PHIỀN NÃO CỦA THIẾU NIÊN PHẢN DIỆN

Trước ngày Phiêu Miểu tông tổ chức kén rể chỉ mấy hôm mà mê cảnh Bảo Nguyệt lại đột ngột bị sụp đổ, không chỉ khiến tu giả ở Lương Ung châu mà thậm chí là toàn bộ Cửu Châu đều thấy khiếp sợ. Đám tu giả ùn ùn kéo đến Giang Hà thành để kén rể không ai là không bị uy áp của mê cảnh sụp đổ lan đến. Tu giả dưới Trúc Cơ thì bị tổn thương Thần Thức, tu giả cấp hơn dù không bị tổn thương nhưng cũng cảm thấy rất đen đủi. 

Có điều bọn họ chỉ là tu giả trong thế tục, dù phải chịu xui xẻo như vậy nhưng chẳng kẻ nào dám biểu lộ sự phẫn nộ với một trong tứ đại tông môn của thế ngoại là Phiêu Miểu. Chỉ đành cảm thấy may mắn mình vẫn chưa đặt chân vào mê cảnh để tự an ủi bản thân, sau mấy ngày đêỳ dần tản đi hết.

Đám tu giả chưa đi thì cũng thử mò đến tàn tích của mê cảnh Bảo Nguyệt để xem có mót nhặt được cái gì tốt không, thầm nghĩ dù mê cảnh vạn năm đã bị hủy nhưng biết đâu vẫn xót lại bảo vật gì đó thì sao, với Tán tu thì đây cũng là một cơ duyên lớn. Phần lớn đám người đi tìm kiếm đều chỉ muốn tìm vật ch3t, nhưng trong số đó lại có một tiểu tăng muốn đi tìm vật sống, là một lão đạo quần áo rách nát, đầu tóc rối bù, mặt mũi bẩn thỉu.

Mặc dù là vật sống nhưng cũng chẳng còn mấy phần sinh khí, có điều tiểu tăng kia lại dùng hết một trăm hai mươi phần tâm cơ, lấy ra hết các loại bảo vật của Bồ Đề tự mới có thể khiến lão đạo tỉnh lại đôi chút.

“Trừ hoa, Trừ hoa! Ngươi đừng có mà giả ch3t, ta cứu không không phải vì muốn toi công!” Huệ Tịch nhìn chằm chằm vào lão đạo có sắc mặt xám ngoét ở đối diện, vừa thấy lão hơi mở mắt thì lập tức cực ki vui mừng.

Có điều còn chưa đợi gã sung sướng xong thì Trừ Hoa đã lại nhắm mắt một lần nữa, hơi th0 mỏng manh như tơ nhện. Huệ Tịch chán nản đến cùng cực, lúc gần như sắp buông tay thì bỗng có một giọng nói truyền vào trong thức hải của gã — Vì sao ngươi lại cứu ta?

Huệ Tịch vui mừng khôn siết, gã cứ tưởng do sắc thân của Trừ Hoa đã không thể chịu đựng được nữa nên mới truyền âm cho mình. Vì vậy vội vàng đáp lại: “Ta cứu ngươi tất nhiên là vì không nỡ để ngươi ch3t, dù sao ngươi cũng là tông sư trận pháp đứng đầu Cửu Châu, sao có thể ch3t một cách thảm hại như vậy! Lại nói tiếp, thuật trận pháp của tông sư tinh xảo như vậy, cho dù là Đạo tu hay Ma tu cũng chạy theo như xua vịt, có thể giúp người ta một bước lên trời… Nếu như chưa có người kế thừa mà đã ngã xuống thì há chẳng phải là tổn thất cực kỳ lớn của Cửu Châu sao!”

Âm thanh kia đáp lại: Ngươi muốn kế thừa ta? Nhưng ta đã chẳng thể xoay chuyển trời đất được nữa rồi…

Huệ Tịch ngắt lời: “Bồ Đề tự ta xưa nay luôn cứu thế cứu người, muốn sử dụng Pháp môn và Phật khí để khéo dài thời gian cho tông sư cũng không phải việc khó. Nếu có thể kế thừa tông sư thì ta sẽ giúp tông sư đi tìm người để đoạt xá, chẳng qua cũng chỉ là một cái nhấc tay mà thôi.” Nói đến đây, gã lại chuyển lời: “Tất nhiên nếu tông sư không muốn thì ta cũng chẳng ép buộc. Sư tôn Từ Giác thượng sư của ta đã ra lệnh cho ta loại bỏ tông sư từ lâu, không nói hiện giờ ngươi đã như đèn cạn dầu, cho dù ngươi đang bình yên vô sự thì Phật khí mà sư tôn đưa cho ta cũng sư sức đối phó với ngươi.”

Ngụ ý là nếu Trừ Hoa không phối hợp thì Huệ Tịch sẽ lập tức giết lão để trở về báo cáo kết quả.

Giọng nói truyền âm hơi trầm mặc một lúc rồi mới nói tiếp: Ngươi muốn kế thừa ta cũng không khó. Trong túi gấm của ta có bảo vật mà ta đã cất giấu suốt nửa đời người, cực kỳ có ích với ngươi. Có điều trên túi gấm đã đặt cấm chế, với tu vi thực lực của ngươi thì khó mà phá vỡ được. Ngươi hãy c0i chiếc nhẫn màu đen trên ngón tay ta ra, vật ấy có thể giúp ngươi phá giải cấm chế.

Tất nhiên Huệ Tịch biết trong túi gấm của đối phương có bảo vật, cũng muốn thử cướp đoạt từ lâu, có điều dù Trừ Hoa sa sút nhưng cũng vẫn là Nguyên Anh chân nhân, lại là trận pháp sư số một của Cửu Châu. Chỉ với cấm chế của tu giả bình thường đã đủ để gã ăn mệt, nếu cố phá giải cấm chế này e là sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Dù gã có thèm khát đến đâu thì cũng chẳng dám mạo hiểm.

Lúc này Huệ Tịch vừa nghe thấy Trừ Hoa có cách hóa giải thì không khỏi mừng rỡ như điên, gã lập tức liếc mắt nhìn về chiếc nhẫn màu đen trên tay Trừ Hoa. Trên nhẫn không hề có hoa văn dưa thừa, mộc mạc nhưng lại tỏa ra ánh sáng lấp, mang theo vẻ tối tăm quỷ dị. Lúc đang định nâng tay c0i ra thì gã lại chợt dừng lại, bỗng dưng gã thấy hơi do dự.

Thế nhưng giọng nói kia lại truyền đến một câu “Hi vọng sau khi ngươi đạt được mong muốn sẽ tuân thủ lời hưa.” Giọng nói đó phá tan chút do dự của Huệ Tịch. Một khi Trừ Hoa đã sợ ch3t như vậy thì ắt không dám lấy tính mạng để lừa gạt gã. Cho nên gã cực kỳ kích đ0ng mà nắm lấy chiếc nhẫn kia, thế nhưng chỉ vừa chạm vào một chút thì gương mặt đoan chính của thiếu niên đã lập tức trở nên vặn vẹo dữ tợn, linh lực toàn thân suýt nữa đã mất khống chế, ma khí mào đen lũ lượt kéo tới như những con sóng dữ đổ ập vào bờ khiến gã có thể nổ tung bất cứ lúc nào!

Lúc Huệ Tịch phát hiện mình bị tính kế thì mọi chuyện đã muộn rồi.

Chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, tiểu tăng vốn đang điên cuồng đến mức cả người run rẩy lại bỗng nhiên dừng lại, khuôn mặt vặn vẹo vì đau đớn cũng khôi phục vẻ bình tĩnh, chỉ là ánh mắt chợt b4n ra một tian hung ác nham hiểm.

Gã giật lấy túi gấm trên người Trừ Hoa đã tắt th0 từ lâu, sau đó bước đi thẳng mà chẳng hề ngoảnh đầu lại.

Mấy ngày nay có rất nhiều tu giả rời khỏi Giang Hạ thành nên chẳng ai để ý một Thiện tu Trúc Cơ nho nhỏ, bao gồm cả Phong Thiệu và Phong Bạch, mặc dù hiện giờ bọn họ vẫn đang ở Lương Ung châu.

Dù đã định quay về Côn Luân để hợp tịch nhưng Phong Thiệu cũng không quá vội vàng. Chuyện trước mắt là Bích Ba đã ch3t trong mê cảnh nên chắc chắn đèn Trường Sinh của bà ta ở Phiêu Miểu tông đã tắt, vì vậy họ không thể giấu được bất kỳ ai nữa. Chuyện Phong Bạch đi vào mê cảnh để tìm sư muội Hà Loan chẳng phải bí mật gì, nhưng vì Phong Bạch đã lành lặn bước ra nên Phong Thiệu cũng muốn đặt một dấu chấm hoàn mỹ để kết thúc mọi chuyện.

May mà hiện giờ Đan Tử là thủ đồ của tiền tông chủ Phiêu Miểu, đồng thời cũng là người của Phong Thiệu nên khá dễ dàng để vu oan giá họa.

Trên thực tế là do Bích Ba tính kế Phong Bạch không thành nên mới tự tìm đường ch3t, nhưng Phong Thiệu đâu thể công bố sự thật này cho người ngoài được, đặc biệt là với Phiêu Miểu. Thứ nhất, y không muốn vì chuyện này mà khiến cho càng nhiều người chú ý, từ đó nảy sinh lòng tham với Phong Bạch, cho dù là với thân thể thánh thú của hắn hay là dị năng phá giải tàn quyển Sơn Hà Xã Tắc Đồ; Thứ hai, từ sau chuyện xảy ra trên Hư Vô phong thì Côn Luân và Phiêu Miểu đã ở thế giương cung bạt kiếm trong suốt mấy thập niên gần đây, nếu biết tông chủ đương nhiệm lại ch3t trong tay người của Côn Luân thì e là hai bên sẽ trở thành tử thù. Đồng thời khó tránh khiến Bão Phác, Bồ Đề cảm thấy thỏ ch3t thì cáo cũng buồn, từ đó nảy sinh hiềm khích.

Không thể công bố sự thật thì đành phải ngụy tạo sự thật. Phong Thiệu liền đội cái nồi* này lên đầu Phục Dương tử của Bão Phác tông, cũng chính là đạo lữ của Bích Ba. Lúc trước Bích Ba liên thông với Phục Dương tử và Từ Giác để tạo thế tam tông, lấy lý do Côn Luân vi phạm minh ước vì đã chứa chấp Ma tu như y để uy hiếp Phong Bạch cùng chiaSơn Hà Xã Tắc Đồ… Mặc dù Bích Ba làm việc này rất kín kẽ nhưng vẫn khiến Phong Thiệu cảm thấy kiêng dè. (*đội nồi: bị đổ oan)

Cho dù lần này không thành thì cũng khó tránh tương lai sẽ bị người ta đào lại.

Tính cách của Từ Giác thẳng thắn, ông rất khinh thường những việc bất chính, còn Bích Ba thì đã ch3t rồi, hiện giờ người từng tham dự chuyện này cũng chỉ còn một mình Phục Dương tử.

“Vu oan cho lão ngược lại là một mũi tên trúng hai đích. Có điều dù sao lão cũng là đạo lữ của Bích Ba, liệu người ngoài có tin lão sẽ ra tay với chính đạo lữ của mình không?” Phong Bạch hơi đăm chiêu nói ra nghi vấn của mình.

Phong Thiệu cười: “Phu thê vốn là chim liền cành, tai họa ập đến mỗi con bay một nơi. Đến phu thê người phàm còn như vậy, huống chi đạo lữ của tu giả chẳng đợi đến lúc gặp đại nạn, chỉ riêng một phần cơ duyên đã đủ để hai người trở mặt thành thù.” Y dừng một chút rồi mới nói tiếp: “Lúc trước Bích Ba lặng lẽ đi vào mê cảnh để bắt ngươi, e là chuyện của ngươi chỉ có một mình bà ta biết mà không hề nói cho Phục Dương tử, rõ ràng muốn độc hưởng. Lần này ngươi có thể đổ tội cho lão là vì một bảo vật trong mê cảnh mà lão đã nảy sinh tranh chấp với Bích ba, không may ngộ sát, dù sao người cũng ch3t rồi thì làm gì còn ai đối chứng.”

Phong Bạch có phần đăm chiêu: “Nếu chỉ dùng lý do thoái thác của một mình ta thì e là người khác sẽ không tin. Thúc thúc muốn dùng Bồng Khâu để châm ngòi thổi gió?”

Phong Thiệu nhẹ nhàng nhéo mặt hắn, cảm thấy thật thú vị. Tiểu tử này được nuôi bên cạnh y từ bé, cho dù có tâm tư xảo quyệt đến đâu cũng bị hắn nhìn thấu, chẳng biết nên khen Phong Bạch thông minh hay nên khen y dạy dỗ tốt nữa.

“Tất nhiên rồi, ba người thành hổ*, mặc dù các ngươi không đến ba người nhưng Đan Tử là thủ đồ của Bích Ba, nghe nói là người được bà ta coi trọng nhất…” (*Ba người thành hổ: Nghĩa đen: Ba người nói có hổ, thiên hạ cũng tin có hổ thật. -Nghĩa bóng: Một việc dù cho sai lầm, nhưng nếu nhiều người cùng tin là như vậy thì dễ khiến người ta  tin là phải)

Có lẽ đã cảm nhận được ánh mắt vừa lòng của y nên Phong Bạch chợt cúi người xuống, dùng đôi môi mềm nhẹ của mình để cắt ngang lời y. Sau đó bàn tay hắn phủ lên lồng nguc của đối phương mà niết nhẹ khiến nơi nào đó từ từ cứng rắn dưới sự trêu đùa của Phong Bạch.

Phong Thiệu hơi bất đắc dĩ ngắm nhìn khuôn mặt hắn gần trong gang tấc, đang định đẩy hắn ra để nói tiếp chuyện chính thì lại bị đầu lưỡi linh hoạt của Phong Bạch quyến rũ đến độ tự giác há miệng, mặc cho hắn dịu dàng xâm chiếm đất đai. Y phát hiện mỗi lần mình ở cùng Phong Bạch thì lý trí đều chạy đi chơi hết, chỉ có thể dùng bản năng để tự hỏi thôi.

Phong Bạch cảm nhận được y đã ngầm đồng ý thì hơi ngẩng đầu cười khẽ, sau đó hôn một đường thẳng tắp xuống dưới cho đến khi dừng trên nguc y. Đạo bào của Phong Thiệu đã bị c0i ra từ lâu, hắn dùng tay nhẹ nhàng x0a nắn chơi đùa vật màu hồng phấn. Bị kch thích khiến Phong Thiệu phải ôm chặt lấy đối phương, y chìm đắm trong cơn mê say của tình duc mà khẽ r3n rỉ.

“Chim chóc của thúc thúc ngẩng đầu hót vang rồi này.” Phong Bạch cúi đầu thì thầm bên tai Phong Thiệu, sau đó kề sát vật nóng bỏng của mình vào giữa h4i chân đối phương, giọng nói triền miên: “Phu thê vốn là chim liền cành, tai vạ đến sẽ cùng bay đi.”

Cùng bay đúng là dễ chịu hơn bay một mình, vu oan hãm hại cũng thế. Nếu chỉ một mình Phong Bạch làm chứng thì tất nhiêu không đủ để khiến toàn bộ Phiêu Miểu tin phục, nhưng có Bồng Khâu dưới vỏ bọc Đan Tử phụ giúp cùng với vài bằng chứng nhìn chồng chất như núi nhưng thật ra đều là vô căn cứ, rốt cuộc cũng khiến chuyện Phục Dương tử mưu hại tông chủ Bích Ba của Phiêu Miểu tông ăn sâu vào tâm trí của mọi người.

Đúng lúc Phục Dương tử lại đang không ở Phiêu Miểu. Thời gian trước lão bị Bích Ba đưa tới để cùng uy hiếp Phong Bạch, mặc dù Phong Bạch đã đồng ý với khế ước, nhưng lại muốn đợi đến lúc ra khỏi mê cảnh mới bằng lòng thực hiện. Bích Ba thì lấy lí do định bế quan để đuổi lão đi, mà lão cũng thật sự đi luôn, thậm chí còn hớn hở chờ Phong Bạch ra khỏi mê cảnh để đạt được mĩ nguyện cùng hưởng tàn quyển Sơn Hà Xã Tắc Đồ.

Có điều Phục Dương tử lại chẳng biết, thứ lão đợi được đâu phải là mĩ nguyện mà là những cơn ác mộng.

Trước khi tông chủ đời tiếp theo của Phiêu Miểu nhậm chức, bởi vì Bích Thục và Đan Thanh ch3t quá đột ngột nên đã dẫn đến tranh đoạt chức vị tông chủ khiến tông môn rung chuyển. Bích Ba tựa như một con hắc mã đột phá vòng vây, sau đó tiến hành thanh tẩy toàn bộ Phiêu Miểu. Hiện giờ cách thời điểm Bích Ba kế nhiệm mới được hơn ba mươi năm, thế lực mới của Phiêu Miểu còn chưa trưởng thành nên việc Đan Tử kế vị cũng không khiến người ta thấy kinh hãi.

Bồng Khâu dưới vỏ bọc Đan Tử được Phong Thiệu bày mưu tính kế, vừa lên đài đã lợi dụng cái ch3t của sư tôn để vạch rõ giới hạn với Bão Phác tông, không những đoạn tuyệt đi lại mà còn kích đ0ng người trong tông lấy lí do báo thù để khiêu khích gây chuyện. Bão Phác tông cũng muốn làm dịu mối quan hệ với Phiêu Miểu nhưng đối phương chẳng hề cho một con đường sống, thậm chí là một bậc thang để bước xuống, dù sao bọn họ cũng chẳng thể giết trưởng lão nhà mình để tại tội được. Huống chi với tình hình hiện giờ thì dù có làm vậy cũng chẳng khiến đối phương thấy cảm kích!

Vì thế dưới sự giằng co không ngừng giữa hai tông, các đệ tử bế quan trong tông thì còn đỡ, nếu ra ngoài du lịch mà chẳng may chạm mặt thì kiểu gì cũng ngươi ch3t ta sống. Tóm lại trận lửa này càng đốt càng cháy to, cứ thế liên tục suốt trăm năm, đừng nói hai tông định liên minh tính kế, cho dù chỉ muốn sống yên ổn với nhau cũng chẳng thể làm nổi. Tất nhiên những điều này sẽ nói sau.

Sau khi Phong Thiệu giải quyết được một cái đinh trong mắt, đồng thời để lại cho đối phương vô số hậu họa thì rốt cuộc cũng yên tâm được phần nòa. Hai người liền rời khỏi Lương Ung châu rồi đi thẳng về Côn Luân, không chỉ vì chuyện hợp tịch mà y cũng rất lo lắng cho Hà Loan đang bị trọng thương.

Về phần Nguyên Hạo đang cửu tử nhất sinh và Xuyên Nghi trong họa có phúc đạt được cơ duyên may mắn hóa rồng, bởi vì Nguyên Hạo bị thương quá nặng và Xuyên Nghi cũng phải hao tổn rất nhiều nên cả hai đều cần chữa thương trong thời gian dài. Phong Bạch đã đề nghị bọn họ đi vào bí cảnh âm tà trong Tàng Phong sơn để bế quan, mặc dù nơi đó không tốt cho việc tu hành nhưng lại rất thích hợp với tình trạng hiện giờ của hai người.

Phong Bạch mà giới thiệu thì tất nhiên sẽ không sai. Vài chục năm trước, hắn và Phong Thiệu đã cùng sống ở nơi đó một thời gian dài…

Phong Thiệu vừa thất thần vừa nhớ lại rất nhiều chuyện cũ ái muội giữa hai người và cả tiểu súc sinh háo sắc kia nữa. Ánh mắt y chợt rơi xuống Nguyên Hạo với dáng vẻ thiếu niên, sau đó lại nhìn Xuyên Nghi cao lớn bên cạnh khiến tâm trạng bỗng có phần phức tạp.

Mặc dù đứng trước lúc sinh tử nên y đã dễ dàng nhận lời chuyện chung thân đại sự của Nguyên Hạo, nhưng bây giờ khi mọi thứ đều trở lại bình thường thì y lập tức thấy thấp thỏm liền. Nguyên Hạo nhà mình còn bé như vậy, Xuyên Nghi lại cao lớn như thế… Phận làm cha thật sự bận tâm.

Vì để bảo vệ sự trong trắng của Nguyên Hạo nên Phong Thiệu đã một cách rất nghiêm túc với Xuyên Nghi: “Ngươi chăm sóc Nấm từ khi nó còn bé đến lúc nó trưởng thành, đã nhiều lần phấn đấu quên mình vì cứu nó nên ta mới yên tâm gi40 nó cho ngươi. Lần này vào bí cảnh, các ngươi phải tập trung bế quan chứ tuyệt đối nóng lòng song tu, vẫn còn rất nhiều thời gian. Đợi Nấm dưỡng thương đâu ra đấy, lại thêm mười năm nữa thì cũng không muộn. Đừng phụ lại sự tin tưởng của ta dành cho ngươi.”

Hai mắt Nguyên Hạo trợn trừng trừng, chợt lóe lên vẻ hoảng sợ, Xuyên Nghi thì lại chẳng hiểu lắm: “Song tu là gì?”

Lúc Phong Thiệu đang định giải thích thì Phong Bạch đã nói với vẻ lành lạnh: “Chính là như buổi tối ngày hôm đó. Ta đưa Nấm đi tìm ngươi để ngươi giải độc cho nó… ”

“Giải độc? Độc gì? Ngày nào?” Phong Thiệu lập tức bắt được những từ mấu chốt, trong lòng y chợt nảy lên dự cảm bấn an.

Phong Bạch trả lời từng cái: “Chính là ngày Nấm bị Thanh Dương bắt cóc từ tàn tích của linh cảnh Nam Hoa, lúc ấy thúc thúc đang trong ma quật tại phúc địa Lữ thị, ta ở ngoài nên vừa khéo cứu được Nấm. Có điều lúc ấy Thanh Dương đã hạ một loại xuân độc với nó, ta bảo nó lấy Thanh Dương để giải độc thì nó không chịu, nhất định phải đi tìm Xuyên Nghi mới được. Thế nên ta đã… ”

“Xuyên Nghi, tên cầm thú nhà mi!”

Một tiếng gầm đầy giận dữ chợt bùng nổ, Kiếm Long hắc hồng theo sát ngay phía sau, đánh thẳng vào Xuyên Nghi vẫn còn chưa kịp phản ứng vì sao nhạc phụ đại nhân lại nổi trận lôi đình. Tư duy không theo kịp nhưng đ0ng tác lại rất linh hoạt, hắn lập tức hóa thành Kim Long trước kiếm ý ngập trời, sau đó va chạm với nó tạo thành cảnh tượng y như một bức tranh Nhị Long Hí Châu. 

Mặc dù Xuyên Nghi chỉ tránh né chứ không đánh trả nhưng Phong Thiệu cũng chẳng hề thương tiếc, bị chạm đến vảy ngược nên y vừa đánh vừa chửi: “Con ta còn nhỏ như vậy mà ngươi cũng ra tay được! Hôm nay để ông mày đập ch3t cái con sắc long này!”

Trên không trung, một người một thú đánh nhau đến quên cả trời đất, ở bên dưới, một người một thú lại vô cùng bất đắc dĩ. Nguyên Hạo liếc nhìn Phong Bạch với vẻ oán giận: “Sao mẹ lại dốc ruột ra như vậy, đợi cha đánh xong Xuyên Xuyên thì kiểu gì cũng đến lượt con.”

Phong Bạch thản nhiên nhìn cậu rồi đáp lại: “Các ngươi giấu diếm cha mẹ lén lút tằng tịu với nhau lâu như vậy, nên bị ăn đòn là đúng rồi.”

Lúc đầu Nguyên Hạo còn cảm thấy ngạc nhiên vì bị nhìn thấu gian tình, kế tiếp mới hiểu được là do mẹ cậu cố ý làm vậy thì không khỏi tức đến hổn hển: “Chả tránh lúc chuyện của cha với mẹ bị Thái Dần sư thúc biết, mẹ cũng bị đập cho một trận! Thật sự là đáng…”

Chữ “Đời” còn chưa kịp bật ra khỏi mồm thì đã bị ánh mắt uy hiếp của Phong Bạch lườm cho tắt ngúm, lập tức đổi thành: “Thật sự đúng là… Thật sự đúng là minh chứng tình yêu mà mẹ dành cho cha.” Nói xong còn tặng kèm một nụ cười lấy lòng.

Phong Bạch hơi cong môi, bấy giờ Nguyên Hạo mới thầm th0 phào nhưng trong lòng lại tràn đầy gian kế nghĩ xem đợi sau khi xuất quan sẽ khiến mẹ phải chịu thiệt thế nào. Chẳng hạn như lôi kéo Xuyên Nghi dính chặt lấy Phong Thiệu như hình với bóng, chẳng hạn như vào thời khắc mấu chốt lại nhảy ra làm bóng đèn… Mấy chuyện này cậu còn phải thảo luận cẩn thận với Hà Loan mới được.

Hết chương 151

- -----oOo------

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi