PHIỀN NÃO CỦA THIẾU NIÊN PHẢN DIỆN


Kỳ thật Phong Thiệu cũng chẳng thèm quan tâm đến sống chết của Đan Thanh.

Nếu sống, vậy thì tốt, giảm bớt một phiền toái cho Côn Luân.

Dù sao hiện giờ thế cục vẫn chưa rõ ràng, Đan Thanh là thiếu tông chủ của Phiêu Miểu tông lại chết ở nội hạt của Côn Luân, thậm chí là bên cạnh y thì thực sự không dễ nhìn.

Nếu chết, vậy cũng tốt, về sau đỡ phải tìm cơ hội báo thù, coi như tiêu bớt một mối hận trong lòng Tiểu Bạch.
Tuy rằng y không biết lúc Phong Bạch rơi vào tay Bích Lạc đã phải chịu những tra tấn như thế nào, nhưng khi vừa nghĩ đến Lữ Minh Tịnh trong nguyên tác bị Thanh Thành đối đãi ra sao liền khiến trong lòng Phong Thiệu cực kì khó chịu.

Nghĩ như vậy làm y cảm thấy Đan Thanh chết vẫn hơn.
Nhưng hiện thực luôn thích đi ngược lại với mong muốn của nhân vật phản diện, Phong Thiệu muốn nàng chết thì nàng không những không chết mà còn sống khỏe mạnh.
Thái Dần mang theo hai người đi về phía đông, thẳng đến chỗ dãy núi Tuyết Sơn.
Nơi họ dừng chân là một thung lũng tuyết bay rợp trời, tuy rằng tu giả nhất là những người có tu vi thâm hậu sẽ không bị ảnh hưởng bởi bốn mùa nóng lạnh trong thế tục nhưng Phong Thiệu vẫn bị gió tuyết thổi đến không mở được mắt.
Y đang muốn cường hóa khí hộ thân thì Phong Bạch ở bên cạnh đã nâng tay trước.

Linh khí của hắn vô cùng hùng hậu, pháp quyết hộ thân nho nhỏ nhưng không kề kém cạnh so với tu giả Kim Đan kỳ như Phong Thiệu, thậm chí khí thể còn giày hơn, giúp cản hết gió tuyết ở bên ngoài.

Phong Bạch nhìn thấy đối phương bị gió tuyết thổi đến độ hai má trắng hồng thì bỗng có xúc động muốn sờ lên, nhưng tay hắn vừa nâng đã phải đối diện với ánh mắt vô cùng nghiêm trang của Phong Thiệu đành mất tự nhiên rụt lại.

Hắn muốn nắm lấy bàn tay trắng trẻo của y… nhưng cũng chỉ là nghĩ vậy thôi.

Phong Bạch mặt không đổi sắc nhìn theo bóng dáng của Thái Dần, cảm thấy người này thật sự là quá dư thừa.
Lối đi vào thung lũng có một tấm bia đá cao ngất, Thương Thư Từ Kí Minh.
Vốn Phong Thiệu còn tưởng nơi đây là sào huyệt của Ma tu, không ngờ lại là chỗ của Tán Tu Minh.
Thái Dần bấm tay niệm thần chú liền nhìn thấy một luồng hắc sắc hiện ra, ông hừ giọng cười:“Từ lâu đã nghe nói Tán tu không phân thiện ác, thích nhất là trộn chung một đám với Ma tu, nay vừa thấy, quả đúng là vậy.” Nói xong ông liền nhấc chân đi vào.

Bên trong có một tầng cấm chế mắt thường khó thấy nhưng thứ này với Thái Dần cũng chẳng khác gì một tờ giấy không hơn không kém.
Chỉ thấy ông vung tay lên liền có một đạo mũi nhọn đỏ rực bắn ra, trong hư không trống rỗng thoáng chốc hiện lên một lá chắc mỏng manh, nhưng lá chắn này chỉ hiện trong chốc lát đã bị đánh tan, để ba người Thái Dần đi vào một cách dễ dàng.

Bên trong cấm chế lại là một cảnh tượng khác, tuy không phải là động thiên phúc địa nhưng so với băng tuyết rợp trời bên ngoài thì vẫn tốt hơn nhiều, ít nhất không có bão tuyết quất thẳng vào mặt.

Trong thung lũng còn hiện lên mấy phần cảnh sắc xanh tươi, thậm chí là có linh khí ôn nhuận.

Tuy những linh khí này không nhiều nhưng ở trong thế tục đã là khó có được, cũng hiểu tại sao Tán Tu Minh lại chọn một nơi hoang vu hẻo lánh như thế này để đặt chân.
Ngoài cảnh sắc còn có phòng ốc, có nam có nữ.

Những người này hoặc đang nuôi trồng, lao động, hoặc đang luyện kiếm, tập võ, nơi này giống như một thế ngoại đào nguyên tràn ngập sức sống.
Đây là lần đầu tiên Phong Thiệu đi vào nơi ở của Tán Tu Minh.

Trong nguyên tác vai diễn của những Tán tu này không nhiều nhưng vẫn có hình ảnh của Tán Tu Minh, sau này nơi đây sẽ trở nên đổ nát thê lương, so với cảnh tượng đất đai khô cằn khi ấy, lúc này bên trong Tán Tu Minh lại là một mảnh yên bình an tĩnh.
Nhưng sự yên bình an tĩnh này lại nhanh chóng bị đánh vỡ, âm thanh ngăn cản của vài tu giả truyền tới đây:“Kẻ tới là người phương nào, sao dám cả gan phá hỏng cấm chế của Từ Kí Minh* ta, tùy tiện xâm nhập!” Nói xong liền thấy một loạt kiếm quang vọt tới.

(*Tên của liên minh tán tu)
Có sư tôn ở đây, Phong Thiệu không cần trả lời đã nghe thấy Thái Dần cả giận nói:“Bản chân quân từ Côn Luân đến đây, thứ các ngươi cũng xứng biết được danh hào của bản chân quân? Mau mau gọi Minh chủ các ngươi ra đây, hai tay dâng trả đồ tức cho bản chân quân.” Thậm chí ông còn chẳng thèm rút kiếm, chỉ là vài pháp quyết nhẹ nhàng đã đánh mấy đạo kiếm quang kia phản ngược lại.
Với tu vi của Thái Dần, chỉ cần một chiêu đã đủ gạt bỏ hết mấy tu giả Luyện Khí này nhưng ông khinh thường làm thế.

Nếu là tam tông khác, những tu giả này đừng mong được may mắn như vậy.

Không nói trong mắt đại tông, cho dù là trong mắt tông môn ở thế tục thì Tán tu, nhất là Tán tu có tu vi thấp quả thật chẳng khác gì phàm nhân, đều là những con kiến mà thôi.
Tuy rằng uy lực của kiếm quang không lớn những vẫn khiến nhóm Tán tu phải nhận đả kích không nhỏ, đều té ngã sang một bên.

Thái Dần lại cố ý tỏa ra uy áp khiến chúng tu giả hai mắt nhìn nhau tràn ngập kinh hãi.
Từ Kí Minh năm giữa thung lũng của Tuyết Sơn, ngoại trừ phòng ốc là nơi cư ngụ của các Tán tu thì ở trung tâm chính là nơi ở của minh chủ và các trưởng lão của Tán Tu Minh.
Một trong những chỗ đó là của Thanh Dương.

Lúc này, trên giường nhỏ nơi phòng ngủ lờ mờ hiện ra hai bóng dáng một nam một nữ.

Nữ tử có dung mạo thoát tục, da trắng như tuyết nhưng khi làm chuyện vui bậc này mà sắc mặt lại chết lặng, đôi mắt cũng mờ mịt.


Nàng khóa ngồi trên hông nam tử, đôi chân thon dài trắng nõn bao quanh thân thể của đối phương.
Nam tử này chính là Thanh Dương, gã đỡ lấy hai vai của cô gái rồi không ngừng va chạm.

Đôi mắt gã ánh lên vẻ nham hiểm, một tay dừng trên đan điền của nữ tử không ngừng vận tác.

Đợi khi hai người đạt đến cao trào, Thanh Dương liền vô cùng thuần thục hóa đi âm tinh trên người nữ tử.

Gã thỏa mãn hút vào, không nhịn được than thở một tiếng:“Không hổ là Phiêu Miểu, còn là thân thể Thuần Âm, quả nhiên không tầm thường.”
Vẻ mặt của nữ tử mệt mỏi tiều tụy nhưng hai mắt không nhắm lại mà vẫn dại ra, giữa mi tâm còn có một luồng khí đen.
Thanh Dương vuốt ve hai gò má nhẵn nhụi của nàng, khuôn mặt này thanh lệ thoát tục khiến gã nhớ về nhiều năm trước cũng có một nữ tu của Phiêu Miểu với dung nhan mấy phần tương tự lại khiến gã muốn sống không thể, muốn chết không xong.
Thanh Dương bóp chặt của cằm nàng, bộc lộ khí tức âm ngoan tàn nhẫn, hừ lạnh một tiếng:“Phiêu Miểu thì thế nào, Côn Luân thì thế nào? Bão Phác thì sao? Một ngày nào đó, ta muốn các ngươi đều phải trả giá.”
Tay phải của gã hơi nâng lên, ma khí trong cơ thể dồn đến bàn tay, gã mặc niệm chú Tế Luyện Tâm, trên đầu ngón tay tụ lại một đoàn hắc khí bay đến trán của nữ tử.

Nữ tử bị hắc khí mạnh mẽ tràn vào khiến sắc mặt lập tức trở nên thống khổ dữ tợn…
Cùng lúc đó Thanh Dương lại nở nụ cười tà ác, vừa lòng nuốt vào tinh hồn khí của nữ tử.

Gã thầm nghĩ sau khi ăn luôn tinh hồn và nội đan còn có thể ném thân xác này cho nhóm Ma tu lâu la.

Tuy chỉ là tàn hoa bại liễu nhưng với dung mạo bậc này cũng không khiến người ta khó chịu.
“Trưởng lão, trưởng lão.” Bỗng nhiên bên ngoài truyền đến tiếng người.
“Chuyện gì?” Thanh Dương không chút hoang mang, chỉ thả chậm động tác đang làm.

Gã không sợ bị người khác phát hiện điều gì, dù sao mấy kẻ bên cạnh cũng đều bị khống chế hết rồi.
“Thái Dần chân quân của Côn Luân đã xông vào trong Minh rồi, còn nói là trong Minh ra có Ma tu bắt đồ tức của ông ta đi cho nên đến đây khởi binh vấn tội.

Minh chủ đã ra mặt giải thích nhưng không được, sợ rước phải tai họa nên muốn mời trưởng lão đến giúp đỡ một hai, xem có tìm được nữ tu của Phiêu Miểu kia không.”

“Thái Dần chân quân?” Thanh Dương cảm thấy đạo hào này có vài phần quen thuộc, mày nhíu lại liền nghĩ ra người nọ từng là tông chủ của Côn Luân tông.

Vốn gã có xuất thân từ tứ đại tông môn, mấy năm nay dù là vì mình hay vì sư phụ cũng khiến gã vô cùng để ý đến tin tức của tứ đại tông.

Lúc này lại nghe được hai chữ “Đồ tức” trong miệng tên đệ tử thì lập tức nghĩ ra rất nhiều chuyện.
Tông chủ đương nhiệm của Côn Luân tông – Cố Hoài cũng là đệ tử thân truyền của Thái Dần, Thanh Dương nhớ rõ Thái Dần có ba đệ tử thân truyền, một người gần đất xa trời, một người tu Vô Tình đạo, còn lại một người… Gã hừ lạnh, chính là kẻ đã khiến mình rơi vào tình cảnh này.
Cho nên, hóa ra nữ tu này là đạo lữ hợp tịch của Phong Thiệu ư?
Nghĩ đến chuyện nữ nhân của kẻ thù bị mình chơi trước khiến đôi môi mỏng của Thanh Dương không tự chủ được mà nở nụ cười đầy âm lãnh.

Thêm nữa gã còn nghĩ ra một cách chơi càng có ý nghĩa hơn.
Gã lấy ra một viên ma đan huyết sắc đang tỏa ra hơi nóng, quanh thân nó còn có tinh khí huyết hồn bàng bạc quẩn quanh.

Thứ này được luyện thành từ tinh huyết của hơn một ngàn nữ tử thuần âm, là vật đại bổ không tầm thường của Ma môn.

Tuy rằng Thanh Dương cảm thấy vô cùng không nỡ nhưng với thực lực trước mắt của gã, muốn khống chế một tu giả Kim Đan mà không tổn hại đến thần trí là vô cùng khó khăn, trừ phi có sư phụ ở đây… Nhưng sư phụ của gã luôn thần long thấy đầu chẳng thấy đuôi, chỉ đành tự thân vận động vậy.
Thanh Dương đem ma đan dẫn vào bên trong linh đài của nữ tử, ngay lập tức khiến linh đài trong sạch của nữ tử nhiễm đầy huyết sắc.
“Đây là đâu?” Đan Thanh mở mắt, không hiểu tại sao nàng cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
“Nơi này là Tán Tu Minh ở Ký Châu, nàng bị Ma tu gây thương tích nên ta cứu nàng về đây để dưỡng thương.” Thanh Dương đáp, giọng điệu bình dị nhưng lại mang theo cảm giác không cho phép người ta nghi ngờ.
Đan Thanh cố nhớ lại những chuyện lúc trước nhưng chỉ cảm thấy đau đầu, lúc đối phương nói ra lại khiến nàng cảm thấy chính là như vậy.

Đúng vậy, nàng bị Ma tu gây thương tích sau đó được tu giả tốt bụng này cứu giúp, bởi vì tạm thời không thể đi đường xa nên đã tới nơi có linh khí để tĩnh dưỡng chữa thương.
Thanh Dương khẽ cong môi sau đó đem chuyện Thái Dần tìm tới báo cho Đan Thanh, để nàng cùng đi ra đại sảnh với mình.
Lúc hai người đi tới đại sảnh thì sắc mặt của Thái Dần đã vô cùng không kiên nhẫn.

Tuy rằng ông tìm được tới nơi này nhưng vì linh khí của Bình An chú trên người Đan Thanh đã tiêu hao hết nên ông không thể tìm được vị trí cụ thể của nàng ta.

Mà đám tu giả của Tán Tu Minh lại không chịu giao người ra khiến ông vô cùng bực tức.
Nhưng thấy những kẻ này thái độ ăn nói khép nép, lấy lòng, chưa nói đến việc không đánh kẻ đang cười nhưng thực lực của đối phương thấp đến vậy, minh chủ cũng mới chỉ Kim Đan kỳ còn lại phần lớn đều là Trúc Cơ.

Thái Dần thân là Phản Hư chân quân thủ tông của Côn Luân cũng khó lòng không để ý đến thân phận mà động thủ với đám người này.
May mà tâm trạng xấu của Thái Dần không phải duy trì quá lâu bởi vì rốt cuộc cũng có người đem đồ tức của ông trả lại.
Khi Thanh Dương cùng Đan Thanh bước vào đại sảnh đã nhìn thấy ba vị khách ngồi trên ghế chính giữa.


Một người một thân hồng bào, râu trắng buông xuống trước ngực, đường hoàng nhưng không mất đi vẻ tiên phong đạo cốt, áp lực mười phần; Một người một thân bạch sam, cao gầy tuấn tú, tu mi ưng mục*, ánh mắt lạnh buốt như thể hàn sương; Cuối cùng là cố nhân của gã, hơn mười năm trôi qua nhưng dung mạo của người này chẳng hề thay đổi, vẫn là tóc đen ngọc mạo, vẻ mặt ôn hòa còn thêm vào phần tiên khí ấm áp.

(Tu mi ưng mục – 修眉鹰目: cụm này sẽ thường hay xuất hiện để chỉ Phong Bạch, chắc là mô tả mắt Tiểu Bạch giống mắt Ưng
Trong lòng Thanh Dương cảm thấy đau nhức, ai có thể đoán được một người nhìn vô hại như vậy nhưng lại có tâm tư ác độc, châm ngòi ly gián, cáo trạng vô lí mới khiến gã phải rơi xuống tình cảnh như hôm nay.
Phong Thiệu nhìn thấy bên cạnh Đan Thanh còn có một nam tu khác.

Người này khiến y cảm thấy có vài phần quen mắt, không phải dung mạo mà là khí tức của gã khiến y cảm thấy quen thuộc, nhưng cảm giác này không thể nói rõ khiến y đánh giá thêm vài lần.

Có điều mới liếc nhìn vài lần y liền cảm thấy lòng bàn tay của mình bỗng hơi đau nhức.
Quay đầu lại, hóa ra là Phong Bạch đang dùng móng vuốt đâm đâm lên tay y.

Trong lòng Phong Thiệu tràn ngập khó hiểu, đành phải trừng mắt nhìn hắn rồi lại đánh mắt sang phía Thái Dần bên kia ý bảo Phong Bạch đừng làm quá nhiều động tác nhỏ, sư tôn y cũng không phải kẻ ăn chay.
Thanh Dương bước lên trước cúi đầu:“Bái kiến chân quân và chư vị quý sử, vãn bối là Thanh Dương, trưởng lão của Tán Tu Minh.” Sau đó, gã liền giải thích đầu đuôi về chuyện cứu Đan Thanh đã hôn mê trong ma trận trên núi Phù Dao như thế nào.
“Ma tu kia đả thương con? Có đáng ngại không?” Thái Dần chẳng chú ý lắng nghe.

Ông vừa thấy Đan Thanh thì tâm trạng đã tốt lên phân nửa, đánh giá thân hình có hơi tiều tụy của nàng ta, tuy linh khí đã hao tổn phần lớn nhưng dáng vẻ không giống như bị trọng thương nên cũng vơi bớt lo lắng.

“Chân quân tự mình tìm tới khiến Đan Thanh vô cùng áy náy.” Đan Thanh nói đầy chân thành.

Dù sao hiện giờ nàng cũng chưa phải đồ tức của Thái Dần, được ông để tâm như vậy thật sự là được sủng nhược kinh*.

Nếu như ở Phiêu Miểu, muốn được Phản Hư chân quân tự mình cứu giúp chẳng khác nào mơ mộng hão huyền.

(Được sủng ái mà sinh ra sợ hãi)
“Nào có là gì, một thời gian nữa con sẽ là đạo lữ của Thiệu nhi.

Chúng ta cũng trở thành người một nhà.” Thái Dần tâm trạng tốt cũng viết hết lên trên mặt.
Tâm trạng của Thái Dần tốt nhưng tâm trạng của Phong Thiệu lại không tốt.

Bởi vì Phong Bạch đang liếc mắt nhìn y, ánh mắt này băng lãnh vô cùng, móng vuốt đang nằm trong tay y cũng hung hăng cào cào.

Phong Thiệu tay bị đau mà đầu còn đau hơn.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi