Nhờ Phong Bạch ngăn cản nên Trừ Hoa mới nhặt về được một mạng, lão lập tức chứng minh bản thân rất có ích: “Vị đạo hữu này, ta cũng không hề muốn ra tay với những người phàm đó đâu. Nếu thật sự đạo hữu muốn trừ gian diệt ác thì phải ra tay với kẻ đứng sau màn mới đúng! Cho dù không có ta thì tên Ma tu kia cũng có thể tìm được người khác để giúp gã làm điều ác!”
Dứt lời, Trừ Hoa đã kể hết mọi chuyện liên quan đến Thanh Dương như việc gã muốn dựng pháp trận Phân Hồn nên đã giết hại rất nhiều người phàm ở Cửu Châu để làm huyết dẫn. Về phần chính lão, lão nói do mình bị trọng thương nên mới bị Thanh Dương khống chế, chẳng qua là bần cùng bất đắc dĩ mới tạo ra sát nghiệp như vậy..
Lão nói ra hết những chuyện ác mà Thanh Dương đã làm trong suốt hơn mười năm qua, giọng điệu tỏ vẻ ghét ác như thù, cuối cùng vì sợ không thể dẫn lửa đốt lên người Thanh Dương nên đã bổ thêm một đao: “Hiện giờ tên Ma tu này đã Kết Anh, đúng là không dễ đối phó. Có điều nếu như thật sự trừ khử được gã thì không những có thể thu được một số lượng lớn Ma khí hại người mà còn có thể lấy được vật trân quý nhất – Một viên ma châu Âm Huyết vẫn còn sống!”
Vẻ mặt của Phong Thiệu vốn chẳng có biểu cảm gì nhưng khi nghe thấy câu nói này thì lập tức biến sắc, Phong Bạch quay đầu liếc nhìn y, ánh mắt của hai người vẫn khá bình tĩnh.
Trừ Hoa sợ hai vị Kiếm tu của Côn Luân mắt cao hơn đỉnh đầu, không biết Ma châu cũng là bảo vật với tu giả bình thường nên lập tức thao thao bất tuyệt nói về nó. Tuy nhiên Phong Thiệu lại không có kiên nhẫn để nghe lão ta lảm nhảm những thứ này, y hỏi: “Tại sao Thanh Dương lại có được viên sinh châu này?”
Trừ Hoa nói: “Viên sinh châu kia đang khảm trên người của một thằng nhóc Ma tu, Thanh Dương đã theo dõi nó từ lâu, rốt cuộc mấy tháng trước cũng bắt được thằng nhóc đó. Có điều Ma châu đã hợp thành một thể với thằng nhóc Ma tu kia nên rất khó để lấy được nó ra. Thanh Dương không thể đánh tan phòng thủ của tiểu Ma tu nên đã lợi dụng thuật Phân Hồn, đẩy nó vào trận pháp để cùng dung hợp. Thằng nhóc Ma tu kia mới chỉ tu vi Trúc Cơ, tất nhiên không phải là đối thủ của gã… ”
Phong Thiệu chấn đ0ng, vội hỏi luôn: “Hiện giờ Thanh Dương đang ở đâu?”
Tất nhiên hiện giờ Thanh Dương đang ở Phiêu Miểu tông.
Mấy năm tình cảm giữa gã và Bích Ba càng thêm thân thiết nên cũng có một nơi ở trong phúc địa của Phiêu Miểu. Có điều khác với những trước, lần này gã ta không về đây một mình mà còn dắt theo một thiếu niên tu giả có dung mạo tựa hoa đào, vô cùng tuấn tú.
Thanh Dương nói thiếu niên kia là thị đồng gã mới thu nhận, cũng là một Ma tu nên khó tránh đôi khi sẽ để lộ ma khí ra ngoài. Vì vậy để tiện xuất hành, gã đã nhờ Bích Ba tạo ra một pháp khí phỏng chế theo ngọc quyết của gã, thứ đó dùng để che dấu ma khí.
Bích Ba cũng không nói gì thêm với cách giải thích của gã, nhưng nhìn lúc hai người ở chung lại chẳng hề có không khí chủ tớ, ngược lại giống một đôi tình nhân đang giận dỗi hơn. Có lẽ thị đồng này cũng là luyến đồng ở trên giường. Ba ta biết trong tông môn có vài nữ đệ tử rất thích Thanh Dương, mà Thanh Dương này ai đến cũng chẳng cự tuyệt. Có điều bà ta không muốn hỏi nhiều những chuyện nhỏ nhặt như vật, dù sao hiện giờ vẫn đang cần dùng đến gã.
Ngọc quyết phỏng chế theo rõ ràng không thể sánh bằng bản gốc đang được Thanh Dương đeo trước nguc, thế nhưng chính gã cũng không biết thật ra nó cũng là thứ được Tu Di phỏng chế lại. Cùng là hai miếng ngọc quyết được phỏng chế nhưng pháp lực lại khác xa nhau, có điều nó vẫn đủ để che lấp ma khí của một Trúc Cơ như Nguyên Hạo. Suy cho cùng Phiêu Miểu cũng là đại tông luyện khí, bà ta không hề đánh mất danh tiếng của mình.
Thanh Dương đặc biệt xin miếng ngọc quyết phỏng chế này cho Nguyên Hạo tất nhiên không phải vì quan tâm cậu, mà là sau khi Nguyên Hạo đeo nó thì không những che giấu được ma khí, ngoài ra cũng khiến những người quen khó có thể cảm nhận được vị trí của Ma châu.
Nguyên Hạo cũng nhanh chóng phát hiện ra điều này. Cậu không thể nhờ vào sự liên kết giữa mình và Phong Thiệu để cảnh báo y, cũng không thể khiến Xuyên Nghi cảm ứng được mình. Đối diện với chuyện này, cậu chỉ có thể chửi ầm lên chứ chẳng còn cách nào khác. Thanh Dương lúc thì khiến cậu im lặng, lúc thì ngầm dạy dỗ nhưng cho dù đi đến bất cứ đâu gã cũng đều đưa cậu theo sát bên cạnh, không rời một tấc.
Nhất là ở chỗ của Phiêu Miểu khiến Nguyên Hạo càng không thể sử dụng bất cứ thủ đoạn nào để trốn ra được.
Nguyên Hạo tự biết Ma châu của mình rất hấp dẫn Thanh Dương cho nên nếu Thanh Dương càng thể hiện sự bình tĩnh thì cậu lại càng cảm thấy nóng vội, bất an. Rõ ràng Thanh Dương sẽ không buông tha cho cậu, vậy chắc chắn những chuyện sắp xảy ra đều nằm trong dự liệu của gã. Chắc chắn cậu sẽ không thoát được cảnh bị gã cắn nuốt.
Cậu càng thêm khẳng định suy đoán này của ình khi biết Phiêu Miểu sẽ mời cả ba tông môn còn lại đến xem đại hội kén rể lần này.
Đứng trước thời khắc mưa gió sắp ập tới mà cậu lại mất đi mối liên hệ với Xuyên Nghi, cũng không thể cảm ứng được cha mình khiến Nguyên Hạo chưa bao giờ phải chiến đấu một mình như thế cũng cảm thấy vô cùng lo lắng, thấp thỏm. Cho dù trong lòng khó chịu như vậy nhưng cậu không hề biểu hiện ra mặt, thậm chí còn cố ý nói khích: “Thằng cháu! ngươi bắt người của Côn Luân mà còn dám mời Côn Luân đến xem. Ngươi không sợ tông chủ của ta sẽ dùng một kiếm chém ch3t à?”
“Một tiểu Ma tu như ngươi thì lấy gì để coi mình là người của Côn Luân cơ chứ?” Thanh Dương châm biếm chẳng hề khách khí.
Nguyên Hạo vẫn dùng giọng điệu cười khẩy nói tiếp: “Cho dù ta không phải đệ tử của Côn Luân nhưng cha ruột của ta vẫn là trưởng lão của Côn Luân. Chắc chắn bọn họ sẽ không trơ mắt nhìn thằng cháu rùa nhà ngươi bắt nạt ta đâu!” Nói xong cậu còn liếc nhìn Thanh Dương đầy khinh bỉ: “Huống chi ngươi cũng là Ma tu! Nếu vào ngày kén rể mà ngươi lại bị bại lộ thân phận thì không chừng còn ch3t trước cả người ông nội này ấy chứ!”
Thanh Dương cười lạnh: “Thế à? Ta sợ đến lúc đó ngươi sẽ nhìn thấy cha mẹ mình ch3t trước ấy chứ.”
Đồng tử của Nguyên Hạo chợt co rụt lại. Khóe miệng Thanh Dương nhếch lên thành một nụ cười đầy thâm hiểm: “Không sao cả. Sau khi cha mẹ ngươi ch3t thì ngươi cũng chẳng phải cô đơn lâu đâu, lúc ta Phân Hồn sẽ cắn nuốt ngươi luôn, để ngươi có thể đoàn tụ với bọn chúng ở dưới địa phủ!”
“Ngươi –” Nguyên Hạo không ngờ đối phương lại dám tính kế cả nhà mình. Cậu tức đến sắp hộc máu, muốn rút kiếm chém gã nhưng nào phải đối thủ của một Nguyên Anh chân nhân. Gã chỉ nhẹ nhàng phẩy tay mấy cái đã đánh Nguyên Hạo văng vào vách tường, nhếch nhách quỳ tại chỗ.
Thanh Dương biết hai người Phong Bạch và Phong Thiệu rất trân trọng tiểu súc sinh này, thấy cậu đau đớn cả thể xác lẫn tinh thần thì trong lòng vô cùng sung sướng. Đôi đồng tử đỏ quạch màu máu của gã híp lại thành một khe hẹp, gã cười khẽ: “Chẳng phải ngươi vẫn luôn quan tâm đến con linh sủng hay đi cùng mình sao? Đúng vậy, tám phần là nó đã đi lạc trong mê cảnh Bảo Nguyệt rồi. Có điều Phiêu Miểu đã bày sẵn tầng tầng lớp lớp vô số cạm bẫy và cấm chế ở nơi đó, nó đi lạc ở bên trong suốt mấy tháng mà chẳng có đ0ng tĩnh gì, chắc đã làm bạn với đám xương trắng ở trong đó rồi.”
Những lời nói của Thanh Dương tựa như cơn gió lạnh buốt thấu xương giữa mùa đông khắc nghiệt, thổi đến độ Nguyên Hạo trắng bệch cả mặt. Nếu biết trước sẽ như vậy thì cậu và Xuyên Nghi đã chẳng mơ ước đến bảo vật hóa rồng ở trong mê cảnh.
Ở một đầu khác, nếu không phải Trừ Hoa vô tình nói đến chuyện Ma châu thì chưa chắc Phong Thiệu đã tin lời nói từ một phía của lão. Sau khi y thử cố cảm ứng Ma châu thông qua mối liên kết nhưng không thành công thì cũng biết lời nói của Trừ Hoa hơn phân nửa là sự thật. Y không khỏi nhớ lại ngày đó, lúc mình mới bước vào mê cảnh Bảo Nguyệt ở Lương Ung châu đã chợt cảm nhận được một hơi th0 quen thuộc…
“Chẳng phải tông chủ mới nhậm chức của Phiêu Miểu – Bích Ba cũng là đạo lữ của Phục Dương tử, trưởng lão Bão Phác tông đó sao. Thanh Dương vốn cũng là đệ tử thân truyền của Bão Phác… ” Vừa liên tưởng như vậy đã giúp Phong Thiệu biết mọi chuyện đúng như lời Trừ Hoa nói, Thanh Dương thật sự đang ở Phiêu Miêu.
Hai người Phong Thiệu và Phong Bạch thảo luận một hồi, cuối cùng quyết định sẽ lợi dụng Trừ Hoa.
Cả Phong Bạch và Trừ Hoa đều là Nguyên Anh kỳ nhưng hắn đã lập phù khế với Trừ Hoa từ lâu. Lúc này mới nói: “Ta biết ngươi bị Thanh Dương khống chế. Chúng ta muốn lấy Ma châu nên tất nhiên sẽ loại bỏ gã.”
Trong lòng Trừ Hoa vui sướng nhưng vẫn thấy hơi nghi ngờ: “Không phải ta không tin thiếu tông, nhưng chỉ còn ba tháng nữa là đến thời hạn Phân Hồn ”
Phong Bạch liếc nhìn lão rồi nói với vẻ thản nhiên: “Chỉ cần ngươi làm đúng theo những gì ta đã nói thì chắc chắn Thanh Dương sẽ không sống được đến ngày Phân Hồn đâu.”
Trừ Hoa không dám không đồng ý. Vào lúc hai người chuẩn bị rời đi thì ánh mắt của Phong Bạch lại chợt rơi xuống người Huệ Tịch vốn bị phớt lờ ở bên cạnh, mời vừa rồi ba người nói chuyện không hề kiêng dè gã. Phong Thiệu vừa nhìn liền biết Phong Bạch muốn giải quyết đứa nhóc này, vốn sắc mặt của Huệ Tịch còn hơi phức tạp thì hiện giờ đã chuyển thành trắng bệch. Gã hơi lui bước: “Nơi này là Thương Trạch châu… Là địa bàn của Bồ Đề tự ta… ”
Tất nhiên những lời này chẳng thể dọa nổi Phong Bạch. Hắn hơi nâng tay, lập tức có một luồng ánh sáng màu vàng tràn ra, uy áp đập thẳng về phía Huệ Tịch. Đến lúc này gã không thể không thừa nhận khoảng cách giữa mình và Nguyên Anh kỳ tựa như trên trời và dưới đất.
Gã yếu ớt ngã ngồi trên đất, trong lòng vô cùng hoảng hốt, khi nhìn thấy Phong Thiệu đứng ở phía sau thì vội la lên: “Ngươi không nhớ sư tôn ta đã cứu ngươi như thế nào ư! Hơn nửa năm đó, nếu không nhờ sư tôn ta đưa ngươi đi nhiều bí cảnh của Bồ Đề tự như vậy thì ngươi tưởng ngươi có thể sống đến bây giờ sao! Ngươi không bị Huyết La tra tấn đến ch3t thì cũng sẽ bị Lôi Khiếp đánh ch3t! Ngươi, không ngờ bây giờ ngươi lại lấy oán báo ơn, nhọc công sư tôn ta dù vi phạm quy định của chùa vẫn một lòng một dạ muốn đưa ngươi vào hoa cảnh Phân Đà Lợi… ”
Cuối cùng giọng nói của gã đã trở nên run rẩy. Gã nói với vẻ oán hận: “Rồi các ngươi sẽ bị báo ứng! Ta nguyền rủa các ngươi! Phong Thiệu, ngươi sẽ ch3t không được tử tế!” Vốn là tức đến khó th0 nên mới ăn nói xẳng bậy, thế nhưng trong lúc gã nói chuyện, ở nơi sâu thẳm trong đáy mắt tựa như có một ngọn lửa lạnh lẽo yêu dị im lặng bùng lên, quỷ dị đến khó hiểu.
Phong Bạch nheo mắt, nhìn đến độ trong lòng Huệ Tịch phát lạnh, nhưng cuối cùng hắn lại thu hồi thế công, sau đó cười lạnh: “Ta muốn ngươi không được ch3t tử tế. Ngươi tự lo liệu bản thân cho tốt đi, lần sau ta sẽ không để lại bất kì cơ hội nào đâu.”
Suy cho cùng Huệ Tịch vẫn còn nhỏ tuổi, dù ương ngạnh mang lòng hận thù nhưng chịu một phen kinh hồn khiếp vía như vậy thì đã mặt cắt không còn giọt máu, nghiêng nghiêng ngả ngả xoay người chạy mất.
Phong Thiệu hơi chần chờ: “Sao lại phái một Trúc Cơ kỳ như gã tới loại bỏ Nguyên Anh chân nhân như Trừ Hoa, có lẽ Từ Giác có cách khống chế Trừ Hoa… ” Dường như nghĩ đến bản thân mình nên y lại cười rồi nói với Phong Bạch: “Nay ngươi hướng thiện ư?”
“Ừ.” Phong Bạch liếc mắt nhìn Trừ Hoa sau đó kéo Phong Thiệu lên kiếm rồi bay đi.
Sau khi trận truyền tống của Thương Trạch châu được kết xong thì hai người Phong Bạch, Phong Thiệu lập tức đi tới Lương Ung châu, sau đó bay thẳng về phía mê cảnh Bảo Nguyệt ở Giang Hạ thành.
Thời gian này Giang Hạ thành vô cùng náo nhiệt, hai người vừa mới vào thành đã nghe đám tu giả đang đợi ở đây đang mồm năm miệng mười nói về tác phẩm trong lần kén rể này của Phiêu Miểu. Năm nay không chỉ có nữ đệ tử nội môn tham gia kén rể mà bên trong mệ cảnh cũng có rất nhiều linh tài dị bảo mặc người lấy dùng, ngoài ra Phiêu Miểu còn mời cả ba đại tông khác là Côn Luân, Bồ Đề và Bão Phác tới để xem lễ. Những điều này với một tu giả trong thế tục mà nói là một việc trọng đại vô cùng hiếm có.
Tất nhiên Phong Thiệu chẳng có lòng dạ nào mà xem náo nhiệt, y trao đổi ánh mắt với Phong Bạch, biết lần này mưu đồ của Phiêu Miểu chắc chắn không nhỏ, nếu không đã chẳng tốn công đến vậy. Bên cạnh đó còn có cả Thanh Dương cùng làm việc xấu, ngoài ra Nguyên Hạo và Hà Loan đang chưa rõ sống ch3t, tất cả những điều này thật khiến người ta phải lo lắng.
“Không ngờ ngay cả Xuyên Nghi cũng không bảo vệ được Nấm. Chẳng biết hiện giờ Thanh Dương đã tu luyện đến mức nào rồi. Chiếu theo sự phát rồ của gã thì e là không thiếu chỗ tốt của Huyết La. Làn này còn có cả Phiêu Miểu cùng thông đồng làm bậy, chỉ sợ hơn phân nửa số tu giả ch3t trong mê cảnh Bảo Nguyệt đều do Thanh Dương gây ra.”Phong Thiệu nói.
Lời này dù đang tránh nặng tìm nhẹ nhưng Phong Bạch vẫn nghe ra được y đang lo lắng, vì thế bèn nắm lấy tay y an ủi: “Trước mắt chúng ta cứ thử một lần, sau đó lặng lẽ đi vào mê cảnh Bảo Nguyệt để tìm hiểu rõ xem sao. Chẳng phải Trừ Hoa đã nói trước khi Thanh Dương sử dụng thuật Phân Hồn sẽ cần một lượng lớn huyết khí để cung cấp cho Nguyên Thần đó sao. Chắc chắn gã muốn mượn cơ hội kén rể lần này.”
Phong Thiệu gật đầu: “Đúng thế, tuy nhiên lần này ngươi cũng phải cẩn thận Phiêu Miểu.” Cuối cùng vẫn lắc đầu: “Thôi, chúng ta cùng đi đi… ”
“Không cần.” Phong Bạch nói: “Nếu không phải năm đó xảy ra chuyện trên Hư Vô phong thì có lẽ bây giờ thúc thúc đã trở thành phu quân của tông chủ Phiêu Miểu tông rồi. Mấy năm nay Phiêu Miểu ghi hận như vậy, nếu lần này thúc thúc đi thì e là sẽ chẳng có được chỗ tốt đâu.”
Phong Thiệu nghe ra trong lời nói này có một nửa là quan tâm còn một nửa là ghen tuông, chợt bật cười: “Nói cứ như hai người kia không phải ch3t dưới móng vuốt của ngươi vậy? Các nàng lại để ngươi chiếm được chỗ tốt chắc?”
“Đâu có giống nhau. Ta là thiếu tông của Côn Luân, họ sẽ không dám công khai gây chuyện đâu.”
“À, đúng vậy nhỉ. Sau này ngươi sẽ là tông chủ đứng đầu Côn Luân cơ mà. Bọn họ nên thành thật một chút.”
“Còn thúc thúc là phu nhân của tông chủ.” Phong Bạch vuốt v3 khuôn mặt của đối phương, sau khi thô lỗ cắn một miếng rồi mới xoay người đi.
Phong Thiệu cũng không quá lo lắng khi để Phong Bạch làm việc một mình, dù sao hiện giờ hắn đã Kết Anh, thực lực và tu vi không thể so sánh với nhau. Ngoài ra xưa nay Phong Bạch luôn rất nhạy bén, hai người cũng đã thảo luận đối sách từ trước nên lần này không phải hành đ0ng một cách tùy tiện.
Trong Giang Hạ thành ầm ĩ nhốn nháo, tu giả đi lại đông như mắc cửi. Lúc này Phong Thiệu đã che dấu tu vi, dùng thần thức quét qua sẽ chỉ nghĩ đây là một Trúc Cơ kỳ bình thường trong đám đông tu giả đến kén rể. Y đi theo những tu giả muốn đến mê cảnh Bảo Nguyệt để thăm dò, vừa nghe ngóng tin tức, vừa tìm cơ hội.
Phong Thiệu đang nghe đám tu giả thảo luận về cuộc đại chiến xảy ra hồi mấy tháng trước, nào là đệ tử của Phiêu Miểu cũng chỉ đến vậy thôi, không ngờ lại bị một đám Tán tu ô hợp đánh đến tổn thất liểng xiểng… Trong lúc y không tập trung thì Thần Thức lại bỗng cảm nhận được điều gì đó khiến y chợt quay đầu, lập tức bắt gặp một thiếu niên tu giả đứng lẫn trong đám người cũng đang nhìn mình.
Mặc dù chỉ là một ánh mắt thoáng qua nhưng cũng đủ để Phong Thiệu lập tức nhận ra đối phương là ai. Dường như người nọ cũng đến đây vì y, chỉ trong chốc lát thiếu niên đã ngự kiếm bay ra một chỗ cách đó không xa. Thiếu niên mặc một thân đạo bào xanh lam, tuổi tác mới ngoài hai mươi, mặt ngọc mày liễu, dáng vẻ vô cùng anh khí.
“Quý….” Phong Thiệu vừa định mở miệng đã thấy đối phương liếc nhìn mình khiến y lập tức im lặng. Phong Thiệu tán gẫu thêm mấy câu với những tu giả bên cạnh rồi lặng lẽ rời khỏi đám đông, chỉ một lát sau đã biến mất cùng với thiếu niên.
- -----oOo------