PHIÊU DIÊU - THẤT TIỂU HOÀNG THÚC

Trần Phiêu Phiêu nói muốn ôm Đào Tẩm là muốn ôm bên bờ biển Nam Ly.

Trong tưởng tượng của cô là bầu trời xanh ngắt, biển cả bao la, cô sẽ ôm lấy người thương giữa ánh nắng và những con sóng bạc đầu. Tuy nhiên, biển Nam Ly lại không đẹp như mơ.

Do họ đến không đúng thời điểm. Vốn dự định đi vào cuối tháng 11, nhưng vì không sắp xếp được thời gian nên phải lùi lại, trời càng lạnh hơn. Trời âm u, nước biển cũng thế, trông đen xì xì, nếu không phải cát biển mịn, có mùi mặn mòi trong không khí thì chẳng khác gì sông.

"Đúng là chả giống biển cả gì hết, cứ như sông đẻ ra ấy." Trần Phiêu Phiêu đứng trên ban công ngắm cảnh, đưa ra kết luận.

Đào Tẩm rửa tay xong, vừa thoa kem dưỡng da vừa đi tới, Trần Phiêu Phiêu quay người ôm chầm lấy chị. Đào Tẩm khẽ nhúc nhích, giơ cổ tay lên: "Người chị toàn mùi, ngồi xe lâu vậy rồi."

"Em ôm chút thôi, mọi người đang dọn đồ, lát nữa không tiện ôm đâu." Trần Phiêu Phiêu vùi mặt vào cổ chị, vẫn thơm vậy, chẳng có mùi gì lạ.

Đào Tẩm dịu dàng vòng tay ôm em: "Em có mệt không? Mình dọn đồ luôn bây giờ hay là tối về rồi dọn?"

"Tối đi."

Họ ở trong một căn hộ thông tầng, trên lầu là phòng ngủ lớn, dưới lầu là phòng đôi, ba người Hải Mã Thể ở chung không vấn đề. Phòng ốc có view đẹp và không gian thoáng đãng, một đêm hơn 3000 tệ, chia ra thì không quá đắt. Vì Đào Tẩm ở chung phòng với Trần Phiêu Phiêu nên chia đôi tiền phòng với ba người kia, Tiểu Mã rất vui, nói thích đi chơi với mấy người giàu có như này.

Thực ra, Trần Phiêu Phiêu biết rõ, nếu không phải đi chơi cùng mọi người và phải cân nhắc đến khả năng chi tiêu của cả nhóm, có lẽ cô và Đào Tẩm đã có thể tận hưởng một chuyến đi thoải mái, sang chảnh hơn.

Dù sao thì cả phòng ký túc xá đều xem chuyến đi này của hai người họ như "tuần trăng mật".

Sau khi nghỉ ngơi vài chục phút, mọi người thay đồ để chuẩn bị ra ngoài. Người ta thường nói, khi đi xa, thể diện do chính mình tạo ra. Cho dù biển có trông giống sông, thì cũng phải ăn mặc thật đẹp.

Trần Phiêu Phiêu diện váy dài voan xanh xám chuyển màu, khoác áo da nhỏ màu đen. Đào Tẩm mặc váy jean dài xẻ tà xanh nhạt, áo ba lỗ bó sát và giày bốt ngắn đen, khoác sơ mi trắng gạo nửa trong suốt. Chiếc cổ thon dài của cô cũng được tô điểm bằng một choker làm từ da và dây xích mảnh, trông thật cá tính, quyến rũ.

Hai người họ bước xuống cầu thang, Hải Mã Thể đang ngồi trên sô pha gặm cam.

Tiểu Mã hút một ngụm nước trên vỏ cam, trêu: "Đi chụp tạp chí đấy à?"

Làn da tự nhiên của hai người họ khiến cô cảm thấy mình như trẻ con dù đã ăn mặc kỹ càng.

Thang Tử cũng thở dài: "Ăn no rồi, hay là mình đi ngủ đi."

Lão Hải đẩy gọng kính: "Đúng đấy, không muốn ra ngoài cùng người nổi tiếng đâu."

Trần Phiêu Phiêu thấy buồn cười, khoác tay Đào Tẩm nhìn qua, Đào Tẩm có vẻ bối rối, nghiêng đầu nói nhỏ: "Chị cứ nghĩ mọi người quen rồi."

"Biến giùm!" Tiểu Mã ném gối vào bạn.

Đào Tẩm cười, đón lấy chiếc gối rồi đặt lên ghế: "Đi thôi nào."

Cả nhóm ồn ào ra khỏi cửa, bàn tán rôm rả về việc tìm chỗ ăn chơi. Tuy phong cảnh không quá đặc sắc, nhưng khu Nam Ly được quy hoạch và xây dựng rất đẹp, các tòa nhà mang tông màu xanh trắng thống nhất, biển hiệu cửa hàng màu đen vàng, cây xanh khắp nơi, cây cao thấp xen kẽ tạo nên khung cảnh thơ mộng, kết hợp với đường phố rộng rãi, sạch sẽ, tạo nên không gian nghệ thuật độc đáo.

Không chỉ kiến trúc được thiết kế đẹp mắt, các cửa hàng ở đây cũng rất hợp gu giới trẻ yêu nghệ thuật. Trên bãi biển còn có một số sân khấu và khu triển lãm, có nơi để các thương hiệu quảng bá, có nơi để biểu diễn kịch.

Khi họ ra khỏi khách sạn, tình cờ gặp một diễn viên đang làm thủ tục nhận phòng tại quầy lễ tân.

"Trời ơi," Tiểu Mã kéo Trần Phiêu Phiêu lại, thì thầm, "Người kia kìa."

"Người nào?" Thang Tử cũng tò mò ghé sát lại.

"Diễn viên đóng "Tình Yêu Vô Danh", Trương Vũ Tuyền." Trần Phiêu Phiêu nói nhỏ.

"Đúng đúng đúng," Tiểu Mã lại liếc nhìn vài lần, nhìn theo người đó bước vào thang máy mới nói, "Sao ngoài đời lại đen thế nhỉ, gầy gò, không xinh bằng hai người nữa."

"Cô ấy vốn đen mà, em xem nhiều bài báo rồi, tính tình cũng không ổn. Có lần quay phim phải cưỡi ngựa, cô ấy không biết cưỡi, mắng nhân viên chuẩn bị đạo cụ không tốt." Trần Phiêu Phiêu nhỏ giọng kể chuyện hậu trường.

Một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên vai cô, kéo cô đi về phía trước.

"Hình tượng thôi mà." Đào Tẩm nhắc nhở bằng giọng nói êm dịu.

Trần Phiêu Phiêu hơi hối hận, lần đầu gặp người nổi tiếng mà không kiềm chế được, quay lại nhìn Tiểu Mã, thấy đàn chị đang lê bước, mắt tròn mắt dẹt, vẻ mặt chưa hết ngạc nhiên.

Không biết là đang ngạc nhiên về chuyện hậu trường hay là về Trần Phiêu Phiêu.

Bữa trưa diễn ra tại một nhà hàng có điểm đánh giá về không gian và mức giá bình quân đầu người cao ngất ngưởng. Ngoại trừ cơm niêu chân cua còn tạm được, những món còn lại thì dở tệ. Tiểu Mã xót xa vô cùng, than thở rằng trên đời này còn blogger review ẩm thực nào thật lòng với cô không? Những bình luận khen lấy khen để, nói rằng mắt chữ A mồm chữ O khi ăn, không sai một ai, toàn lũ hại người.

Phải tóm cổ chúng nó lại vì tội lừa đảo.

Trần Phiêu Phiêu từ lúc ra khỏi cửa thì cười suốt, dù chuyến đi này không giống như cô tưởng tượng, nhưng vẫn thấy rất thú vị.

Chỉ cần được đi dạo trên phố cùng Đào Tẩm, thấy một cửa hàng gelato xinh xắn, Đào Tẩm mua cho cô một cây kem, cô cũng thấy vui.

"Pat me Pet me..." Trần Phiêu Phiêu đọc biển hiệu bên cạnh, liếm miếng kem vị sữa đậu nành hoa nhài: "Nghĩa là gì vậy?"

"Vỗ về em, cưng chiều em." Đào Tẩm dịch.

"Ồ, được thôi." Vì chị đã tha thiết yêu cầu. Trần Phiêu Phiêu vỗ nhẹ vào vai chị, vừa ăn kem vừa đi về phía trước.

"Phiêu Phiêu."

Đi dạo trên bãi biển, Trần Phiêu Phiêu nghe thấy tiếng gió xuân như đang gọi tên mình.

Cô quay đầu lại, lọt vào ống kính của Đào Tẩm.

Trần Phiêu Phiêu mỉm cười, rồi lại nghiêng đầu để Đào Tẩm chụp vài tấm ảnh. Khuôn mặt rạng rỡ của cô gái mười tám tuổi là ánh sáng đẹp nhất. Nếu biển không thể phản chiếu ánh mặt trời, thì cũng có thể lưu giữ nụ cười lấp lánh của người qua đường.

Chụp ảnh xong, Trần Phiêu Phiêu chạy đến xem, vuốt tóc, rất hài lòng, bảo Đào Tẩm gửi ảnh cho mình.

Hai tiếng sau, Tiểu Mã và những người khác xuống biển chơi, Trần Phiêu Phiêu cùng Đào Tẩm ngồi trong quán bar ngoài trời bên bờ biển, gọi hai ly rượu, bắt đầu chỉnh sửa ảnh.

Gió biển mang theo hơi ẩm, như có cả âm thanh, mỗi lần thổi qua lại mang đến một nụ hôn nhẹ nhàng nhưng cũng đầy quyến rũ. Đào Tẩm lắng nghe tiếng trống bên cạnh, có lẽ là giai điệu Tây Ban Nha, cánh tay cô đặt trên lưng ghế, nói với Trần Phiêu Phiêu: "Lần sau mình đến Tahiti đi."

Biển ở đó đẹp hơn.

"Lần sau là khi nào?" Trần Phiêu Phiêu vẫn không ngẩng đầu lên, thoăn thoắt dùng phần mềm chỉnh sửa ảnh.

"Sinh nhật em? Hay là sinh nhật chị?" Đào Tẩm thản nhiên nhấp một ngụm rượu, cố gắng tìm một cái cớ chính đáng để mời Trần Phiêu Phiêu đi du lịch lần nữa.

Trần Phiêu Phiêu nhận ra ý đồ của Đào Tẩm, cô nói: "Em không muốn đi biển sớm như vậy đâu, hay là đợi đến khi chị tốt nghiệp đi, em sẽ du lịch tốt nghiệp cùng chị."

Cô nhẩm tính thời gian, còn hơn một năm, cũng ổn, chắc là mình có thể tiết kiệm đủ tiền.

"Được." Đào Tẩm vui vẻ mỉm cười.

Cáo nhỏ càng lên kế hoạch dài hơi, cá voi càng hạnh phúc.

Trần Phiêu Phiêu chỉnh sửa ảnh xong, suy nghĩ một chút rồi thêm hashtag #trangphuc #namly #travelguide, đăng lên mạng xã hội.

Cô cắn ống hút, trước đó khi tìm kiếm thông tin về Nam Ly, cô phát hiện ra một số blogger có lượng người theo dõi lớn có thể nhận quảng cáo để kiếm tiền. Buổi trưa Tiểu Mã còn nói, có số cửa hàng sẽ mời blogger đến trải nghiệm và viết bài.

Tiểu Mã còn nói... cô trông khá xinh.

Biết đâu đấy nhỉ? Trong lòng Trần Phiêu Phiêu nảy lên một mầm hy vọng, cô nghĩ mình phải tiết kiệm tiền, đặc biệt là sau này khi Đào Tẩm đi làm, mức chi tiêu có thể sẽ khác, đi chơi hay gì đó, không thể lúc nào cũng để chị trả tiền.

Đào Tẩm đã thanh toán hết tiền phòng lần này, chị không hề đề cập với cô, cô cũng giả vờ không biết. Bởi vì dù chia đều, cô chỉ phải trả 750 tệ, hai đêm là 1500 tệ, nhưng với cô đó cũng là một gánh nặng.

Vẫn muốn kiếm tiền và muốn thử tất cả những khả năng có thể.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi