PHIỀN NÃO CỦA VỊ DẪN ĐƯỜNG VẠN NHÂN MÊ

Từ sau khi Trần Tân sử dụng ra cách thức ứng phó với style bệnh thần kinh kia, Tề Bình hơi thu liễm lại, ít nhất mức độ tố chất thần kinh từ 100% rơi xuống 50%, tật xấu vừa nghe thấy tiếng khóc liền muốn ngủ của Tề Lí Cách cũng đỡ không ít, ít nhất mỗi ngày có thể tỉnh táo một lúc ở trong tiếng khóc.

Chính là tiếp tục sau đó, bất kể Trần Tân đối phó thế nào với Tề Bình cũng vô dụng, tình hình không có chút tiến triển nào.

"Nó vẫn là một đứa nhỏ." Tề Lí Cách đứng ở trước giường em bé mặt không chút thay đổi, nhìn Tề Bình khóc oa oa nói: "Có lẽ yêu cầu của chúng ta đối với nó quá cao."

Trần Tân mặt không chút thay đổi y hệt đứng ở trước giường em bé, nói: "Nhưng yêu cầu của nó đối với chúng ta cũng quá cao, ai có thể chịu nổi một đứa nhỏ mỗi ngày cứ khóc lóc như vậy."

"Bảo mẫu thật là vĩ đại, phải cho bà phí bồi thường tinh thần." Bọn họ mời bảo mẫu phụ trách chăm sóc Tề Bình trong thời gian làm việc, sau khi tan việc mới do bọn họ tiếp nhận.

Tề Á là người thông minh, mới mang theo Tề Bình mấy ngày liền biết đứa nhỏ này là nít quỷ, nhanh chóng giao nhiệm vụ cho Tề Lí Cách. Đương nhiên Tề Lí Cách cùng Trần Tân không có khả năng vì loại chuyện nhỏ nhặt này mà tức giận, nhiều lắm thì có chút khổ não.

Tề Lí Cách nhìn Tề Bình, nhịn không được ôm bé con vào trong ngực dỗ dành. Rõ ràng là đứa nhỏ đáng yêu như vậy, làm sao lại thích khóc thành như này chứ? Trần Tân cũng vậy, Trần Tân tuy rằng phiền muộn bé con, nhưng cũng khó tránh khỏi đau lòng, nhịn không được sát lại đến hôn nhẹ lên khuôn mặt nhỏ khóc đến đầy mặt nước mắt của bé con.

Nói ra cũng lạ, sau khi anh hôn xong, Tề Bình thế nhưng dần dần ngưng khóc, cuối cùng giương đôi mắt to ngập nước nhìn Trần Tân, một dáng vẻ em bé ngoan.

"Ối chao ~đặc biệt tốt với anh nha ~" Tề Lí Cách ám muội mà nhìn Trần Tân một cái, biểu tình khi nói muốn mặt tiện bao nhiêu thì có đủ bấy nhiêu.

Trần Tân bị cậu nhìn đến cả người khó chịu, vội nói: "Ngoan là tốt rồi, anh hôn rồi thì em cũng hôn lại, cân đối!"

"Biết rồi, biết rồi, thật hết cách với anh......" Tề Lí Cách vẻ mặt hết cách mà lại gần hôn Trần Tân một cái, "Như vậy vừa lòng sao? Tiểu yêu tinh!"

"Bảo em hôn bé con lại hôn anh làm gì, em xem, nó lại khóc"

Tề Lí Cách ôm Tề Bình dỗ, cúi đầu hôn xuống, thế nhưng vô dụng. Cậu giao Tề Bình cho Trần Tân, đổi lại Trần Tân hôn một cái, nhưng vẫn là vô dụng.

"Vừa nãy không phải dừng lại sao? Sao không quy luật như vậy." Tề Lí Cách nhịn không được nói như câu nói như là Trần Tân sẽ nói, bất đắc dĩ mà lại gần hôn một cái.

Nói ra cũng lạ, cậu vừa hôn, Tề Bình lại ngưng khóc, mở to đôi mắt màu xanh lúc ngập nước lục nhìn cậu.

"Tình huống gì đây?"

"Ưmm......"

"Mau! Đây là sở trường của anh mà! Tìm ra quy luật của Tề Bình!"

Loại chuyện tìm ra quy luật như thế này Trần Tân am hiểu nhất, anh suy nghĩ hai giây, đáp: "Đồng thời một người ôm bé con, một người hôn bé con mới được."

Tề Lí Cách nhướng mày, cho nhận xét: "Đứa nhóc con này, thật xa xỉ."

Trần Tân cùng Tề Lí Cách nghĩ không sai, Tề Bình chính là đứa nhỏ xa xỉ, vừa nhạy cảm lại khuyết thiếu cảm giác an toàn, yêu cầu toàn bộ người thấy được trong tầm mắt đều phải thương bé con thì bé mới ngoan, nhưng chỉ có một người chăm sóc bé con lại không chịu, nhất định ít nhất phải có hai người.

Việc này rơi vào Tề Á càng có lý do để tiểu ác ma ở lại trong nhà Tề Lí Cách, đến cuối cùng, Tề Lí Cách cùng Trần Tân dứt khoát ký văn kiện, trực tiếp trở thành người giám hộ của Tề Bình.

"Nuôi một đứa nhỏ thật là một chuyện rất phiền phức......" Tề Lí Cách ôm Tề Bình nhàm chán mà nằm ở trên sofa, vừa cùng Tony nói chuyện phiếm: "Cậu xác định cậu muốn có con cùng Wales?"

"Ý của ngài là để tôi bây giờ dừng vận hành của tử cung cơ học sao?"

"Đương nhiên không phải...... Haiz, làm sao cảm thấy vừa mới đỡ đẻ cho Tề Bình, hiện tại lại phải đến lượt con của các cậu."

"Bởi vì thời gian còn chưa đến nửa năm."

Tháng trước Tề Lí Cách tâm huyết dâng trào xem xét tư liệu của mỗi đứa bé trong tử cung cơ, đột nhiên trên một bảng ghi tên phụ huynh của đôi song bào thai nhìn thấy một cái tên quen thuộc đến nỗi không thể quen thuộc hơn nữa: Tony Wayne.

Cậu lúc ấy sắp bị dọa đái ra quần, cho rằng là ảo giác, nhưng nhìn kỹ lại nhìn thấy tên Wales điền ở bên cạnh Tony, hơn nữa thời gian thụ tinh của phôi thai còn sớm hơn mấy tháng trước lúc Tề Bình sinh ra.

"Cậu sao mà cũng không nói cho tôi biết?" Tề Lí Cách cảm thấy mình bị Tony phản bội, cậu chăm sóc đôi song bào thai kia lâu như vậy, mới phát hiện ba của đứa nhỏ không ngờ là Tony, nếu là cậu biết sớm một chút, anh đã sớm, đã sớm...... đối đãi tỉ mỉ với đứa nhỏ!

"Tôi nhớ rõ là tôi đã nói rồi."

"Trong lúc tôi đi ngủ?"

"Tôi làm sao biết được?"

Giao tiếp của hai người bọn họ thường hay xuất hiện vấn đề, có khi Tony nói chuyện cùng Tề Lí Cách, nói mãi nói mãi Tề Lí Cách liền ngủ mất tiêu, Tony cũng không phát hiện, bởi vậy Tề Lí Cách thường thường để sót tin tức quan trọng, đây cũng là nguyên nhân vì sao việc lớn của công ty thông thường không do cậu tiếp nhận.m

Tề Lí Cách nghĩ tới nỗi khiếp sợ đã chịu ở trong lòng lúc mới vừa phát hiện, không khỏi lòng còn sợ hãi, nhưng cũng đoán không ra mình vì sao phản ứng lớn như vậy. Cậu ôm thân thể bé nhỏ mềm như bông của Tề Bình, nghĩ thầm gối ôm nhỏ mềm mại xíu xiu như vậy chính mình thật sự có thể bảo hộ chu toàn sao?

Có lẽ là mình vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng, cũng cho rằng Tony cũng giống như cậu.

Cậu thở dài: "Hiện tại ngẫm lại vẫn là thật bất ngờ, tôi còn tưởng rằng phải tiếp tục qua mười mấy năm nữa."

Tony hoàn toàn không hiểu tâm tư tinh tế của cậu, nhạt nhẽo nói: "Wales trước đây đã muốn có con, lần thứ năm gặp nhau đã từng nói, tôi cảm thấy cũng không có gì là không tốt, sau này đứa nhỏ lớn lên chúng ta cũng còn trẻ."

"Nói cũng phải, còn có thật nhiều việc muốn làm, đợi một chút...... Nói lần thứ mấy gặp mặt cậu đều nhớ rõ! Cậu khi đó cũng rất chú ý hắn chứ gì! Miệng chê nhưng thân thể lại rất thành thật!" Khuôn mặt Tề Lí Cách dần dần tiện lên.

"Câm miệng." Tony hình như mặt đỏ.

Tề Bình đã sáu tháng, biết dùng bụng chống trên đệm mềm trải dưới đất đong đưa tay chân như chèo thuyền.

Tề Lí Cách cùng Trần Tân ăn cơm no không có việc gì bèn ngồi trên đất nhìn bé con quay tới quay lui, bên cạnh không thương tiếc gì mà giễu cợt bé.

"Lúc chơi trò chèo thuyền chính là hành động giống như bé con vậy."

"Cảm thấy đáng xấu hổ giùm con."

"Tán thành, về sau tuyệt đối không chơi máy chơi game cùng con."

Lại qua hơn một tháng, một hôm nhá nhem tối Trần Tân làm xong việc nhà, trở lại phòng khách muốn xem thử Tề Lí Cách ôm đứa nhỏ nằm trên mặt đất ngủ, chính là lúc anh đi vào phòng khách, liền nhìn thấy một mình Tề Lí Cách nằm ở chỗ đó ngủ bất tỉnh nhân sự, sau đó trong lòng ngực ôm chính là...... Mập Mạp!

Đứa nhỏ đâu!

Trần Tân thật gấp, nhanh chóng ôm lấy Mập Mạp vừa hôn vừa xoa, mang theo Mập Mạp bắt đầu tìm kiếm bóng dáng Tề Bình. Anh men theo hơi thở đi đến phía dưới sofa, cuối cùng ở phía dưới sofa phát hiện được Tề Bình chạy trốn.

"Ra ngoài!"

Tề Bình phát ra âm thanh a a không rõ ý nghĩa, đương nhiên là không ra đâu.

Lúc trước để cho Tề Lí Cách thuận tiện đi ngủ ở bất cứ nơi nào ở bất kỳ đâu, sofa phòng khách thay đổi thành một bô ghế rất dài và rộng, có thể cho hai Tề Lí Cách nằm ở trên, hoặc là luân phiên cùng nhau vận động cũng được, bởi vậy cho dù là một nam nhân một mét chín mấy như Trần Tân duỗi thẳng tay cũng không đụng được Tề Bình bò đến hốc trong còn.

"Cục cưng, đi ra!"

Tề Bình không để ý tới anh, còn bò tới bò lui ở phía dưới như đang khoe khoang, ngay thẳng một đường.

Trần Tân tức muốn hộc máu, đứng lên đặt chân ở trên sofa ước lượng một chút. Được! Chân rất dài!

Anh nằm xuống, vươn chân qua móc Tề Bình, nhưng mà rốt cuộc tư thế vẫn có khó khăn, anh cứ thiếu chút nữa là có thể đụng tới Tề Bình, chỉ có thể nhìn Tề Bình vừa giống như khoe khoang mà kêu a a vừa ở chỗ mà anh không thể chạm bò qua bò lại.

Trần Tân chưa từ bỏ ý định, nỗ lực mà dùng chân mưu tính đuổi Tề Bình ra ngoài, tư thế đặc biệt ngu.

Tề Lí Cách mơ mơ màng màng mà tỉnh lại muốn tìm Trần Tân ôm một cái, tiếp đó liền nhìn thấy được một màn này.

Cậu ngồi ở chỗ kia nhìn năm phút, bắt đầu tự hỏi Bàn Tân nhà mình có phải kỳ thật vô cùng ngốc hay không, chỉ là cố ý giả bộ thật sự thông minh.

Suy nghĩ một chút, thôi bỏ đi, ngốc thì ngốc thôi, cũng không phải chuyện ngày một ngày hai, dù sao cậu vẫn là yêu Bàn Tân yêu đến mức ước gì anh càng ngốc càng tốt.

Cậu yên lặng đứng lên đi đến bên ghế sofa, trực tiếp nâng một bên sofa lên, sau khi nâng lên, tiện tay kéo tủ thấp ở bên cạnh tới, kế tiếp mặt không chút thay đổi mà ngồi xổm xuống nhìn Tề Bình đang cùng đường.

Trước mắt Tề Bình đột nhiên sáng lên, lại càng hoảng sợ, nhanh chóng muốn bò đi, nhưng mà lại phát hiện mình không có đường lui.

Bé con còn không kịp lấy nước mắt để biểu thị vẻ sợ hãi của mình, Trần Tân liền vẻ mặt âm hiểm mà bò qua chặn ngang bé con rồi bế lên, nói: "Rất biết bò có phải hay không? Cha liền giúp con báo danh cuộc thi bò trường cho em bé!"

Tề Bình hoàn toàn không hiểu anh đang nói cái gì, khóc rồi.

"Hiện tại mới nghĩ phải khóc lóc cầu xin cha cũng vô dụng! Cha bây giờ liền báo danh!" Trần Tân vừa nhấn thông tấn khí của mình.

Tề Lí Cách ngồi xổm ở đó nhìn người yêu cùng đứa nhỏ nói tầm xàm bá láp, ngẫm lại vẫn là cảm thấy rất hạnh phúc.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi