ích, cả ba túi gấm đều không có. Cuối cùng y đành phải tìm đến túi gấm ở trên người Bạch Hổ, mặc dù nó có cấm chế nhưng y với Phong Bạch đã giao hòa nguyên tinh nhiều năm, chút cấm chế này không làm khó được y.
Có điều sau khi cẩn thận tìm kiếm một hồi, Phong Thiệu cũng chẳng thu hoạch được gì, ngược lại còn bất chợt phát hiện ra rất rất nhiều nội đan ở trong một góc túi. Hiện giờ y không còn tâm trí nghĩ nhiều mà chỉ một lòng quan tâm tới an nguy của Tiểu Bạch, vì vậy cũng không để ý đến những thứ này mà chỉ gọi Bồng Khâu ra ngoài.
Y muốn giúp Phong Bạch khôi phục nhưng chẳng biết phải xuống tay như thế nào, hắn bị hút mất nhiều huyết khí như vậy nên y không dám hành động thiếu suy nghĩ. May mà dù Bồng Khâu là Ma tu nhưng chung quy đã sống hơn một ngàn năm rồi, hơn nữa kiểu thương tích này cũng không hiếm gặp trong giới Ma tu.
“May mà hắn là thánh thú cấp năm, nếu không dù hắn có biến về hình thú thì cũng chẳng tránh được kết cục đạo tiêu thần diệt. Thế nhưng hiện giờ hắn rơi vào hôn mê như vậy thì chỉ sợ cũng phải mất đến vài thập niên, thậm chí có khi chẳng tỉnh lại được cũng là.” Bồng Khâu chậc chậc hai tiếng.
Sắc mặt của Phong Thiệu trầm xuống, y chỉ hỏi Bồng Khâu có cách nào để hồi phục lại huyết khí không, Bồng Khâu cũng không giấu diếm nhưng khi nói ra tên Ma vật thì Phong Thiệu là chẳng có. Mặc dù bản thân Phong Thiệu rủng rỉnh nhưng y ít qua lại với Ma tu, lại càng chưa từng đi đến vùng đất cổ xưa cho nên trong túi gấm chẳng có những thứ này. May mà mấy năm trước Tu Di lão tổ cũng để lại cho một ít Ma khí, Bồng Khâu xem xét một hồi liền chọn ra vài cái có thể sử dụng được.
“Đây là Thái Âm Cửu Chuyển Ma Luân, có thể chuyển hóa ma khí của bản thân thành tinh huyết nguyên phách, nếu vật này lộ ra ngoài thì chỉ sợ đã bị nhóm Ma tu của vùng đất cổ xưa tranh nhau đến sứt đầu mẻ trán! Sư phó ngươi không hổ là lão tổ Đại Thừa kỳ, sung túc ghê!” Ánh mắt của Bồng Khâu sáng choang, lão yêu thích cái vòng quay đỏ sẫm này đến độ chẳng nỡ buông tay.
Biện pháp để gia tăng linh khí và ma khí của bản thân nhiều không đếm xuể, tuy nhiên biện pháp để bổ sung lại tinh huyết nguyên phách thì dù có nhưng cái sau càng khó hơn cái trước. Đây cũng là lí do năm đó khi Bích Lạc bị đoạt mất tinh huyết nguyên phách chỉ còn sót lại một tia tàn hồn mỏng manh, cho dù có lão tổ Phản Hư kỳ cùng với Ma thai chia sẻ hơn phân nửa nguy hiểm nhưng vẫn khiến tu vi của bà bị phong ấn, tính mạng tựa như mành chỉ treo chuông.
Nếu có thể sử dụng ma luân để chuyển đổi, Phong Thiệu liền lập tức đọc trong ngọc giản rồi chuẩn bị trình tự các bước để bào chế, thế nhưng Bồng Khâu lại hắt cho y một chậu nước lạnh to đùng: “Mặc dù Ma khí không chia cấp bậc cũng không hạn chế tu vi nhưng với lượng Ma khí tồn trữ của ngươi thì sợ là chẳng dùng được đâu.”
Đúng là như thế.
Ma luân này đòi hỏi phải hao tốn một lượng ma khí cực kỳ khổng lồ, nếu Phong Thiệu muốn dùng thì dù có dung nạp hết toàn bộ ma khí trong cơ thể y cũng chỉ đủ để duy trì nó trong gần một khắc. Thật sự không phải lượng ma khí mà một kẻ tu vi hậu kỳ Kim Đan như y có thể cung cấp được.
Ngay cả như vậy, Phong Thiệu cũng không hề do dự lập tức bắt đầu sử dụng ma luân, cùng lắm thì thời điểm một khắc kết thúc y sẽ hấp thu linh thạch để bổ sung linh khí. Dù sao trong cơ thể y cũng có cả linh khí lẫn ma khí, chúng có thể thay thế lẫn nhau. Về vấn đề linh khí hấp thu được từ linh thạch không tinh thuần, y vẫn còn Tịnh Linh kỳ ở đây, có thể dùng nó để tinh lọc.
Chuyển hóa cho Bạch Hổ mới được một khắc đã khiến Phong Thiệu cảm thấy vô cùng mỏi mệt, cơ thể trống rỗng, vì vậy y liền lập tức ngồi xấp bằng đả tọa để hấp thu linh khí Tịnh Linh kỳ chiết xuất từ linh thạch. Y vừa vận hành được một tiểu chu thiên* thì tức khắc cảm thấy không đúng! (Tiểu chu thiên là vòng khí vận hành, chu lưu trong ngày, qua các tạng phủ trong cơ thể căn cứ vào quan hệ biểu lý của các cặp tạng phủ, và tuần tự theo cơ sở Lục Khí đồ)
Từ khi nào khí thể ở trong đan điền của y lại mênh mông như vậy?
Phong Thiệu thử vận tức lại một lần nữa, sau đó y không khỏi trợn mắt há hốc mồm — chẳng biết y đã thăng lên một tiểu cảnh giới từ lúc nào, bây giờ đã là Kim Đan đại viên mãn!
“Cái này thì có gì đáng ngạc nhiên, ngươi tưởng Huyết La trong cơ thể chỉ biết ăn không của ngươi chắc.” Bồng Khâu không cho là đúng, lão nhìn thoáng qua con Bạch Hổ cường tráng to lớn đang nằm trên đất rồi nói: “Thánh thú cấp năm có tinh huyết nguyên phách ngang với Phản Hư kỳ, ngươi hút sạch phân nửa huyết khí của tu giả Phản Hư kỳ mà chẳng nhẽ lại không thăng được lên một tiểu cảnh giới? Có điều các ngươi cũng to gan quá cơ, nếu không phải hắn tự dẫn đường để ngươi hấp thu thì chỉ sợ hai bên cảnh giới chệnh lệch, ngươi không những chẳng ăn nổi mà ngược lại còn bị phản phệ nữa ấy.”
Phong Thiệu muốn nói lại thôi, tâm trạng của y càng thêm phức tạp, nhưng y cũng chẳng suy nghĩ nhiều nữa mà chỉ vùi đầu vào chuyện đang làm. Y một lòng một dạ muốn nuôi lại một Phong Bạch béo tốt, để hắn có thể nhanh chóng tỉnh lại, ngày nào hắn còn bất tỉnh thì ngáy ấy trái tim của y vẫn chưa thể đặt trở lại lồng ngực.
Phong Thiệu bắt đầu sử dụng ma luân một cách miệt mài không dừng không nghỉ, y dùng ma khí của bản thân chuyển hóa thành huyết khí cho Phong Bạch, sau đó lại tự hấp thu linh khí từ linh thạch rồi chuyển hóa linh khí thành ma khí, từng vòng từng vòng… lặp đi lặp lại…
Chẳng rõ đã ba hay bốn năm trôi qua rồi, Phong Thiệu không có lòng dạ tính toán thời gian, chỉ biết rốt cuộc một ngày nọ, khi y đang ngồi đả tọa để thay thế khí trong cơ thể thì chở cảm thấy hai gò má hơi nhớp nháp, dường như có thứ gì ướt át đang khẽ quét lên mặt y.
Suốt mấy năm cứ lặp đi lặp lại một công việc vô vị khiến cho xúc giác của Phong Thiệu có hwoi tê liệt, mất một lúc lâu sau y mới chợt mở bừng mắt, hình ảnh đầu tiên nhìn thấy chính là một cái mặt hổ cực đại đầy lông mao, cặp mắt màu vàng kim của nó đang nhìn chằm chằm chính mình.
“Cuối cùng ngươi cũng tỉnh rồi!” Phong Thiệu mừng rỡ ôm chặt cái đầu to lớn của nó rồi cắn thử một cái nhưng chỉ thu được một mồm toàn lông là lông. Chợt có một giọng nói truyền đến trong Thức Hải của Phong Thiệu: Thúc thúc, thúc thúc.
Phong Thiệu không kìm được phải véo mấy cái vào đùi mình, không phải nằm mơ. Thật tốt quá.
Y cứ tưởng rằng cho dù có Thái Âm Cửu Chuyển Ma Luân thì cùng lắm chỉ rút ngắn được một nửa thời gian, kiểu gì cũng phải ít nhất hai mươi năm. Không ngờ mới ba, bốn năm mà Phong Bạch đã có thể tỉnh lại. Thật sự đã khiến y cảm thấy mừng rỡ như điên.
Ngoài việc mừng rỡ, cuối cùng Phong Thiệu cũng buông được tảng đá đang đè nặng trong lòng mình. Nếu Phong Bạch còn không chịu tỉnh dậy, cứ cái ngưỡng tiêu hao linh thạch hết ngày này đến ngày khác của y thì cho dù y có là tiểu phú ông của tu chân giới thì cũng ăn không tiểu. Chỉ giảm không tăng, số linh thạch y tích lũy được chỉ còn lại có một phần nhỏ, y tiếc tiền nhưng lại càng sợ không có đủ linh thạch để tiếp tục duy trì cho Phong Bạch.
Mặc dù Phong Bạch đã tỉnh nhưng linh lực vẫn chưa đủ để hóa thành người, vì vậy hắn vẫn duy trì hình thú mà quơ lấy Phong Thiệu vào lồng ngực mình rồi không ngừng cọ quẹt liếm láp, đồng thời hắn cũng liên tục truyền âm hỏi han tình hình của Huyết La trong cơ thể y.
Phong Thiệu dựa vào thân thể mềm mại của Bạch Hổ, một tay vuốt thuận lông cho hắn, một bên nói: “Ta rất ổn, mấy năm nay cũng không thấy nó phát tác, có lẽ là do đã được ăn no.” Nói xong y không kìm được phải hỏi Phong Bạch tại sao lúc trước lại xuất hiện trong Tư Quá phong.
Đến khi nghe được chuyện Thái Dần gây khó dễ, Phong Bạch thì dùng thời gian ba năm để vượt qua hơn hai trăm kiếm động, sau đó còn lợi dụng Đan vân khi Kết Đan để mạo hiểm đến cứu y… rất lâu sau Phong Thiệu chẳng nói được câu nào. Không ngờ tên súc sinh này lại ngu ngốc đến độ lấy chuyện Kết Đan ra để mạo hiểm! Không, đây không phải đang mạo hiểm mà là liền chết, hắn tưởng là lần nào cũng có thể chuyển nguy thành an được chắc?
Hồ đồ!
Phong Thiệu muốn mắng muốn dạy bảo một phen nhưng rồi lại cảm thấy thật dư thừa. Bỗng nhiên y nhận ra giữa mình và Tiểu Bạch, tất những lời nói tình cảm mùi mẫn thường dùng, những câu cảm khái xúc động đều chẳng cần thiết. Bọn họ không cần những thứ này.
Cho nên cuối cùng y chỉ hôn nhẹ lên mặt Bạch Hổ rồi nói: “Cũng tại ta, mấy năm nay đã để ngươi phải chịu khổ rồi.” Giọng nói của y đầy rầu rĩ.
Vừa dứt lời, thân thể của Bạch Hổ mà y đang tựa vào bỗng nhiên chấn động, sau đó nó nhổm mạnh người dậy rồi nhào qua, đè Phong Thiệu ngã dưới thân mình. Lưỡi dài màu hồng nhạt của Bạch Hổ khẽ liếm mấy cái lên cần cổ trắng nõn của thiếu niên, cho dù gai nhọn trên lưỡi đã được thu lại nhưng vẫn đem đến cảm giác lợn gợn khiến Phong Thiệu khẽ run rẩy theo bản năng, trái tim cũng mềm nhũn.
Trong đôi mắt vàng của Bạch Hổ tựa như có một ngọn lửa đang bốc cháy ngùn ngụt, dù không thể nói thành lời nhưng lại truyền từng âm rõ ràng đến Thức Hải của đối phương: Ta phải chịu khổ nhiều năm như vậy, thúc thúc dùng thứ gì để bồi thường cho ta?
Phong Thiệu sao có thể không hiểu ngụ ý của tên súc sinh này, mặc dù hiểu nhưng vẫn thấy hơi bực mình — Bao nhiêu không khí ấm áp thế này mà thoắt cái đã bị hắn biến thành sặc mùi tình sắc. Đáng lẽ Phong Bạch phải trả lời y bằng một câu: Ta cam tâm tình nguyện chịu khổ vì ngươi mới đúng chứ..
Nếu tên súc sinh này thật sự nói như vậy, không chừng Phong Thiệu sẽ vì cảm động mà chủ động hiến thân ấy chứ! Nhưng không!
Hắn nhìn Phong Bạch, hơi thở đã có phần hỗn loạn: “Thi ân không cầu báo đáp.”
Bạch Hổ nhìn người dưới thân đang trợn trắng mắt thì cũng không để bụng, đầu lưỡi phấn hồng không ngừng tàn sát một đường xuống dưới, từ lồng ngực rắn chắc nhẵn nhụi đến phần bụng bằng phẳng, sau đó đến rốn, liếm láp tới độ khiến Phong Thiệu ngứa ngáy khắp toàn thân.
Rõ ràng thúc thúc đã dạy ta, có oan giải oan, có thù báo thù, có ân cũng phải báo ân… thúc thúc phải lấy bản thân làm gương chứ.
Nghe thấy lời truyền âm này, Phong Thiệu không khỏi nghiêng đầu trừng mắt nhìn hắn rồi dùng một bàn tay đập bẹp một cái lên phần đầu của Bạch Hổ: “Dạy đồ đệ ăn sư phó thì có!”
Đầu hổ rắn chắc như vậy, cho dù Phong Thiệu có dùng sức thì cũng chẳng đánh được đến óc của hắn, thế nên đầu lưỡi của Bạch Hổ vẫn tiếp tục di chuyển đến thẳng vùng đất cấm. Chiêu vây Ngụy cứu Triệu này được dùng một cách hết sức tinh vi, Phong Thiệu lập tức bị kích thích đến độ quên cả đánh người, ngược lại còn phải hít một hơi khí lạnh, ngay cả đầu ngón tay đang đặt trên đầu hổ cũng lập tức nắm chặt lấy da lông của nó.
- -----oOo------