PHỐ HẠNH VŨ


Thanh âm của Mạc Tiểu Vũ rất nhỏ, giống như là sợ làm phiền ai đó, dù nhỏ nhưng dưới sự yên tĩnh này cũng đủ để mọi người nghe rõ.
Đoàn Hủ Nghiên nghe thấy, liền buông ly rượu vang trong tay xuống, đứng dậy đi về phía cầu thang, "Tiểu Vũ? "
Vừa nghe thấy tiếng của Đoàn Hủ Nghiên, Mạc Tiểu Vũ ở trên cầu thang hoàn toàn vươn đầu ra ngoài, cúi đầu nhìn người dưới cầu thang, "Hủ Nghiên, Tiểu Vũ ở chỗ này.

"
Đoàn Hủ Nghiên không nhịn được cười khẽ ra tiếng, đi về phía người trên cầu thang, "Thì ra Tiểu Vũ ở đây.

"
Mạc Tiểu Vũ đứng trên bậc thang chờ Đoàn Hủ Nghiên đi tới chỗ cậu, nhìn hắn nói: "Hủ Nghiên không ngủ.

"
Đoàn Hủ Nghiên ừ một tiếng, đi tới bậc thang cách cậu một bậc thang, ôm eo Mạc Tiểu Vũ ngửa đầu hôn lên môi cậu, "Hủ Nghiên đang nói chuyện với bọn Hành Tín.

Sao em lại tỉnh? Em có khát không? "
Mạc Tiểu Vũ ôm Đoàn Hủ Nghiên, "Không có khát nước, Tiểu Vũ muốn Hủ Nghiên ôm Tiểu Vũ ngủ..."
Đoàn Hủ Nghiên gật gật đầu, "Được, Hủ Nghiên trở về ôm Tiểu Vũ ngủ, để tôi nói cho Hành Tín một tiếng.

"
Đoàn Hủ Nghiên một tay ôm Mạc Tiểu Vũ, một tay vịn lên tay vịn cầu thang, "Hành Tín, tôi về ngủ trước.

"
Kiều Hành Tín chậc chậc một tiếng, cũng không bất ngờ mấy, Mạc Tiểu Vũ đã xuống lầu tìm hắn tới, anh nhất định không giữ được hắn.
"Biết rồi."

"Các cậu cũng đừng uống quá muộn, nghỉ ngơi sớm một chút."
"Được."
Đoàn Hủ Nghiên lúc này mới dắt Mạc Tiểu Vũ trở về lầu ba, lúc lên cầu thang Mạc Tiểu Vũ một mực muốn nói chuyện với Đoàn Hủ Nghiên.
"Hủ Nghiên phải ngủ thật ngon."
"Ừm."
"Hủ Nghiên không ngủ Tiểu Vũ liền đến bắt Hủ Nghiên."
Đoàn Hủ Nghiên nghe được cười cười, "Tiểu Vũ đi bắt Hủ Nghiên sao? Bắt như nào vậy? "
"Bắt như vậy."
Mạc Tiểu Vũ nói xong buông tay Đoàn Hủ Nghiên ra, lui về phía sau một bước đi phía sau hắn, giang cánh tay ôm chặt lấy thắt lưng của hắn, hai má dán lên vai hắn, "Tiểu Vũ là cái đuôi lớn.

"
Đoàn Hủ Nghiên hai tay ôm lấy cánh tay đang ôm eo mình, kinh ngạc nói, "Thì ra tôi có một cái đuôi lớn, cái đuôi lớn đẹp như vậy.

"
Mạc Tiểu Vũ cười hắc hắc, dán ở sau lưng Đoàn Hủ Nghiên một đường trở về phòng.
Bởi vì Đoàn Hủ Nghiên muốn thay áo ngủ, Mạc Tiểu Vũ buông hắn ra, lên giường lăn hai vòng, nằm sấp trên chăn nhìn Đoàn Hủ Nghiên thay quần áo.
Từ sau khi bọn họ xác định quan hệ, Đoàn Hủ Nghiên khi thay quần áo chưa bao giờ tránh né cậu, Mạc Tiểu Vũ cũng không biết thẹn thùng mỗi lần đều phải nhìn hắn.
Chờ Đoàn Hủ Nghiên thay xong bộ đồ ngủ, Mạc Tiểu Vũ ngồi dậy, đầu gối chống lên giường đi về phía trước, vươn cánh tay ôm lấy cổ Đoàn Hủ Nghiên ngửa đầu hôn hắn.
Đoàn Hủ Nghiên một tay ôm eo cậu, tay kia nhẹ nhàng vuốt v e sống lưng cậu.
Mạc Tiểu Vũ bị hắn vuốt v e đến cổ họng phát ra tiếng r3n rỉ mềm mại, Đoàn Hủ Nghiên nghe được cả người chấn động, đúng lúc phanh lại, chậm rãi buông môi Mạc Tiểu Vũ ra, ngón cái ấn khóe miệng dính nước của cậu, "Được rồi, hôn nữa là chúng ta sẽ không ngủ được.

"
Mạc Tiểu Vũ cũng nghe lời, buông lỏng tay ôm cổ Đoàn Hủ Nghiên.

Hai người nằm trên giường lớn, nằm chung một gối, đắp cùng một cái chăn, Mạc Tiểu Vũ tựa như con thỏ nhỏ tìm kiếm sự ấm áp, sau khi chui vào trong ngực Đoàn Hủ Nghiên tự động điều chỉnh tư thế ngủ cho thoải mái.
Có Đoàn Hủ Nghiên bên cạnh, cơn buồn ngủ của Mạc Tiểu Vũ rất nhanh lại trở lại, cậu chậm rãi chớp chớp mí mắt càng ngày càng nặng, thanh âm có chút hàm hồ, "Hủ Nghiên ngủ ngon.

"
Đoàn Hủ Nghiên hôn lên trán cậu, "Tiểu Vũ ngủ ngon.

"
Sáng hôm sau.
Đoàn Hủ Nghiên có thói quen dậy sớm, cho dù không có đồng hồ báo thức, khoảng tám giờ cũng sẽ tự nhiên tỉnh ngủ.
Lúc hắn tỉnh lại Mạc Tiểu Vũ còn đang ngủ, vì không muốn đánh thức người trong ngực, Đoàn Hủ Nghiên mất chút thời gian mới từ trên giường đi xuống, rón rén rửa mặt thay quần áo, xuống lầu nấu cơm.
Trong phòng bếp tầng một, đồ dùng nhà bếp có đầy đủ, tủ lạnh có đủ nguyên liệu nấu ăn, Đoàn Hủ Nghiên nhìn đồ trong tủ liền biết Kiều Hành Tín chuẩn bị để buổi tối nướng thịt.
Bởi vì người tương đối nhiều, hơn nữa còn có hai người đang trên đường đến, tổng cộng mười hai người, Đoàn Hủ Nghiên chỉ có thể chuẩn bị thêm một chút, nấu cháo, hấp bánh bao nhân tôm, bày đầy một bàn.
Hơn chín giờ sáng, cửa thang máy bên cầu thang mở ra.
Diêu Thanh mặc áo choàng tắm kéo bước chân có chút lười biếng từ cửa thang máy đi ra, đi tới trước máy pha cà phê phòng bếp chuẩn bị pha cho mình một tách cà phê, thanh âm còn khàn khàn do vừa mới tỉnh ngủ, "A Nghiên, cậu muốn uống không? "
"Cho tôi một ly, cám ơn."
"Ừm."
Một lát sau, Đoàn Hủ Nghiên đang chiên trứng gà, Diêu Thanh đưa cho hắn một tách cà phê đã pha xong, nhìn trứng chiên trong chảo, nhẹ giọng nói: "Vất vả rồi, dậy sớm như vậy làm bữa sáng cho chúng tôi.

"
Đoàn Hủ Nghiên cười cười, "Không có gì, người tổ chức sinh nhật là quan trọng nhất.

"

Diêu Thanh cũng cười, "Chúng ta rất vinh dự vì quen được Hành Tín.

"
Đoàn Hủ Nghiên cười cười không nói gì, Diêu Thanh đứng ở một bên trầm mặc uống cà phê nhìn hắn bận rộn, uống xong cà phê y xắn tay áo lên nói, "Tôi giúp cậu.

"
Đoàn Hủ Nghiên cũng không có từ chối, "Cháo đã nấu xong, cậu giúp tôi múc mấy chén ra để nguội.

"
Diêu Thanh gật đầu đồng ý, mở tủ ra lấy ra mấy cái chén để múc cháo ra.
Mười phút sau, cửa thang máy đinh một tiếng năm sáu người đi ra, Mạc Tiểu Vũ bị muỗi cắn, khuỷu tay không cẩn thận đập vào bàn ủy khuất tìm Đoàn Hủ Nghiên, nhất định phải nhìn thấy Đoàn Hủ Nghiên lo lắng, cậu mới có thể tốt hơn.
Đoàn Hủ Nghiên dắt Mạc Tiểu Vũ đi ra ngoài, trước khi đi quay đầu lại nói một câu, "Đồ trong nồi đã nấu xong, tìm chén múc ra là được, tôi mang Tiểu Vũ về phòng bôi chút thuốc, lát nữa xuống.

"
"Được rồi, còn lại giao cho chúng tôi, cậu mau đi đi."
Đoàn Hủ Nghiên đưa Mạc Tiểu Vũ đi vào thang máy, lúc thang máy lên lầu ba, Kiều Hành Tín cùng hai người khác đang chờ thang máy sắp đi xuống.
Thấy Đoàn Hủ Nghiên dắt tay Mạc Tiểu Vũ đi ra, Kiều Hành Tín hỏi một câu, "Làm sao vậy? "
Đoàn Hủ Nghiên giải thích một câu, "Không có gì, Tiểu Vũ bị muỗi đốt, tôi bôi chút thuốc cho em ấy.

"
Kiều Hành Tín hắc một tiếng, trêu ghẹo Mạc Tiểu Vũ, "Mạc Tiểu Vũ là người yếu đuối.

"
Mạc Tiểu Vũ nghe thấy có chút không vui quay đầu nhíu mày với anh.
Kiều Hành Tín không cam lòng yếu thế, làm mặt quỷ với cậu.
Người bên cạnh nhìn thấy cảnh này quay sang ghét bỏ anh, "Sau cậu lại trêu chọc cậu ấy? "
Kiều Hành Tín cười hắc hắc, "Các cậu không cảm thấy phản ứng của cậu ấy trong rất thú vị sao? "

Đoàn Hủ Nghiên dắt Mạc Tiểu Vũ trở về phòng, tìm thuốc mỡ bôi cho cậu, làn da Mạc Tiểu Vũ mỏng manh lại mẫn cảm, chỉ cần bị muỗi đốt sẽ xưng to hơn người bình thường, cũng sẽ ngứa hơn.
Mạc Tiểu Vũ nhìn Đoàn Hủ Nghiên bôi thuốc cho mình, ủy khuất trong lòng đều bay đi mất.
Đoàn Hủ Nghiên dỗ dành cậu, "Muỗi hư quá, Hủ Nghiên phải la chúng nó, bảo chúng nó đừng đến cắn Tiểu Vũ nữa.

"
Mạc Tiểu Vũ trong lòng rất để ý, "Tiểu Vũ không có yếu đuối.

"
Cậu biết yếu đuối là có ý gì, khi còn bé cậu chơi trên đường, nhìn thấy đứa nhỏ gần bằng tuổi cậu ngã xuống đất khóc, lúc mẹ cậu bé bế cậu bé lên sẽ nói cậu bé là người yếu đuối.
Mạc Tiểu Vũ khi còn bé ngã xuống đất sẽ không khóc, bà nội cũng sẽ không ôm cậu, chỉ cho cậu tự mình đứng lên, làm sao cậu có thể yếu đuối được?!
Đoàn Hủ Nghiên nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cậu, cười cười, "Tiểu Vũ đương nhiên không phải người yếu đuối, Hành Tín đang giỡn với em thôi, cậu ấy không thật sự cảm thấy Tiểu Vũ là người yếu đuối.

"
Mạc Tiểu Vũ bán tín bán nghi.
Đoàn Hủ Nghiên nghiêm túc nói: "Tiểu Vũ không phải người yếu đuối, nhưng khi Tiểu Vũ ở bên cạnh Hủ Nghiên có thể là yếu đuối.

"
Mạc Tiểu Vũ nghe không hiểu lắm.
Đoàn Hủ Nghiên nâng tay cậu lên hôn lên lòng bàn tay cậu, "Hủ Nghiên thích Tiểu Vũ yếu đuối với Hủ Nghiên, Tiểu Vũ có thể ỷ lại vào tôi nhiều hơn, có thể làm nũng, phải để Hủ Nghiên dỗ dành em.

"
Mạc Tiểu Vũ nghe hiểu, sự không vui cùng ủy khuất trong lòng đều bay đi, trên mặt lộ ra nụ cười.
Đoàn Hủ Nghiên nhéo nhéo tay cậu, tiến lại gần hôn lên má cậu, một bên hôn một bên nói: "Hủ Nghiên là của Tiểu Vũ, Tiểu Vũ có thể yếu đuối, ủy khuất cũng không sao, tức giận cũng không sao, Hủ Nghiên nhất định sẽ dỗ dành Tiểu Vũ.

".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi