PHỐ HẠNH VŨ


Đoàn Hủ Nghiên không muốn thấy Mạc Tiểu Vũ ở trước mặt mình ăn những thứ này, hắn đem trứng gà cùng dưa muối trong túi kia lấy đi đặt sang một bên.
Mạc Tiểu Vũ mắt thấy hắn lấy đồ ăn đi, có chút sốt ruột ừ ừ hai tiếng, lại nói không nên lời.
Đoàn Hủ Nghiên không có lên tiếng trấn an cậu, mà là mở hộp cơm lớn mình mang đến.
Nắp vừa mới mở ra, mùi thơm của sườn nướng nhất thời đập vào mặt, Mạc Tiểu Vũ gấp đến độ vặn vẹo ở chỗ ngồi một chút mới bình tĩnh lại, ánh mắt nhìn sườn bị cháy đều có chút thẳng tắp.
Đoàn Hủ Nghiên nhìn biểu tình của cậu, không nhịn được nhếch khóe môi, sau đó lần lượt mở ra những hộp cơm khác, trứng xào cà chua cùng hương vị của gà cung bảo đều đầy đủ.
Đoàn Hủ Nghiên lấy đũa ra gắp một miếng sườn nướng đặt lên cơm Mạc Tiểu Vũ, "Tiểu Vũ, ăn nhanh, đây là một bà bà có chuyên môn làm cho cậu.

"
Mạc Tiểu Vũ quay đầu nhìn Đoàn Hủ Nghiên, "Bà bà? "
"Ừm, nơi tôi sống có một người bà, bà ấy biết Tiểu Vũ, còn khen Tiểu Vũ nữa."
"Khen Tiểu Vũ?" Âm cuối Mạc Tiểu Vũ có chút cao lên, giống như vừa nghi hoặc vừa vui vẻ.
"Cậu ăn xong tôi liền nói cho cậu biết." Đoàn Hủ Nghiên cầm cái thìa múc một ít trứng xào cà chua trộn vào cơm của Mạc Tiểu Vũ, trộn xong liền thuận tay đưa cho cậu.
Trứng xào cà chua rất ngon, nước dùng trộn với cơm đặc biệt thơm.
Cái hộp cơm kiểu cũ mà hắn mang đến hơi nhỏ, đầy hộp thực tế cũng không có bao nhiêu, cũng may Đoàn Hủ Nghiên còn mang đến thêm một hộp cơm nữa, thấy Mạc Tiểu Vũ ăn xong mà còn chưa no, liền đem hộp kia chia ra nửa hộp.
So với món thịt sườn nướng, Mạc Tiểu Vũ hình như thích trứng xào cà chua hơn, Đoàn Hủ Nghiên nghi ngờ có thể là bởi vì món ăn này rất ngọt nên cậu mới thích.
Đoàn Hủ Nghiên nhìn Mạc Tiểu Vũ, thỉnh thoảng gắp thức ăn cho cậu, nhưng bản thân thì một thìa cũng không ăn.
Không bao lâu sau Mạc Tiểu Vũ liền chú ý thấy rằng hắn không ăn, cậu ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào chén hắn, sau đó dùng thìa của mình múc một miếng sườn bỏ vào trong chén của hắn, học theo ngữ khí của Đoàn Hủ Nghiên khi nói chuyện với mình, cậu nói: "Nghiên Nghiên, mau ăn.


"
Đoàn Hủ Nghiên trêu chọc cậu, "Nếu Hủ Nghiên ăn hết thì làm sao bây giờ? "
Mạc Tiểu Vũ ừ một tiếng, quay đầu lại tiếp tục ăn cơm, nhét một miếng cơm vào miệng, nói một câu: "Hủ Nghiên thích, cho Hủ Nghiên.

"
"Vậy Tiểu Vũ có thích không?" Đoàn Hủ Nghiên hỏi.
"Thích."
Đoàn Hủ Nghiên cười một tiếng, học cách nói chuyện của cậu, hắn nói: "Tiểu Vũ thích, cho Tiểu Vũ.

"
Mạc Tiểu Vũ ừ một tiếng, "Cho Hủ Nghiên.

"
"Cho Tiểu Vũ."
"Cho Hủ Nghiên."
Sau bốn năm lần đối thoại qua lại như vậy, Mạc Tiểu Vũ bỗng nhiên vui vẻ, còn cười ra tiếng.
Đoàn Hủ Nghiên ngồi bên cạnh cậu thấy cậu mím môi cười đến hai mắt đều cong cong, trong lòng cũng cảm thấy thỏa mãn cùng cao hứng.
Sau khi hai người cùng nhau ăn cơm trưa, Mạc Tiểu Vũ không có nghỉ ngơi, trở lại sân đem túi dệt đầy chai nhựa đổ ra.
Chai nhựa rơi xuống đất, Mạc Tiểu Vũ ngồi xổm trên mặt đất nghiêm túc vặn nắp chai nhựa ra, bỏ vào trong túi nhỏ bên chân, sau đó dùng sức giẫm lên cái chai.
Cậu lặp đi lặp lại các bước nhiều lần, Đoàn Hủ Nghiên muốn giúp cậu nhưng cậu không cho.
"Bẩn, bẩn, bẩn." Mạc Tiểu Vũ trong miệng vừa nói bẩn, một bên vung cánh tay ngăn cản Đoàn Hủ Nghiên tới gần, mặc kệ Đoàn Hủ Nghiên nói như thế nào cũng không cho hắn giúp mình xử lý chai nhựa.
Đoàn Hủ Nghiên không còn cách nào khác, cũng sợ mình lại kiên trì nói muốn giúp Mạc Tiểu Vũ, khiến cậu phải khó chịu, đứng ở một bên nhìn một hồi liền vào phòng rửa sạch hai quả táo kia.
Trong nhà Mạc Tiểu Vũ không có dao, Đoàn Hủ Nghiên không có cách cắt táo thành miếng nhỏ, chỉ có thể ăn cả trái.
Khi ra khỏi nhà, hắn thấy một chiếc xe ba bánh đỗ bên ngoài kêu cót két, người đàn ông đạp xe đội một chiếc mũ rơm, làn da rất rám nắng, chiếc áo vest trắng trên người trắng đến chói mắt.
Ông lão còn chưa xuống xe đã tức giận mười phần hô to, "Tiểu Vũ a, ông Bạch tới rồi đây! "
Mạc Tiểu Vũ đưa lưng về phía Đoàn Hủ Nghiên đứng, cho nên Đoàn Hủ Nghiên không nhìn thấy biểu tình của cậu, nhưng từ bóng lưng còn có cái ót kia, Đoàn Hủ Nghiên có thể cảm giác được cậu rất vui vẻ.
Ông Bạch vào cửa vừa nhìn thấy chai nhựa rải đầy trên mặt đất, không nói lời nào, đầu tiên giơ ngón tay cái lên cho Mạc Tiểu Vũ.
Mạc Tiểu Vũ nhìn thấy cười một tiếng, sau đó quay đầu nhìn về phía Đoàn Hủ Nghiên, vỗ vỗ ngực, giống như đang nói đây là đang khen tôi.
Đoàn Hủ Nghiên mím môi cười cười, cũng giơ ngón tay cái lên với cậu.
Ông Bạch lúc này mới nhìn thấy Đoàn Hủ Nghiên, nghi hoặc nói một tiếng, "Cậu là? "
"Xin chào ông, cháu là Đoàn Hủ Nghiên, bạn của Tiểu Vũ."

"Bạn của Tiểu Vũ?" Ông Bạch không tin nhìn về phía Mạc Tiểu Vũ, thấy Mạc Tiểu Vũ gật đầu, tầm mắt lại một lần nữa rơi trở lại trên người Đoàn Hủ Nghiên.
Những người thuộc thế hệ cũ tự nhận mình có năng lực đánh giá người khác, nhìn thoáng qua là chính xác.
Ông Bạch liếc mắt một cái, trước tiên nhìn ra Đoàn Hủ Nghiên là người rất có tiền, thứ hai liền nhìn ra tiểu tử này không chỉ có tiền, người cũng là người tốt.
Người xưa có câu, nhìn huynh đệ, nhìn thấu tâm can, ông Bạch nhìn dọc nhìn ngang, nhìn thế nào thì Đoạn Hủ Nghiên cũng là một người tốt bụng
"Chàng trai trẻ, cậu ở đâu vậy?" Ông hỏi.
"Cháu là người thành phố A."
"Ồ! Một nơi rất tốt! Rất giàu có! " Ông Bạch lại hỏi tiếp, " Ở Thành phố A, vậy sao cậu lại đến thành phố S? "
"Cháu đến để thư giãn."
Ông Bạch lại ồ lên một tiếng, gật gật đầu.
Lúc hai người nói chuyện, Mạc Tiểu Vũ đứng ở giữa hai người, nhìn người này nhìn người kia, cậu nhìn xem người đang nói chuyện là ai, đầu nhỏ vui vẻ di chuyển, Đoàn Hủ Nghiên đi đến trước mặt ông Bạch, đưa quả táo trong tay ra ngoài, "Ông Bạch, ông ăn một quả táo đi, cháu vừa mới rửa sạch sẽ.

"
Ông nhìn thấy trong tay hắn chỉ có hai quả, xua tay, "Các cậu ăn đi, tôi không thích ăn hoa quả.

"
Đoàn Hủ Nghiên kiên trì muốn cho ông, "Ông cầm đi, cháu cùng Tiểu Vũ chia nhau ăn một cái.

"
Mạc Tiểu Vũ nghe được tên mình ừ ừ hai tiếng.
Ông Bạch từ chối không được đành phải nhận lấy.
Đoàn Hủ Nghiên hai tay nắm quả táo, xoay người nói với Mạc Tiểu Vũ: "Tôi làm một màn ảo thuật cho Tiểu Vũ.


"
Mạc Tiểu Vũ ừ một tiếng, nghe không hiểu, nhưng tò mò Đoạn Hủ Nghiên muốn làm cái gì.
Đoàn Hủ Nghiên nắm quả táo trong tay, dùng sức bóp mạnh, quả táo trực tiếp chia làm hai phần hơn nữa còn rất đẹp.
Mạc Tiểu Vũ oa một tiếng.
Đoàn Hủ Nghiên đem một nửa quả táo chia cho cậu, "Tiểu Vũ ăn.

"
Mạc Tiểu Vũ cười, vui vẻ tiếp nhận nửa quả táo kia.
Ông Bạch thấy Mạc Tiểu Vũ cười vui vẻ như vậy, biểu tình trên mặt hơi ngẩn ra, tựa hồ đối với chuyện này cảm thấy có chút kinh ngạc.
Đoàn Hủ Nghiên chú ý tới biểu tình biến hóa của ông, hỏi một câu: "Ông làm sao vậy? "
Ông Bạch cũng không biết nên nói như thế nào, thở dài nói, "Hai năm trước sau, khi bà nội Tiểu Vũ đi rồi, hình như tôi chưa từng thấy Tiểu Vũ vui vẻ như vậy.

"
Thấy ông Bạch nhắc tới bà nội của Mạc Tiểu Vũ, Đoàn Hủ Nghiên sửng sốt một chút, "Ông quen biết bà nội của Tiểu Vũ sao? "
"Quen biết, quen biết nhiều năm rồi." Nói đến người đã qua đời, tâm trạng ông có chút nặng nề, "Cuộc đời Tiểu Vũ không tốt, cuộc đời bà nội nó cũng không tốt, đều khổ như nhau.

".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi