PHIỀN NÃO CỦA VỊ DẪN ĐƯỜNG VẠN NHÂN MÊ

Ngày tháng trôi qua thật nhanh, Tề Bình rất nhanh đã tập đi, đi lại khắp nơi trong nhà.

Vừa bắt đầu Tề Lí Cách còn muốn Trần Tân để ý Tề Bình thêm một chút, nhưng đến cuối cùng lại không muốn trông nom bé con nữa, bởi vì tìm mãi cũng không tìm được thằng bé đâu.

Mà Trần Tân đã sớm phủ kín đệm mềm ở trong nhà, các cạnh bàn ghế trong nhà cũng được dùng silicon bọc lại, đứa nhỏ chạy làm sao cũng không đến nỗi bị thương. Bởi vậy Trần Tân cũng không muốn đi giữ Tề Bình, rốt cuộc Tề Bình vừa đứng lên đã lung la lung lay giống như con chim cánh cụt nhỏ, đi loạng chà loạng choạng.

Tề Bình tuổi còn nhỏ, có phải là lính gác hoặc là dẫn đường hay không vẫn nhìn không rõ được dấu hiệu, ít nhất hiện tại bé con không nhìn thấy Mập Mạp cùng Prometheus. Nhưng mà bé con tuy rằng không nhìn thấy bọn Mập Mạp, lại biết sự tồn tại của chúng nó, bởi vì ánh mắt Trần Tân thỉnh thoảng mà nhìn về phía...... bên cạnh của bé con.

Lúc Tề Bình đang đi chơi, Mập Mạp bèn đuổi theo ở bên cạnh bé. Một người, một thú đều chân ngắn ngủn, đi đường chậm rì rì, nhưng mà chơi rất vui.

Đi mãi đi mãi, Tề Bình té ngã cái bịch, Mập Mạp không biết vì sao cũng té ngã, hai đứa cùng nằm sấp trên mặt đất.

Tề Bình thích nhõng nhẽo, vừa té ngã liền khóc oa oa lên, tiếng khóc rung trời, trực tiếp dẫn Trần Tân tới.

"Tại sao lại té ngã? Ngã đau không?" Trần Tân vẻ mặt ôn nhu mà bế Mập Mạp lên ngồi xuống bên cạnh, xoa bụng nhỏ cho Mập Mạp, trêu chọc Mập Mạp chơi.

Tề Bình khóc phải càng dữ dội, tuy rằng còn không hiểu chuyện, nhưng hình như rõ ràng địa vị của mỗi người trong nhà.

Lại qua một hồi, có bữa Tề Lí Cách đang nấu cơm, Trần Tân từ phía sau ôm cậu, Tề Bình đứng ở một bên ôm chân Tề Lí Cách.

"Muốn ăn cái gì?"

"Đều được, muốn nhiều thịt một chút."

"Được, dù sao Bàn Tân ăn hoàn không mập."

"Mập!" Đột nhiên một âm thanh xa lạ xuất hiện.

"Hửm?" Trần Tân cùng Tề Lí Cách đồng thời cúi đầu. Vừa cúi đầu, liền thấy một đôi mắt to tròn vo của Tề Bình, vẻ mặt hưng phấn.

"Bình sữa đang nói chuyện sao?" Tề Lí Cách vừa lưỡng lự lại mong đợi.

Mà một giây sau, Tề Bình liền trong ánh nhìn chăm chú của bọn họ, mở miệng nói lại một lần: "Mập!"

Cứ như vậy, con chữ đầu tiên trong đời mà Tề Bình nói ra, hơn nữa còn chọn lựa một chữ cực kỳ quan trọng trong gia đình này, là chữ "Mập" của Mập Mạp cùng Bàn Tân!

(~ giải thích lại tên gốc của Mập Mạp là 胖胖(Bàn Bàn) và Bàn Tân là 胖新. Nên em bé nói là chữ 胖/pàng / Mập nha)

Lại qua một thời gian nữa, hai đứa nhỏ của Tony cũng khá lớn rồi, y cùng Tề Lí Cách thỉnh thoảng sẽ mang con đến công ty, nhưng mà mấy dịp như vậy cực kỳ hiếm thấy, bởi vì vừa để bọn nhỏ xáp lại với nhau, như vậy văn phòng liền liền biến thành chiến trường.

Đứa nhỏ tóc đen cùng đứa nhỏ tóc đỏ tụm lại thành một cục đánh nhau trên sàn nhà, đứa nhỏ tóc đen dùng móng tay véo mặt đứa nhỏ tóc đỏ, nhưng lại bị đứa nhỏ tóc đỏnắm tóc, đang khóc hu hu.

"Cậu ấy cướp thỏ con người ta! Ba ba!"

"Cậu ấy vừa mới đánh đầu con! Ba ba!"

Tề Bình kêu ba cậu nhóc cũng vô dụng thôi, bởi vì năng lực ngủ bất tỉnh nhân sự khi vừa nghe thấy tiếng oánh lộn của Tề Lí Cách vẫn chưa đánh mất, chỉ cần bọn nhỏ vừa bắt đầu đánh nhau cậu liền từ giấc ngủ đơn thuần biến thành hôn mê, dù sao cậu không quản thì Tony nhất định cũng sẽ quản.

Ngồi trên đùi Tony một đứa nhỏ tóc vàng, bé tóc vàng ngoan ngoãn cầm xe đồ chơi của mình ngồi ở trên đùi ba ba, không khóc cũng không quậy phá, hai người đánh nhau om sòm ở trong văn phòng cũng không liên quan xíu nào với bé.

"Edmond! Tề Bình!" Tony đứng lên, đi về phía hai đứa nhỏ, trên tay còn ôm con trai Aaron.

"Cậu ấy cướp thỏ con!"

Tony đoạt lấy thỏ con trên tay Edmond, phủi sạch sẽ, kể cả nơ bướm trên cổ cũng phủi một lượt, trả lại cho Tề Bình.

"Tề Bình đánh đầu con!"

Tony sờ sờ đầu Edmond, còn hôn nhóc một chút.

Hai đứa nhỏ đứng ở đó lau nước mắt, mở to mắt trừng đối phương.

"Ba ba......" Aaron kéo tay áo Tony, lấy xe đồ chơi của mình đẩy vào tay Tony, cất giọng nói non nớt: "Cho anh hai."

Tony cầm xe đồ chơi cho Edmond, quả nhiên trên tay Edmond có đồ vật liền không khóc nữa, cùng Tề Bình đến bên cạnh chơi tiếp. Đồ chơi của Aaron đưa cho anh hai rồi, cũng không khóc không nháo, ngoan ngoãn mà dựa vào trong lòng ngực Tony.

Hai người con trai của Tony lần lượt có gen của y cùng Wells, nhưng mà cá tính của hai đứa nhỏ lại không giống với dự tính ban đầu. Con trai lớn Edmond là gen của Tony, nhưng là tính cách lại rất giống Wells, giống như chó hoang bệnh trĩ, khi ngoan ngoãn rất nghe lời, nhưng là vừa điên lên thì làm sao cũng không nghe; con trai nhỏ Aaron là gen của Wells, nhưng lại dịu dàng ít nói giống hệt Tony, chưa bao giờ quấy khóc, cũng không thích chơi cùng mấy đứa nhỏ khác.

Đến nỗi Tề Bình, bé con tuy rằng tuổi còn nhỏ nhưng cũng nhìn thấy được bóng dáng của Tề Lí Cách cùng Trần Tân. Khi ở bên ngoài thoạt nhìn rất nghiêm túc, nhưng thực tế là một đứa nhỏ nhạy cảm, vừa có chuyện xảy ra là có thể khóc đến nước mắt nước mũi tèm lem, còn có logic của bản thân, dục vọng chiếm hữu cũng mạnh, không không qua sự đồng ý của bé con mà chạm vào đồ đạc của bé quả thực là tuyên chiến với bé.

Chẳng qua đứa trẻ ngốc này phần lớn thời gian vẫn là rất ngoan, trừ bỏ mối thù không đội trời chung cùng Edmond ra, ở cùng mấy bạn nhỏ khác cũng còn không đến nỗi.

Trần Tân cùng Tề Lí Cách dắt theo Tề Bình ra phố đi dạo, một người dắt một bàn tay Tề Bình, thỉnh thoảng còn như là chơi đánh đu đung đưa bé con.

Hai lớn một nhỏ đi ngang một cửa hàng thú cưng, hai người lớn còn đang đi phía trước, nhưng người nhỏ đã dừng bước.

"Ba ba nuôi con thỏ!" Tay Tề Bình bị nắm, chỉ có thể dùng cằm chỉ chỉ con thỏ trong tủ kính thuỷ tinh.

Bên trong tủ kính thuỷ tinh có thật nhiều thỏ con, thỏ con lông xù xù gom thành một cục, quả thực là đang công kích ý chí của Tề Bình, Tề Bình nói: "Muốn nuôi thỏ con lông xù xù! Ba ba mua đi!"

"Hửm......"

Tề Lí Cách cùng Trần Tân đều không cần dùng liên kết tinh thần lực để giao tiếp, sự ăn ý của hai người mấy năm gần đây trực tiếp để cho bọn họ từ chối yêu cầu này.

"Bình sữa, Bàn Tân phải chăm sóc cho chúng ta đã đủ mệt rồi, con chẳng lẽ nhẫn tâm nhìn cha còn phải phân tâm để chăm sóc thỏ con sao?"

"Con sẽ chăm sóc! Không gây thêm phiền phức cho cha!"

"Ờm? Vậy con trước tiên không nên đái dầm nữa, Trần Tân là người của ba, là người để ba thương yêu, không phải dùng để giặt drap giường cho con."

Một câu nói làm Tề Bình trọng thương, Tề Bình đỏ mặt không nói lời nào, nhưng vẫn đứng đó bất động.

Round Tề Lí Cách đã kết thúc, đổi Trần Tân lên sân khấu.

"Bình sữa, con cảm thấy thỏ con lông xù xù thực đáng yêu?"

"Dạ......"

"Nhà của chúng ta có một tiểu động vật càng đáng yêu càng lông xù xù hơn nữa, tuyệt đối còn đáng yêu hơn một trăm lần so với thỏ nhỏ." Trần Tân nói đến Mập Mạp, ngữ khí hết sức hài lòng, Mập Mạp vẫn luôn là thịt đầu quả tim của anh.

"Mập, Mập Mạp sao?"

"Bằng không con cho rằng đang nói con sao?"

"Con lại không nhìn thấy!"

"Muốn nhìn thấy phải ngoan ngoãn cầu xin trời cao, nuôi thỏ con là sẽ không để con nhìn thấy được Mập Mạp."

Đề tài đã bị Trần Tân chuyển từ nuôi thỏ con thành làm sao nhìn thấy được Mập Mạp, nhưng Tề Bình không hề dễ ứng phó như trong tưởng tượng.

Tề Á cách một thời gian sẽ đến đón Tề Bình tiếp, để cho mấy đứa em thời gian ở một mình. Nàng rất cưng chìu Tề Bình, Tề Bình muốn cái gì là chưa bao giờ cự tuyệt, bởi vậy Tề Bình rất thích nàng. Tề Bình vừa nghĩ tới ba ba không cho bé con mua, liền hừ một tiếng, nói: "Các ba không mua! Con nói mẹ mua!"

Lại qua mấy ngày, Trần Tân sáng sớm bèm tới trong phòng Tề Bình, xem thử đứa nhỏ có đái dầm hay không.

Tề Bình ngủ say sưa ngon lành, trong lòng ngực còn ôm thỏ bông mình, nước miếng chảy ướt dính thỏ bông một mảng. Trần Tân duỗi tay sờ sờ giường, thấy là khô ráo, đáy lòng buông lỏng một hơi, thuận tay kéo chăn đắp lên cho bé con.

Nhưng mà anh đang muốn đắp lên, đột nhiên phát hiện ở giữa Tề Bình cùng thỏ bông, dường như còn có cục lông trăng trắng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi