PHÓ ĐÔ ĐỐC ANH LÀ NGƯỜI CHỒNG TỆ BẠC


Huân Khê vô cùng buồn rầu khi không chuộc lại được sợi dây chuyền, cô quay trở về dinh thự mà trong lòng vô cùng bất an.

Tống Bách Niên khoảng một tháng nữa mới quay về trong những lúc này cô phải tìm được sợi dây chuyền.

Bách Nhi không còn đến chơi với Huân Khê nữa từ ngày cô ấy nhìn thấy Huân Khê đi cùng Dương Thanh, Huân Khê đi ra vườn cô nhìn thấy Bách Nhi đang đứng tưới nước cho vườn hoa, Huân Khê vui vẻ đi đến hỏi thăm.

" Bách Nhi sao dạo này cô không đến chơi với tôi.

"
Bách Nhi tỏ vẻ giận dỗi quay người rời đi, Huân Khê khó hiểu nhìn theo cô không biết mình đã làm việc gì mà khiến cho cô ấy giận mình cô đi theo nói.

" Cô bị làm sao vậy cô giận tôi chuyện gì sao ?"
Bách Nhi bực tức ra dấu cho Huân Khê hiểu.


" Tôi đã nhìn thấy cô đi cùng anh Dương Thanh.

"
Huân Khê hiểu được vấn đề cô vội vàng giải thích.

" Hôm đó anh ấy nhìn thấy tôi đang đi bộ trên đường nên cho đi nhờ cô đừng suy nghĩ nhiều quá tôi thừa biết anh ấy là của cô mà cứ yên tâm đi.

"
Lúc này Bách Nhi mới dịu xuống bỗng nhiên Vĩnh Hạnh đi đến mỉa mai nói.

" Đến cả người mà Bách Nhi thích cô cũng muốn ve vãn sao thật đúng là hạng đàn bà rác rưởi.

"
Huân Khê không muốn nhiều lời với Vĩnh Hạnh cô quay người định rời đi nhưng lại bị Vĩnh Hạnh đưa tay giật lấy tóc cô ta hung hăng nói.

" Đừng nghĩ cô lớn hơn tôi mà bỏ đi như thế không biết trên dưới hay sao hạng vô giáo dục.

"
Huân Khê té ngã xuống đất cô đau đớn nhăn mặt, Ninh Hoa cũng đã có mặt để góp vui.

" Chị Vĩnh Hạnh sao lại ra tay mạnh như thế.


"
Vĩnh Hạnh khinh bỉ nói.

" Cô ta đáng bị như thế.

"
Ninh Hoa đi đến cố tình đưa chân đạp lên bàn tay của Huân Khê nói.

" Trong cô ta tội nghiệp chưa kìa.

"
Huân Khê đau đớn cô phản bắt đầu phản kháng đẩy chân của Ninh Hoa ra cô ta xém chút nữa là té ngã, Bách Nhi đi đến đỡ lấy Huân Khê đứng lên, Vĩnh Hạnh trợn mắt nhìn Bách Nhi nói.

" Con câm kia cút ra ngay.

"
Bách Nhi sợi hãi khi đối diện với Vĩnh Hạnh nhưng không muốn để Huân Khê một mình mặc cho bọn họ ức hiếp.


Ba tuần nay đối với cô như địa ngục lúc nào cũng bị Vĩnh Hạnh và Ninh Hoa hành hạ cô đủ đường nhưng Huân Khê lại không dám làm ầm ĩ vì sợ sẽ làm cho phu nhân Thất Nguyên tức giận.

Huân Khê bỗng nhiên ngất xỉu Bách Nhi ra hiệu cho người hầu đưa cô vào nhà để nghỉ ngơi thì mới thoát khỏi Vĩnh Hạnh và Ninh Hoa.

Tống Bách Niên sẽ không quay về dư thự như dự định hắn còn phải giải quyết công việc không thể xác định ngày về, Huân Khê vẫn thường xuyên đi đến chăm sóc ba của mình nhưng cô không biết Ninh Hoa và Vĩnh Hạnh đang bày ra một mưu kế để hãm hại mình.

Mấy tuần nay Huân Khê thấy không được khoẻ cô ăn gì vào thì nôn ra liên tục đặt biệt là thức ăn có mùi tanh, phu nhân Thất Nguyên nhìn thấy cô có biểu hiện lạ nên đã cho bác sĩ đến khám cho cô, Bác sĩ chuẩn đoán Huân Khê đã mang thai được ba tuần cô hơi bất ngờ về điều đó bây giờ Huân Khê mới để ý bản thân đã trễ kì kinh nguyệt mà không hề hay biết, tối hôm đó hắn cũng chẳng dùng biện pháp phòng tránh với cô, Huân Khê đang hoang mang đến tột cùng cô vẫn chưa sẵn sàng để có con, nhưng dù sao cũng là một điều gì đó đang muốn thay đổi cuộc đời của cô, phu nhân Thất Nguyên vô cùng vui mừng bà ta bắt đầu cho người chăm sóc Huân Khê, Vĩnh Hạnh và Ninh Hoa sau khi nghe xong chuyện Huân Khê mang thai thì vô cùng tức tối, Vĩnh Hạnh đang mang thai nhưng lại là con gái nhỡ như Huân Khê sinh được con trai thì vị trí của cô ta sẽ bị hâm he.

Về phía Ninh Hoa cô ta không cam tâm nhìn Huân Khê mang thai đứa con của Tống Bách Niên bản thân của cô ta đã hai năm rồi mà vẫn chẳng có cơ hội được mang thai con của hắn vậy mà Huân Khê lại có thể, càng nghĩ Ninh Hoa càng không cam lòng cô ta phải tìm cách để đứa bé trong bụng của Huân Khê biến mất mãi mãi thì mới giữ được trái tim của Tống Bách Niên.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi