PHIM GIẢ TÌNH THẬT

Bà Tô bị lời của chồng mình làm cho sững lại, nhìn Tô Cách thật lâu mà không nói gì.

Tô Cách nghĩ: “Mẹ, nếu không còn gì để nói thì con đi đây, con nghĩ mẹ cũng chẳng muốn gặp con đâu.”

Thấy cậu xoay người, bà Tô liền vội vàng nói: “Khó khăn lắm mới về nhà một lần, cơm cũng không muốn ăn à?”

Tô Cách dừng bước. Bà vẫn còn chưa chấp nhận sự thật, nhưng không có cách nào rút lại, cắn chặt răng nói: “Vẫn là ở lại ăn với bố mẹ bữa cơm đi.”

“Nhưng Trần Mục Dương đang đợi con.” Ở cạnh anh lâu như thế, cậu đã sớm học được bài một tấc tiến thêm một bước, không có tí liêm sỉ.

Bà Tô nghĩ rồi hạ quyết tâm nói: “Vậy con gọi nó đến đi.”

Nhưng bà vẫn không cam lòng, nói thêm một câu: “Mẹ rất muốn xem người đàn ông lừa mất con mẹ là dạng người gì.”

“Mẹ!” Tô Cách nhíu mày, cao giọng kêu, nhưng nét tươi cười trên mặt lại không dừng được. Mẹ bảo cậu gọi Trần Mục Dương đến ăn cơm tức là bà đã thử chấp nhận chuyện của hai người.

Cậu gọi sang, đối phương im lặng một chút rồi đồng ý.

Tô Cách an vị ngồi trên ghế sopha, vừa nói chuyện với bố vừa đợi Trần Mục Dương đến. Bà Tô đang bận rộn trong bếp, dù sao lâu lắm rồi con trai mới về, bà vẫn mong có thể nấu cho cậu một bữa cơm thật ngon.

Đợi khoảng nửa tiếng thì chuông cửa vang tiếng, Tô Cách bật người nhanh chân đi mở cửa.

Bên ngoài đúng là Trần Mục Dương, trong tay xách theo bao lớn bao nhỏ.

Tô Cách líu lưỡi: “Anh mua cả đống đồ làm gì?”

Trần Mục Dương khinh bỉ: “Lần đầu tiên đến nhà em, chẳng lẽ anh đi tay không à?”

Tô Cách nghĩ đúng là phải có phép tắc như thế, con dâu lần đầu đến ra mắt nhà bố mẹ vợ đều sẽ mang theo quà, đây mới là tôn trọng.

Nghĩ vậy, trong lòng lại ngọt ngào, nhận quà cáp từ tay anh lại bị né đi: “Mấy thứ này rất nặng.”

Vào trong nhà, người đầu tiên gặp mặt là ông Tô. Trần Mục Dương thấy ông lập tức cười tươi rói, Tô Cách chắc chắn nụ cười này cậu còn chưa được gặp mấy lần.

“Con chào chú, con là Trần Mục Dương.”

Ông Tô cười ngốc: “Ồ, là bạn học của Tiểu Cách nhà chú sao?”

Tô Cách lập tức đáp: “Không ạ, đây là bạn của con ạ.”

“Ồ, bạn à, đều giống nhau mà!” Ông Tô nhiệt tình nói.

Nói rồi ông không để ý cả hai nữa, quay về bộ phim hoạt hình đang xem.

Tô Cách có chút xấu hổ, cậu chưa từng kể về gia đình của mình, xoa ót nói: “Bố của em… bị bệnh… bây giờ đầu óc không được minh mẫn lắm, sẽ quên rất nhiều thứ… Đôi khi ngay cả em cũng không nhớ…”

Trần Mục Dương gật đầu, không bình luận.

Bấy giờ bà Tô mới từ bếp đi ra, thấy Trần Mục Dương, suýt nữa không cầm nổi xẻng múc cơm.

Đứa nhỏ này cũng quá đẹp trai đi.

Tô Cách nhìn ánh mắt mẹ mình dán chặt vào Trần Mục Dương, trong lòng thầm khinh bỉ anh, đúng là cái đồ hấp dẫn già trẻ nam nữ, phô trương quá đi!

Cậu ho khan mấy tiếng rồi giới thiệu: “Mẹ, đây là Trần Mục Dương, là… người con thích.”

Bà Tô ngơ ngác gật đầu đi lên hai bước, cẩn thận đánh giá Trần Mục Dương. Anh mỉm cười để lộ hàm răng trắng sáng: “Chào cô, lần đầu được gặp cô, con là Trần Mục Dương.”

Nụ cười hợp lòng người thế nào, thái độ kính cẩn thế nào đây nhỉ? Thật sự đủ để làm nhũn tim một bác gái đó!

Tô Cách khinh bỉ nhìn Trần Mục Dương.

“Ừ, chào cháu, ngồi đi.” Bà Tô chưa từng được nói chuyện với đứa nhóc nào đẹp trai như thế, trong một chốc không biết nên nói gì: “Cơm sắp xong rồi, đợi một lát là ăn được.”

Trần Mục Dương gật đầu: “Cảm ơn cô.”

Bà vào bếp, Tô Cách liền xoắn xuýt nói với anh: “Anh phải nhìn mặt anh lúc này ấy!”

Trần Mục Dương lạnh lùng liếc sang, cậu mất hứng: “Ai cũng bảo nhìn người nhà phải dùng bộ mặt ấm áp như mùa xuân, với địch mới là mùa đông. Sao anh lại trái ngược vậy hả?”

“Em nói ai là địch?” Anh hỏi.

Tô Cách nghĩ, nói bố mẹ mình theo ý nghĩa đó thì cũng chẳng phải, nhưng hai người đều phản đối Trần Mục Dương mà.

Cậu rối rắm thật lâu, Trần Mục Dương xoa đầu cậu rồi ngồi xuống cạnh ông Tô, cùng ông xem phim hoạt hình.

Tô Cách cũng đi qua, ngồi ở bên còn lại.

Trần Mục Dương vỗ vị trí cạnh mình, ý bảo cậu sang bên này. Nhưng Tô Cách làm bộ không thấy, chăm chú nhìn TV, còn cười haha không ngừng.

Trần Mục Dương đứng dậy, vào trong bếp.

Bà Tô đang bận rộn nấu nướng, anh im lặng tiến đến rồi hỏi: “Có việc gì cần con giúp không ạ?”

Bà giật mình, quay đầu liền thấy gương mặt thật gần của anh, mặt càng thêm đỏ, tim đập càng nhanh, vội nói: “Không cần, không cần, cậu là khách, vẫn là nên ra ngoài thôi.”

Nhưng Trần Mục Dương không đi, ngược lại đứng sau lưng bà: “Hẳn là Tô Cách đã nói với cô về quan hệ của chúng con, nên cô không cần coi con là khách ạ. Con biết, chắc chắn cô nghĩ con đã bắt cóc Tô Cách nên rất ghét con, điều này con hiểu. Nhưng con chỉ muốn nói, con thật sự rất yêu Tô Cách, con sẽ chăm sóc em ấy cả đời. Cô, mong cô tin con.”

Bà Tô ngẩn người, im lặng hồi lâu, quên cả mình đang đun canh.

“Cậu nói tôi có thể tin thế nào… Tô Cách là độc đinh nhà chúng tôi, mà cậu cũng có thể là hi vọng của gia đình. Hai đứa…” Bà Tô không nói được nữa, bà thấy đứa trẻ này rất xuất sắc, lại đẹp trai, nghe cách đối đáp có thể thấy được dạy dỗ tốt. Nhưng chính vì vậy lại càng thêm khó xử.

“Nếu con thích Tô Cách thì sẽ không quan tâm đến những chuyện khác. Kể cả về sau có xảy ra chuyện gì thì con cũng sẽ không phụ em ấy. Bởi vì hiện tại Tô Cách vì con mà đã thành thật với cô chú. Con cũng thế, con cũng sẽ làm vậy.” Trần Mục Dương không thể chắc chắn chuyện nối dõi tông đương, nhưng anh có thể giữ được lời hứa này.

Bà Tô im lặng.

Mà Tô Cách dựa vào tường lẳng lặng nghe hai người nói chuyện.

Cậu chưa từng được đối phương bày tỏ tình cảm, lại tình cờ nghe anh chứng minh với người nhà mình, chuyện này cảm động đến mức nào cơ chứ. Trần Mục Dương vì cậu mà thổ lộ tấm lòng với người thân nhà cậu, thật sự rất cảm động.

Đồ ăn được bưng ra, Tô Cách nhanh chân chạy tới, ăn vụng một miếng, bị mẹ véo mạnh: “Con nhìn mình đi, không biết giúp còn ăn vụng.”

“Không phải có Trần Mục Dương ạ?” Tô Cách đắc ý liếc Trần Mục Dương: “Hiếm khi anh ấy tự thân vận động, con làm sao phụ lòng được!”

Bà Lâm không hiểu ý cậu, bây giờ trong mắt bà thì Trần Mục Dương là một thanh niên nho nhã lễ độ.

Bà quay đầu cười với anh: “Được rồi, con cũng ngồi đi, mấy món còn lại để cô mang ra.”

“Không sao đâu ạ, cô cứ ngồi đi ạ.” Trần Mục Dương lắc đầu, xoay người trở lại bếp.

Bà Tô hết cách, đành phải ngồi xuống ghế, nhìn con trai mình ăn vụng như quỷ đói, nhịn không được răn dạy mấy câu: “Con xem mình đi, chỉ biết ăn, lại còn là ăn vụng.”

“Có sao đâu ạ, con vẫn có người yêu đấy thôi!” Cậu chả để ý.

Bà Tô tức không nhịn nổi: “Chỉ có chừng đấy tiền đồ!”

Cơm nước xong xuôi, cả nhà Tô Cách xem TV, Trần Mục Dương rửa bát.

Anh rửa xong, lau sạch tay rồi nhìn Tô Cách, ý muốn đối phương quay sang bên này một chút, mà cậu làm bộ không hiểu ý, vẫn hớn hở xem TV.

Trần Mục Dương nhịn không nổi nữa, đi tới bên Tô Cách, nhéo nhéo phần thịt mềm trên lưng cậu. Tô Cách định hô lên, liền nghe thấy anh nhỏ giọng nói bên tai: “Em tốt nhất là nên nhận thức được, nếu bây giờ dám cáo trạng thì phải trả giá tương đương.”

Thân thể Tô Cách không nhịn được mà run lên, cẩn thận liếc nhìn anh, thấy sắc mặt ai kia không được tốt lắm.

“Ừm… Bố, mẹ… muộn rồi, bọn con về đây.” Tô Cách đứng dậy.

“Con đang ở nhà, còn định chạy đi đâu?” Bà Tô nhíu mày.

“…” Ừ nhỉ, sao cậu lại không nghĩ tới.

“Nếu đã về thì ở lại vài ngày đi. Lâu lắm mới về, chẳng lẽ không thể ở bên bố mẹ?” Tuy bà Tô nói với Tô Cách, nhưng mắt lại nhìn Trần Mục Dương.

Anh gật đầu, nói: “Đúng vậy, em nên ở lại.”, Anh đứng dậy: “Cô, chú, muộn rồi, con không quấy rầy nữa. Mai con sẽ lại đến thăm hai người.”

“Ơ…” Người này đúng là giỏi giả vờ, rõ ràng ban nãy còn uy hiếp, thế mà lật mặt nhanh khiếp.

Trần Mục Dương ra ngoài, giữ cửa, sau đó quay đầu nhìn Tô Cách.

Cậu hiểu ý đi tới: “Để em tiễn anh.”

Nói rồi, cậu không đợi mẹ mình đồng ý, liền mở cửa kéo Trần Mục Dương ra ngoài, dẫn anh xuống dưới nhà: “Được rồi, em chỉ tiễn anh tới đây thôi, chào nhá!”

Trần Mục Dương nguy hiểm liếc cậu: “Chào vui vẻ thế?”

“Đâu có đâu?” Tô Cách còn lâu mới thừa nhận, vừa nãy bà Tô khiến cậu ngạc nhiên, tuy việc giữ con trai ở lại cũng không hẳn là xấu, nhưng quan trọng nhất là khiến kế hoạch của anh thất bại.

Trần Mục Dương nghi ngờ nhìn cậu, Tô Cách nhịn không được chọc chọc anh: “Được rồi, được rồi, anh nên về thôi! Mai là được gặp nhau rồi, đừng dùng cái mặt không nỡ xa em thế chứ?”

Trần Mục Dương không di chuyển, tay vỗ vỗ đầu cậu: “Mai ngoan ngoãn ở nhà chờ anh, biết chưa?”

“Em biết rồi mà, anh đi đi!” Cậu phất tay.

Bấy giờ Trần Mục Dương mới rời đi.

Tô Cách không hề biết, anh vì muốn nhận được sự chấp thuận của bố mẹ cậu thật nhanh nên mới chịu thảo mai, đón ý nói hùa. Mà cũng chỉ có duy nhất Tô Cách, mới khiến anh làm vậy, còn là lần đầu tiên.

- -----oOo------

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi