PHÓ ĐÔ ĐỐC ANH LÀ NGƯỜI CHỒNG TỆ BẠC


Huân Khê đau khổ vùng vẫy nói.

" Đồ độc ác sao không để cho tôi chết đi.

"
Tống Bách Niên cũng không hiểu vì sao mình lại cảm thấy khó chịu khi có người đàn ông nào đó muốn tiếp cận Huân Khê, cũng không muốn để cô ra khỏi tầm mắt của mình chỉ muốn để Huân Khê ở bên cạnh rồi lại giày vò cô đến đau lòng.

Huân Khê lại một lần nữa ngất đi Tống Bách Niên bế cô lên giường rồi lặng lẽ nhìn dáng người nhỏ nhắn của Huân Khê nội tâm của hắn đang rất khó chịu khi Huân Khê đề nghị ly hôn nhưng Tống Bách Niên sẽ không bao giờ buông tha cho cô.

Một ngày mưa tầm tã hai người trở về Tống gia sao một tháng, đôi mắt của Huân Khê đầy u buồn cô ngồi nhìn ra cửa kính xe với một cái nhìn xa xăm, bầu không khí trên xe vô cùng tỉnh lặng chẳng có một tiếng động gì Tống Bách Niên thì đang chăm chú xem đống hồ sơ của mình.

Đến khi về đến nhà người hầu đi ra chào đón bọn họ Huân Khê mở cửa xe đi một hơi vào bên trong cô muốn đến thăm ba của mình đã rất lâu rồi Huân Khê rất nhớ ông ấy.

Cô đi vào nhà vệ sinh tắm rửa để thoải mái hơn sau khi đi một quãng đường dài.

Huân Khê thật sự không muốn mở lời với Tống Bách Niên, nhưng cô muốn thông báo với hắn là ngày mai mình muốn về thăm ba, Tống Bách Niên lúc nào cũng bận rộn với công việc khi hắn đang làm việc thì không ai được quấy rầy, nhưng Huân Khê vẫn muốn làm trái luật cô mở cửa đi vào phòng làm việc của Tống Bách Niên, Hắn nghe tiếng mở cửa thì liếc mắt nhìn về phía đó.

" Có chuyện gì?"
Huân Khê đặt tách trà xuống bàn rồi bình tĩnh nói.


" Ngày mai tôi muốn về thăm ba của mình.

"
Tống Bách Niên im lặng một hồi rồi cau mày lại ngừng tay lại nói.

" Tôi đã nói là không ai được làm phiền tôi trong lúc tôi đang làm việc mà.

"
Huân Khê cảm thấy Tống Bách Niên đang làm khó mình cô khó chịu nói.

" Tô chỉ hỏi thôi mà anh có thể trả lời một câu vào chủ đề rồi tôi sẽ đi ra bên ngoài không làm phiền anh làm nữa.

"
Tống Bách Niên ngồi tựa lưng vào ghế rồi ra hiệu cho Huân Khê đến gần mình, cô cứ tưởng là hắn đang cần gì nên không ngần ngại bước lại.

" Có việc gì ?"
Tống Bách Niên kéo mạnh Huân Khê ngã vào lòng của mình, Huân Khê vô cùng bất ngờ về hành động của Tống Bách Niên, hắn cúi người xuống đưa môi ngậm lấy vành tai của Huân Khê rồi m ơn trớn trên chiếc cổ trắng ngần của cô thì thào vào tai của Huân Khê.

" Nếu cô muốn tôi đồng ý thì tối nay hãy phục vụ tôi cho tốt.


"
Huân Khê vô cùng chán ghét với cách Tống Bách Niên đối xử với mình cô liếc nhìn hắn một cái rồi nói.

" Hôm nay tôi mệt nên không phục vụ anh được.

"
Huân Khê vùng vẫy để thoát khỏi vòng tay của Tống Bách Niên, hắn không ngờ cô lại cả gan có thái độ xấc xược với mình, Tống Bách Niên bóp lấy má của Huân Khê hắn nhìn cô bằng ánh mắt đầy sự chết chóc.

" Cô quên mạng sống của ba cô đang nằm trong tay của tôi sao.

"
Huân Khê đẩy Tống Bách Niên ra khó chịu nói.

" Anh chỉ giỏi đe doạ người khác tôi sẽ không tin những gì anh nói nữa đâu.

"
Huân Khê rời khỏi người của Tống Bách Niên rời đi, nhưng cô lại bị một tiếng nói của hắn làm cho dừng bước.

" Được thôi ngày mai sẽ là đám tang của ba cô, đừng trách tôi vô tình tất cả là do cô lựa chọn.

"
Huân Khê bấu chặt bàn tay của mình lại cô, vì ba mà Huân Khê chấp nhận những lời đề nghị bi3n thái mà Tống Bách Niên đặt ra, cô buộc phải nhẫn nhịn có như thế thì hắn mới buông tha cho ba của cô.




Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi