PHIM GIẢ TÌNH THẬT

“Xin lỗi cô, vẫn là bị Mục Dương tìm được.” Giang Vũ buông tay, xin lỗi mà một chút áy náy cũng không có.

Đới Phi Hoa thở hổn hển: “Không phải cậu nói thằng bé sẽ không thể tìm nổi, còn nói giấu người ở nơi khỉ ho cò gáy, thế giờ thì sao?”

Rồi bà chỉ thẳng mặt hắn mắng: “Cậu cố tình đứng về phía tôi, nhưng trên thực tế là lén đi giúp thẳng bé?”

“Sao có thể ạ?” Giang Vũ nhấn mạnh nói: “Cháu và Mục Dương sẽ mãi mãi không bao giờ cùng một chiến tuyến!”

Trần Mục Dương bế Tô Cách lên: “Dù thế nào con cũng đã tìm được Tô Cách, sau này mẹ đừng có làm khó em ấy.”

Nói rồi, Trần Mục Dương đầu cũng không thèm quay, kéo Tô Cách định bỏ đi.

“Trần Mục Dương!” Bà Đới Phi Hoa quát lên: “Con cần phải hiểu nếu bố con biết chuyện, nhất định sẽ đuổi con, sau này không còn là người họ Trần nữa! Con thật sự vì một thằng con trai không ra gì mà từ bỏ họ Trần ư?”

Trần Mục Dương dừng chân, bà Trần đắc ý nghĩ những lời này có tác dụng. Dù sao không phải ai cũng dám từ bỏ tài sản kếch xù cùng quyền lực một đời. Không, phải nói là chẳng ai dám cả.

Đang lúc khoé miệng đắc ý nhếch lên thì nghe Trần Mục Dương mở miệng nói: “Con chưa từng nghĩ thân phận này quan trọng đến nỗi không thể bỏ. Đối với con, chỉ có một thứ duy nhất là không buông được.”

Dứt lời, anh chẳng thèm cho mẹ mình cơ hội phản ứng, dứt khoát đưa Tô Cách đi.

Đới Phi Hoa ngây ra nhìn hai bóng lưng dần xa, gương mặt xinh đẹp dường như già đi vài tuổi, không buông được, chẳng lẽ chính là thằng đàn ông kia?

Tô Cách được Trần Mục Dương dìu đi một đường, mãi chẳng lên tiếng.

Trần Mục Dương tưởng cậu suy nghĩ những lời nói khi trở mặt với mẹ, đang định mất tự nhiên an ủi vài câu thì Tô Cách đồng thời quay sang, vẻ mặt mất hứng: “Em chỉ là đồ vật à?”

Anh ngẩn người, mất vài phút mới phản ứng được ý nghĩa, hoá ra cậu để ý câu buông bỏ của anh.

Trần Mục Dương bóp mũi đối phương, bất đắc dĩ nói: “Tô Cách, chẳng lẽ em chỉ biết so đo tiểu tiết à?”

“Đây không phải là tiểu tiết, mà nó liên quan đến tôn nghiêm một người đàn ông nhá!” Tô Cách phản bác.

“Tôn nghiêm của em…” Trần Mục Dương thâm thuý nhìn th4n dưới của cậu: “Không lớn bằng thì không có tư cách nói với anh.”

“Anh!” Tô Cách giận đến đỏ mặt, đấm anh một phát: “Trần Mục Dương! Nếu em mà to hơn thì đến phiên anh làm 1 hả?”

“Cho nên 0 như em hãy yên phận làm tất cả của anh đi.” Trần Mục Dương ôm cổ Tô Cách bước tiếp.

Mặc dù trên miệng không nói, nhưng lòng đã ngọt ngấy, mà ngoài miệng cũng cứng cỏi đáp lại: “Vậy anh cũng là vật sở hữu của em!”

Về thành phố H, Tô Cách gọi cho bà Tô đầu tiên, chi tiết không nhắc nhiều, một là sợ bà lo, hai là sợ bà sẽ sinh ác cảm mà ngăn cản hai người.

Bây giờ bà Tô đang trong trạng thái cẩn thận quan sát, đứa nhỏ Trần Mục Dương này cũng tốt, đẹp trai lễ phép, hơn nữa bà là người từng trải, có thể nhìn ra người ta thật lòng với con trai bà.

Dù sao cũng là cục thịt dứt ra từ người mình, sao bà có thể nỡ lòng để cậu đau khổ?

Nên giờ chỉ có thể từng giây từng phút thăm dò, vừa nhìn ra được đầu mối bất lợi thì kể cả có phải liều mạng bà cũng sẽ kéo con ra khỏi vòng xoáy này, tránh cậu lún sâu, một đời không thể quay đầu.

————

Dưỡng sức không lâu, Lậu Phong được một nhà tài trợ rót cho khoản vốn lớn, sướng đến phát rồ, vội vàng khởi động dự án: “Oán ca”.

Lần này Tô Cách có ý tưởng đột phá, cậu muốn diễn vai công, còn Trần Mục Dương… nằm dưới.

Lậu Phong suýt đứt mạch máu não, nhìn Tô Cách, rồi lại nhìn Trần Mục Dương mặt than, không dám tuỳ tiện hạ bút, hỏi ý anh: “Cậu nghĩ sao?”

“Anh là đạo diễn, hỏi diễn viên làm gì?” Tô Cách mát hứng: “Việc của diễn viên là tuân lệnh đạo diễn mà! Hơn nữa trên con đường nghệ thuật, ai cũng muốn khiêu chiến nhân vật đa dạng. Anh đừng có nghĩ tôi bé người, nhưng nếu tôi diễn nhân vật công, không phải sẽ tạo ra hiệu ứng mới mẻ à?”

“Huống chi…” Tô Cách vuốt cằm cười đắc ý: “Tôi thấy với kĩ năng diễn xuất của mình, thừa sức tròn vai!”

Lậu Phong cảm thán, đúng là vẫn còn dạng người chưa thấy quan tài chưa nhỏ lệ trên thế gian…

Những người còn lại câm lặng nhìn Tô Cách thao thao bất tuyệt diễn thuyết, xem ra lần này quá là tha thiết mang theo sức ép, muốn ai cũng phải đồng ý.

Lậu Phong thấy Trần Mục Dương vẫn chưa phát biểu, trong lòng tự lau mồ hôi, cái tên Tô Cách này thật là biết chọn, không biết là rồi mình hay cậu mới khổ đây~

Bao nhiêu ngọc ngà đều đã phun ra hết, Lậu Phong liền làm bộ khụ khụ: “Ừm… Tô Cách này, với việc diễn xuất mà nói, thì không chỉ nhìn kỹ năng, cậu cùng Trần Mục Dương ai cũng công nhận là có tài. Nhưng quan trọng nhất là cậu còn phải cân nhắc thị hiếu cũng như mong muốn của khán giả. Họ muốn xem cậu là thụ, mà giờ đi đổi vai, người ta không chấp nhận nổi, đến lúc đó doanh thu phòng vé lỗ chổng gọng, tiền đổ xuống cống thì phải làm sao? Không phải ai cũng gánh nổi trách nhiệm này…”

Tô Cách lập tức bị Lậu Phong thao túng, vẻ mặt trở nên xoắn quẩy, y tiếp tục tấn công: “Huống chi việc casting nhân vật còn phải cân nhắc nhiều mặt, nhà đầu tư cũng sẽ tham gia thảo luận. Cậu có lòng tin là mình thuyết phục được họ không?”

Cậu lập tức xẹp lép như quả bóng xì hơi, vốn ban đầu tràn đầy ý chí chiến đấu, nhưng cuối cùng lại thành dã tràng se cát, buồn rầu ngồi xuống, thôi mình hãy cứ làm một mỹ nam an tĩnh cho lành.

Trần Mục Dương ngồi một bên, nửa câu cũng chẳng phát biểu, nhưng sự thật là Lậu Phong đã bị anh mua chuộc từ trước.

Cuối cùng Tô Cách vẫn làm thụ, Trần Mục Dương công.

Vai chính của Trần Mục Dương là học sinh xuất sắc danh tiếng vang xa, tương lai vốn rất tốt đẹp, nhưng vì nhà nghèo nên bị bạn gái bỏ, trong lúc đau khổ tìm đến quán bar uống rượu giải sầu thì lạc vào gay bar, phát sinh tình một đêm với nhân vật của Tô Cách, bắt đầu những rắc rối sau này.

Vai của Tô Cách là trai tiếp rượu, chay mặn đều ăn.

Ban đầu Tô Cách từ chối, bởi thiết lập tính cách nhân vật có rất nhiều hành vi lẳng lơ, thậm chí còn vì thoả mãn nhu cầu của một số khách hàng mà mặc đồ nữ.

Tô Cách còn đương băn khoăn thì Lậu Phong bắt đầu thao túng: “Đây chính là hi sinh vì nghệ thuật đấy! Nếu cậu không đột phá thì sao có thể tạo ra tác phẩm hoàn mỹ được?”

Tô Cách nghĩ một chút, các tác phẩm đoạt giải nội địa hay quốc tế đều phải rất nổi bật hoặc đề tài mới lạ, như thể như vậy mới dễ tạo ấn tượng.

Thật ra Trần Mục Dương cũng không quá mong Tô Cách sẽ nhận vai, vì tính hi sinh cho nhân vật quá lớn, nhưng anh vẫn là bạn cặp nên dễ tha thứ hơn. Nếu là ghép với người đàn ông khác, chắc chắn anh không bao giờ đồng ý.

Nghĩ lên nghĩ xuống mấy ngày, Tô Cách quyết định, không thể bỏ quả dưa lấy hạt vừng được.

Cậu coi như đã là minh tinh tuyến hai, chỉ thiếu một chút là bạo. Mà bộ phim này còn hợp tác với Trần Mục Dương, rất có thể nó sẽ là bàn đạp cho cậu.

Nghe nói tác giả sau khi gặp Tô Cách và Trần Mục Dương, về nhà thêm thắt rất nhiều cảnh tình cảm khiến cậu cạn lời, dù là người yêu thì cũng không thể mặt dày trên màn ảnh được không.

Đoàn phim đưa tin, hai người come out trước mặt người hâm mộ cũng được truyền đi với tốc độ chóng mặt, fan hâm mộ trên Weibo tăng như vũ bão, truyền thông, dư luận cũng bắt đầu chú ý hai người hơn. Dè bỉu, đàm tiếu, lên án về scandal cũng kéo đến như trong dự định, hơn nữa còn không hề ngọt ngào như chuyện tình của cả hai.

Tô Cách đọc những bình luận hắt nước bẩn, trong lòng không chút xao động, ngay cả bố mẹ đều đã chấp nhận thì sợ cái gì. Bọn họ rốt cuộc chỉ là người xa lạ, không cần phải vì ý của người qua đường mà tự làm bản thân buồn, sống như vậy đâu có vui.

Tập trung toàn lực diễn xuất, on set đêm ngày, đoàn phim còn từ chối khéo fan hâm mộ tham ban hoặc phóng viên đến phỏng vấn, chỉ đưa thông cáo: Tô Cách và Trần Mục Dương tiếp tục là partner trong dự án lần này, hơn nữa còn tiết lộ thêm đây là bộ phim được chuyển thể từ tiểu thuyết nổi tiếng, còn lại thì đóng cửa giấu kín.

Nhưng trên Weibo chính thức thỉnh thoảng vẫn sẽ đăng tải hình ảnh trường quay, cắt từ set quay của Trần Mục Dương và Tô Cách. Cư dân mạng như có bảy hai phép thần thông, chỉ dựa vào một vài ảnh chụp liền suy luận ra tên tiểu thuyết chuyển thể.

Đây cũng là một trong những nguyên nhân gián tiếp tăng độ thảo luận, trên hot search thường xuyên thấy tên hai người. Tô Cách không xem bình luận, bởi trên Weibo rất nhiều, thường xuyên có mấy kẻ rỗi hơi chạy vào chửi cậu, cũng có người hết lòng ngợi ca, dù thế nào cũng là hứng mũi chịu sào. Tô Cách đọc thì buồn, nhưng cũng chẳng thể khoá chức năng, sợ sẽ có người chỉ trích hơn, liền chọn mắt điếc tai ngơ.

Lậu Phong chi tiền rất mạnh tay, còn thuê nguyên một quán bar, nhưng vì đêm họ còn làm ăn, nên chỉ có thể sử dụng vào ban ngày. Buổi sáng không đông khách, không thể làm gì khác ngoài vung chi phí thuê diễn viên quần chúng.

Mà kỹ năng diễn xuất cần thể hiện vào buổi tối nhiều hơn, dù Tô Cách đã tiến bộ hơn so với thời điểm mới vào nghề, nhưng nhân vật Lâm Kiều đúng là người nội tâm phức tạp, ở bên người yêu Tống Nham lúc thì nhẫn nhục, thân bất do kỉ vì miếng cơm manh áo. Rốt cuộc có yêu Tống Nham hay không, có lẽ y cũng chẳng biết được.

Lậu Phong là người theo chủ nghĩa hoàn mỹ, sau khi bị ăn NG liên tục, mặt Tô Cách như đưa đám. Cậu biết khả năng mình có hạn, nhưng lại không thể tìm ra giải pháp, càng để tâm lại càng rối rắm.

Hôm sau, tiến độ gần như không phát triển, phí không ít phim nhựa, Tô Cách biết ai cũng vụn vỡ, áy náy không ngừng.

Trần Mục Dương đến bên cạnh: “Được rồi, trước mắt cứ về đã, mai còn quay tiếp.”

Lậu Phong gật đầu: “Ừ, mai tiếp tục, cậu cứ bình tĩnh tìm cảm giác, loại thiết lập này không phải dễ cảm nhận.”

Bao tiền đều đã đổ hết vào thuê bar, vì kinh phí có hạn nên Trần Mục Dương và Tô Cách chung phòng.

Tắm xong, nằm lên giường, Tô Cách ôm kịch bản, còn Trần Mục Dương cầm PDA không ngừng lướt.

Nhìn vẻ ung dung của ai kia, Tô Cách cảm thấy rất chông chênh, bỏ kịch bản xuống lăn sang cấu anh một cái.

Trần Mục Dương nhướn mi, nghe Tô Cách bất mãn xả: “Em không cảm thụ được nhân vật, thế mà anh nhàn rỗi quá cơ, không biết giúp đỡ gì cả!”

“Giúp em thế nào?” Trần Mục Dương cười bất đắc dĩ,bỏ PDA sang một bên, xoay người qua: “Được rồi, nếu em đã muốn thì anh sẽ thành toàn.”

Tô Cách nhìn Trần Mục Dương, tưởng tượng mình là Lâm Kiều, người đối diện là Tô Nham.

Trên mặt y mang nét nghiền ngẫm, hơi nhíu mày: “Anh là cái thá gì của tôi? Chỉ lên giường một lần mà muốn quản chuyện của tôi? Sao không tự lo cho mình trước đi?”

Tô Nham lạnh mặt: “Em đừng tự lừa mình dối người nữa Lâm Kiều, em thích tôi, không phải ư? Nếu không thì em sẽ không vì tôi…”

Một cái tát giáng xuống mặt Tô Nham: “Anh câm miệng! Tôi có bị chó cắn cũng không thích anh! Đừng có nói lung tung!”

Trần Mục Dương cười lạnh, im lặng để Tô Cách tát mình, nhếch miệng dùng ngón tay lau khoé môi. Tô Cách hơi chột dạ, ầu… vừa nãy là xúc động quá đà.

“Xuống tay mạnh qúa nha.”

“Hờ hờ… em đang muốn tăng hiệu quả, chú trọng tính chân thật đó, đều vì mục đích diễn tròn vai. Anh đừng so đo mà…” Tô Cách bóp vai anh lấy lòng.

“Em mơ đẹp quá nhỉ?” Trong mắt Trần Mục Dương ngập uy hiếp.

“Ờ… thì?” Chuông cảnh báo reo vang, Tô Cách bật dậy định chạy thì bị Trần Mục Dương túm mắt cá chân lôi về: “Giờ chạy là muộn rồi.”

Tô Cách đọc ra ý định trong đáy mắt anh, khó khăn nuốt vao: “Anh muốn làm gì?”

“Em đoán xem.”

Lần này Trần Mục Dương không cho Tô Cách lảm nhảm, trực tiếp khóa môi cậu…

Làm nhanh hơn nói suông.

- -----oOo------

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi