PHIỀN NÃO CỦA VỊ DẪN ĐƯỜNG VẠN NHÂN MÊ

Lúc Tề Lý Cách cùng Trần Tân đến rạp chiếu phim, liền nhìn thấy hai người Tony và Wells.

Cả hai đều mặc áo sơmi giống nhau, ngay cả balo đeo cũng giống nhau. Wells đang quay mặt lại cúi đầu nói chuyện cùng Tony, hai cánh tay mỗi cái đang nắm lấy ngón tay út của Tony lúc ẩn lúc hiện. Hắn nắm một hồi, Tony liền rút tay ra, nhưng hắn lập tức lại nắm tiếp, tiếp tục lại lúc ẩn lúc hiện.

"Bàn Tân." Tề Lý Cách kéo Trần Tân nhỏ giọng nói: "Anh nói xem bọn họ là xu hướng gì đây?"

"Giấu đầu hở đuôi."

"Loại hành vi này thực sự không đáng học hỏi, chúng ta nên làm tấm gương tốt đẹp cho bọn họ."

Vì vậy, Tề Lý Cách cùng Trần Tân tay nắm tay một cách quang minh chánh đại xuất hiện ở trước mặt bọn họ.

Bọn họ xuất hiện phách lối như vậy, động tác đầu tiên mà Wells làm chính là nắm hoàn toàn tay Tony, không hề ngây thơ như nắm đầu ngón út, Tony cũng phối hợp để cho hắn nắm, hai người một bộ dáng cùng nhau ngăn cản kẻ thù.

Tề Lý Cách nhất thời có loại cảm giác thoải mái, đúng thiệt là trẻ nhỏ dễ dạy.

"Bàn Tân, mua bắp rang, còn muốn đồ uống." Tề Lý Cách sai Trần Tân, quay đầu lại hỏi: "Tony tiên sinh thân ái, ăn bắp rang không?"

"Đương nhiên ăn." Tony cao quý lãnh diễm nhìn Tề Lý Cách, đồng thời chỉ chỉ balo trên lưng Wells mang, nói: "Mà Wells ở nhà đã làm xong rồi, cũng không tệ lắm."

Wells vội vàng gật đầu, vẻ mặt biểu tình "Lại coi nè, tui chính là giỏi như vậy đó".

Tề Lý Cách cảm giác mình bị tổn thương rồi, yên lặng mà tìm Trần Tân đã đi rồi.

Lúc này Trần Tân đang đứng tại quầy nhỏ nhìn đủ vị bắp rang ở đằng trước, vẻ mặt nghiêm túc đến mức giống như đang thao luyện binh sĩ.

"Không biết em thích ăn vị nào sao?" Tề Lý Cách kề sát tới sau lưng của anh, cằm để vai anh.

" Anh biết." Trần Tân duỗi tay ra sau, sờ đầu Tề Lý Cách, " Anh làm sao có thể không biết em thích ăn vị nào chớ. Anh chỉ là muốn biết, có cách nào để có thể làm ra mỗi viên bắp rang giống nhau hay không?"

"Đặt ở trong vật chứa rất nhỏ rất nhỏ rồi cho nổ từng viên từng viên sao?"

"Hay là... Thôi bỏ đi, em thích ăn." Trần Tân mua một hộp bắp rang vị sô cô la, lại mua cho Tề Lý Cách một ly đồ uống.

Tề Lý Cách đi theo phía sau anh, thật lòng cảm thấy anh có thể sống được đến hai mươi mấy năm không dễ dàng gì, vì vậy tò mò hỏi: " Tật xấu này của anh có thể ăn cơm không? Nhìn thấy hạt cơm có thoải mái hay không? Em thấy anh ở nhà ăn cũng khá ngon miệng mà, làm sao vừa ra ngoài liền phát bệnh rồi."

Trần Tân cũng không nghĩ nhiều, thuận miệng đáp: "Anh chỉ biết là đó là cơm do em làm, cái khác ngược lại không nghĩ nhiều như vậy. Ăn bên ngoài thì không vui vẻ, món mình làm thì miễn cưỡng chấp nhận."

Nghe đáp án này, Tề Lý Cách quyết định phải làm cơm càng ngon hơn cho Trần Tân, mỗi ngày đều phải cho anh ăn thật vui vẻ, ăn phải thật ngon miệng!

Tám giờ rưỡi, mọi người vào rạp.

Điện ảnh ở thời đại này cũng không phải là không chỉ đơn thuần là chiếu trên màn ảnh như trước đây, mà là dùng phương thức chiếu không gian ba chiều, điện ảnh bắt đầu, cả phòng chiếu phim liền sẽ biến thành cảnh tượng trong phim ảnh, khán giả có thể đặt mình vào trong trong đó, giống như có thể ở bên cạnh nhận vật chính.

Phim điện ảnh không gian ba chiều thích hợp cho các cảnh quay kích thích căng thẳng, như là tình tiết chạy trốn, khán giả ngồi tại vị trí ngoại trừ có thể nhìn thấy cảnh tượng bốn phía theo di chuyển của nhận vật chính mà thay đổi, vừa quay đầu lại có thể cũng phát hiện ma quỷ giết người lại đang đuổi theo phía sau mình.

Mà phim ma lại hấp dẫn nhất trong số phim điện ảnh không gian ba chiều, cảnh tượng bên trong ngoại trừ phần tình tiết yêu cầu ra, thông thường sẽ thêm vào rất nhiều cầu đoạn hỗ động cùng khán giả, như là có quỷ liên tục núp ở cạnh chỗ ngồi của khán giả, hoặc là đột nhiên có đồ vật nhảy ra trước mặt khán giả, trình độ kích thích căng thẳng có thể so với nhà ma.

Vì đạt được hiệu quả tốt nhất, một bộ điện ảnh thông thường không có quá nhiều khán giả, vé xem phim Tề Lý Cách cầm liền là vé vip, liền trực tiếp được nhân viên công tác dẫn dắt vào lô ghế riêng.

Cái gọi là lô ghế riêng, nói trắng ra là chính là một khán phòng khác, điều này làm cho Tề Lý Cách vốn cho là một gian phòng nhỏ sợ ngây người, không khỏi cảm thán đầu năm nay thổ hào thật nhiều quá đi, chỉ tặng bánh quy mà cậu ưa thích cho khách hàng thực sự quá thất lễ.

Bởi vì chỉ có bốn người tới, nhân viên công tác liền thu lại những ghế dựa khác, toàn bộ khán phòng chỉ có bốn chiếc ghế dựa bày ra thành một hàng ngang. Nhân viên công tác tựa hồ rất có kinh nghiệm, cũng không có để tất cả ghế dựa liên tiếp một chỗ, mà là phần ra làm hai hai, tri kỷ làm giảm bớt nguy cơ bị nhau chọc mù mắt chó.

Nhân viên công tác rời đi, bọn họ chiếu theo thứ tự phân biệt từ Tony, Wells, Trần Tân, Tề Lý Cách ngồi xong.

Trần Tân hỏi: "Căng thẳng không?"

Tề Lý Cách ăn bắp rang trả lời: "Hơi chút hưng phấn, nếu như anh căng thẳng, cứ đến trong lồng ngực em, em bảo vệ anh."

Lời thoại của Trần Tân bị cướp, buồn bực sáp tới gần Tề Lý Cách, Tề Lý Cách phóng khoáng một tay cầm bắp rang một tay nắm Trần Tân, giống như thổ hào địa chủ.

Một bên khác, Wells dâng bắp rang lên, tiếp đó một lời cũng không có hỏi, trực tiếp hí hí hí ôm Tony vào trong ngực. Tony thả lỏng dựa vào, động tác lại không quá tự nhiên.

Phim điện ảnh bắt đầu, các loại âm thanh âm trầm vang lên, cảnh tượng bốn phía nhất thời biến thành một dinh thự âm u đổ nát, nhân vật trong phim cũng đi ra từ bên cạnh.

Tình tiết bộ phim điện ảnh này rất đơn giản, nói về câu chuyện một nhóm người trẻ tuổi đi vào thám hiểm nhà ma. Câu chuyện vừa bắt đầu các nhân vật còn có thảnh thơi đùa giỡn nhau, đến sau đó nhân vật liền từng người một biến mất, bắt đầu câu chuyện ma quái.

Cảnh tượng nhà ma hết sức đáng sợ, âm trầm u ám, nhưng lại thỉnh thoảng sẽ có ánh đèn kỳ quái lúc sáng lúc tối. Mà trong nhà ma tạp vật rất nhiều, làm cho người ta có một loại ảo giác sẽ mỗi chỗ mỗi nơi đều có ẩn núp thứ gì đó.

Điện ảnh chiếu được mười phút, Tề Lý Cách đã thay đổi tư thế, toàn thân co lại thành một cục trốn vào trong lồng ngực Trần Tân, dùng tay Trần Tân ngăn tầm mắt nhìn mọi thứ.

"Sợ sao?" Trần Tân hỏi, liền ôm cậu sát một chút.

"Không nghĩ tới đáng sợ như vậy... Chưa từng tới rạp chiếu phim xem phim ma..."

Kỳ thực ban đầu Tề Lý Cách đúng là không sợ, mà khi cậu rút vào trong lồng ngực Trần Tân, lúc được Trần Tân vững vàng che chở, cậu liền cảm giác mình yếu đuối nhỏ bé lại, không thể không cần được Trần Tân mạnh mẽ bảo vệ.

Cậu không muốn đặt toàn bộ lực chú ý vào trong phim ảnh, luôn cảm thấy quá chú ý ngược lại sẽ nhìn thấy đồ vật đáng sợ. Cậu nhỏ giọng cùng nói chuyện Trần Tân: " Gian phòng trước kia của em nếu như tắt hết đèn, nói không chừng cũng có thể làm nhà ma."

Trần Tân nhàm chán nhìn bốn phía, nhìn thấy một đoạn cánh tay giấu ở phía sau tủ bên phải, đang chậm rãi duỗi qua đây, vì vậy không để lại dấu vết mà nghiêng thân ngăn lại bên phải không cho Tề Lý Cách nhìn, vừa nói: "Bên trong chỉ giấu một con quỷ ngủ gật là em sao?"

"Là quỷ lười."

"Không sai, như vậy anh mỗi ngày đến nhà ma thám hiểm, bắt em tới chơi."

"Bàn Tân là sắc...sắc...sắc...quỷ..." Tề Lý Cách vùi hết cả đầu vào ngực Trần Tân, chỉ lộ ra một đôi mắt nhìn vào nhân vật chính ở trước mặt nhìn thấy quỷ mà không ngừng thét chói tai.

Một bên khác.

Tony không quá thoải mái mà nhìn chung quanh, nhỏ giọng phun tào: "Nơi này thật sự quá bẩn... Lẽ nào nhà ma nhất định phải bẩn thỉu mới có thể trở thành nhà ma sao?"

Wells ôm y chặt một chút, trả lời: "Anh tắm rửa sạch sẽ rồi, anh sạch sẽ nhất, em không thoải mái thì xem anh đi."

"Tôi là tới xem phim, không phải đến xem ngài, xin ngài phân phân biệt rõ ràng."

"Em không nhìn anh cũng không sao, thế nhưng mục đích chủ yếu của anh hôm nay đến chính là nhìn em." Wells nói xong, cúi đầu hôn Tony một chút, gương mặt Tony trong bóng đêm đỏ lên rồi.

Phim chiếu được ba mươi phút, tình tiết còn chưa chính thức triển khai, một đám người vai chính mới mất tích một người, mà bầu không khí đã càng ngày càng sởn cả tóc gáy, bốn người vốn đang tán gẫu đều yên tĩnh trở lại.

Đột nhiên, xa xa một quỷ ảnh nhanh chóng bay về phía bọn họ, nụ cười vặn vẹo xuất hiện trên gương mặt dữ tợn máu chảy đầm đìa.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi