Dương Thanh đã tìm gặp Tống Bách Hàn để kể cho anh ta nghe mọi chuyện, Tống Bách Hàn sau khi nghe Dương Thanh nói về tình hình của Huân Khê lúc này, cũng phẫn nộ như Dương Thanh, bọn họ bắt đầu lên kế hoạch để đưa Huân Khê đi thoát khỏi cái bóng của Tống Bách Niên.
Huân Khê ở bên này cũng đang rối rắm không biết bọn họ có đọc được mẫu giấy cô gửi không, thái độ lo lắng của Huân Khê đã làm cho Tống Bách Niên chú ý.
Huân Khê biết mình không thể cứ mất bình tĩnh như thế được, cô trấn an bản thân để Tống Bách Niên nới lỏng cảnh giác với mình, để mọi chuyện có thể trôi qua thật suông sẻ.
Một tuần sau Tống Bách Niên bỗng nhiên thông báo là sẽ đi công tác, Huân Khê biết chắc đây sẽ là thời cơ thích hợp, cô cũng nhận được một một tin nhắn của Tống Bách Hàn sẽ đến đưa mình đi, nhưng Huân Khê vẫn cảm thấy bất an vô cùng, hôm nay người hầu lạ lắm bọn họ mở cửa cho Huân Khê đi ra bên ngoài không hề để tâm đến cô, Huân Khê biết là Tống Bách Hàn đang đến đưa mình đi cô đang chuẩn bị mọi thứ đâu vào đấy.
Nhưng cũng chẳng có người canh gác ở cổng, Huân Khê đã thuận lợi đi ra bên ngoài, Tống Bách Hàn lái xe chạy đến bọn họ gặp nhau Huân Khê liền vui mừng đến rơi nước mắt.
" Cám ơn anh đã đến cứu em.
"
Tống Bách Hàn hối thúc Huân Khê.
" Nhanh lên xe đi.
"
Huân Khê vội vàng ngồi vào xe rồi Tống Bách Hàn lái xe rời đi, nhưng trong lòng của Huân Khê vẫn cảm thấy khó chịu cô đang bất an chuyện gì đó nên quay sang nói với Tống Bách Hàn.
" Hôm nay em thấy lạ lắm.
"
Tống Bách Hàn quay sang hỏi.
" Tại sao lại lạ ?"
Huân Khê bộc bạch nỗi lòng của mình.
" Mọi thứ trôi qua rất suông sẻ anh không cảm thấy lạ hay sao.
"
Tống Bách Hàn mỉm cười an ủi Huân Khê.
" Anh nghĩ ông trời đang muốn giúp em thoát khỏi Bách Niên đấy đừng suy nghĩ nhiều quá.
"
Huân Khê nghe những lời Tống Bách Hàn nói cũng an ủi được phần nào, hai người sắp đến sân bay nhưng lại bị một chiếc áp sát xe của Tống Bách Hàn, Huân Khê đã nhìn ra chiếc xe đó là của Tống Bách Niên cô bắt đầu lo sợ nói.
" Đấy là xe của Tống Bách Niên chúng ta phải làm sao ?"
Tống Bách Hàn nắm tay an ủi Huân Khê.
" Bình tĩnh lại đi em anh sẽ tìm cách nói chuyện với Bách Niên.
"
Tống Bách Niên chặng đầu xe của hai người họ buộc Tống Bách Hàn phải dừng xe, Tống Bách Niên xuống xe đi đến chỗ của Huân Khê ra hiệu cho cô bước xuống, Huân Khê run rẩy quay sang nhìn Bách Hàn nói.
" Chúng ta phải làm sao đây ?"
Tống Bách Hàn đập mạnh tay vào vô lăng tức giận nói.
" Chết tiệt ai đã nói cho Bách Niên biết vậy chứ, em cứ ngồi im trong xe đi hôm nay anh sẽ giúp em rời khỏi đây.
"
Huân Khê gật đầu nhưng vẫn rất sợ hãi, Tống Bách Niên thấy hai người vẫn cố thủ trong xe hắn như mất hết kiên nhẫn, hắn đi đến cốp xe của mình lấy ra một cây gậy bằng sắt rồi đi đến xe của Tống Bách Hàn, đậm vào cửa kính phía của Huân Khê mảnh kính vỡ vụn bay tung tóe có một mảnh kính xước qua mặt của Huân Khê khiến cho cô bị thương, Tống Bách Hàn ôm lấy đầu của Huân Khê bảo vệ cho cô.
Tống Bách Niên đưa tay vào lỗ hỏng ở cửa kính do mình tạo ra, rồi mở cửa xe rồi kéo mạnh Huân Khê đi ra bên ngoài, Tống Bách Hàn cũng không nhẫn nhịn được nữa anh ta bước xuống xe nói.
" Đủ rồi đấy em có nhìn thấy cô ấy hạnh phúc khi ở bên cạnh em không, tại sao cứ gượng ép làm gì, em có cảm thấy mình quá đáng lắm không, tại sao lúc trước không đối xử với cô tử tế lắng nghe những gì cô ấy nói bây giờ lại muốn giữ chặt cô ấy bên cạnh mình Bách Niên nghe anh nói tỉnh táo lại đi.
"
Tống Bách Niên vẫn cố chấp kéo Huân Khê rời đi.
" Cô ấy là vợ của tôi chỉ thuộc quyền sỡ hữu của tôi anh có tư cách gì mà quản chuyện của tôi.
"