PHỐ HẠNH VŨ


Sau khi Đoàn Hủ Nghiên rời đi, trong phòng làm việc chỉ còn lại Mạc Tiểu Vũ và Kiều Hành Tín.
Mặc dù hai người đã quen nhau từ lâu, nhưng trước giờ bọn họ chưa từng ở chung với nhau như bây giờ.
Nếu là những người khác, họ có thể cảm thấy xấu hổ, nhưng đối với Mạc Tiểu Vũ và Kiều Hành Tín mà nói...!là lúng túng thay vì xấu hổ.
Mạc Tiểu Vũ sau khi Đoàn Hủ Nghiên đi, chỉ nhìn Kiều Hành Tín một cái, sau đó xoay người đi về phía sô pha, cầm lấy máy tính tiếp tục chơi game.
Kiều Hành Tín tiện tay đặt áo khoác sang một bên, nói với Mạc Tiểu Vũ đang ngồi trên sô pha: "Mạc Tiểu Ngư ~ đừng chơi một mình! Chơi chung với anh Hành Tín đi ~ cậu đang chơi trò gì vậy? "
Mạc Tiểu Vũ khi nghe được ba chữ Mạc Tiểu Ngư này thật sự không muốn nói chuyện với anh, cũng không ngẩng đầu lên, nhỏ giọng sửa lại, "Tiểu Vũ không phải Tiểu Ngư.

"
"Là Tiểu Ngư"
"Không phải!"
"Được rồi được rồi, cậu nói không phải thì là không phải." Kiều Hành Tín nói xong ngồi xuống bên cạnh cậu, nhìn trò chơi trên máy tính bảng, nhướng mày nói: "Tiểu Ngư, Anh Hành Tín chơi cái này siêu giỏi luôn đó~! "
Nghe thấy lời này, Mạc Tiểu Vũ quay đầu nhìn anh, đôi mắt hạnh nhân tròn trịa tràn đầy sự nghi ngờ.
Kiều Hành Tín đối diện với tầm mắt nghi ngờ của Mạc Tiểu Vũ thì liền muốn thể hiện, vừa xắn ống tay áo vừa nói: "Nào! Hãy nhìn tôi phá vỡ kỉ lục của cậu đi.

"
Bên kia, Đoàn Hủ Nghiên đang lái xe về nhà, hắn vừa nhìn thấy cửa khu dân cư, điện thoại di động liền vang lên.
Đoàn Hủ Nghiên nghe điện thoại, là bác bảo vệ của khu dân cư, bởi vì xe của công ty giao hoa muốn vào đầu tiên phải xác nhận thông tin liên quan tới người nhận hàng, sau khi xác nhận xong mới được vào.
Sau khi Đoàn Hủ Nghiên và bảo vệ nói chuyện điện thoại xong, xe cũng đã chạy đến ngoài cửa khu dân cư, người bảo vệ nhận ra chiếc xe của Đoàn Hủ Nghiên, sau khi liền cho người vào.
Xe của Đoàn Hủ Nghiên chạy trước xe giao hàng để dẫn đường, không bao lâu sau liền đến bên ngoài biệt thự, trước tiên hắn lái xe về gara, sau đó từ cửa chính biệt thự đi ra.
Hai nhân viên công ty giao hoa đang mở khoang xe tải ra, sau khi khoang xe tải được mở ra, mùi hoa nồng nặc liền tỏa ra.
Trong khoang xe rộng rãi, hoa hồng đỏ kiều diễm trải đầy trong đó, từng mảng lớn cánh hoa màu đỏ có hiệu quả tác động đến thị giác cực kỳ mãnh liệt, sẽ làm cho người ta nhịn không được sẽ phát ra một tiếng oa.
Hai nhân viên cửa khoang xe tải ra không hẹn mà cùng oa một tiếng.

"Mặc dù lúc đóng cửa khoang xe lại đã bị sốc 1 lần, nhưng khi mở ra nhìn thấy 1 lần nữa vẫn cảm thấy có chút sốc."
"Mặc dù tôi là nam, nhưng tôi thừa nhận chuyện này thật sự rất lãng mạn, nếu có người dùng nhiều hoa hồng như vậy cầu hôn tôi, đừng nói đời này, kiếp sau tôi đều đồng ý gả cho anh ấy."
Hai người nhỏ giọng nói chuyện, âm thầm nhìn Đoàn Hủ Nghiên đang đi về phía họ, người đàn ông này bộ dạng bên ngoài xuất chúng như thế đã làm cho bọn họ đặc biệt tò mò, không biết đối phương là ai mà lại làm cho người đàn ông này này hao tổn tâm tư mua nhiều hoa hồng tươi như vậy để chuẩn bị cầu hôn chứ?
Đoàn Hủ Nghiên cũng không biết hai nhân viên này đang suy nghĩ cái gì, biểu cảm trên mặt hắn không thay đổi, trong lòng lại có chút khẩn trương không biết từ đâu ra.
Sau khi mở cửa biệt thự, anh bước nhanh đến cửa khoang xe tải xác nhận trạng thái hoa hồng bên trong, thấy mỗi một đóa hoa hồng bên trong đều hoàn hảo không có dấu vết bị đè lên, trái tim đang căng thẳng mới thoáng thả lỏng một chút.
"Đoàn tiên sinh, anh yên tâm, lúc đến chúng tôi đã làm biện pháp bảo hộ, sẽ không đè lên bông hồng."
Đoàn Hủ Nghiên gật gật đầu, "Được, phiền các cậu rồi, những bông hồng này phiền hai cậu chuyển lên lầu hai giúp tôi.

"
"Được, không có vấn đề gì."
Sau khi đeo găng tay, hai nhân viên bắt đầu mang hoa hồng vào nhà.
Đoàn Hủ Nghiên ở lầu hai, bắt đầu từ phòng ngủ của hắn và Mạc Tiểu Vũ, hắn bắt đầu rải hoa hồng từ đó đến hành lang tầng 1, sau khi rải xong, hắn lấy ra một dây đèn đã mua mấy ngày trước, từ hành lang treo ngược lên lầu 2.
Cuối cùng trở lại phòng ngủ của hắn và Mạc Tiểu Vũ, lấy dây đèn xếp lên giường hình trái tim, lại đem một cái hộp quà màu đỏ, buộc nơ xinh đẹp đặt ở trên đó.
Làm xong tất cả, Đoàn Hủ Nghiên đứng trong phòng ngủ được bao quanh bởi hoa hồng mới thở phào nhẹ nhõm.
Toàn bộ quá trình trang trí hoa hồng mất gần hai tiếng, bầu trời ngoài cửa sổ đã hoàn toàn tối đen.
Đoàn Hủ Nghiên giơ tay lau mồ hôi trên trán, tìm điện thoại di động gửi wechat cho Kiều Hành Tín.
—— gần xong rồi, tôi đi tắm rửa trước, mười phút sau cậu hãy mang Tiểu Vũ tới.
――ok~
- Em ấy đã ăn gì chưa?
- Ăn rồi, tôi mua cho cậu ấy gà rán KFC.
――......?
- Ý gì đây, là cậu ấy tự chọn, tôi tôn trọng vợ cậu.
Đoàn Hủ Nghiên bất đắc dĩ trả lời ok, tiện tay đặt điện thoại sang một bên, vội vàng tắm rửa thay quần áo trước khi Kiều Hành Tín dẫn Mạc Tiểu Vũ trở về.

Vì chuẩn bị cho buổi cầu hôn hôm nay, Đoàn Hủ Nghiên cố ý thay bộ âu phục mới, sau đó tắt tất cả đèn trong biệt thự, ở hành lang lầu 1 chờ Mạc Tiểu Vũ về.
Đoàn Hủ Nghiên đứng trong bóng tối của hành lang, trong tay cầm công tắc của đèn, trong hai mươi lăm phút ngắn ngủi nhưng đối với hắn lại dài dằng dặc, hắn trầm mặc nhớ lại về quá trình gặp gỡ, quen biết, yêu thương của hắn và Mạc Tiểu Vũ, trái tim chợt siết lại, có chút đau đớn.
Từng ngày, từng phút, từng giây ở bên Mạc Tiểu Vũ hắn đều quý trọng, hắn muốn vĩnh viễn nhớ kỹ những khoảnh khắc ấy, hắn đem người này đặt ở nơi m3m mại nhất trong lòng, thật cẩn thận che chở, nhưng cho dù như vậy hắn vẫn cảm thấy không đủ.
Hắn muốn đem tất cả những điều tốt đẹp trên đời này tặng cho cậu, hắn muốn tất cả mọi người trên thế giới này đều biết hắn yêu cậu, hắn muốn hắn có thể vĩnh viễn ở bên cạnh cậu, hắn muốn cậu là người xinh đẹp nhất trên đời này, hắn yêu cậu, cho dù chết đi tình yêu đó vẫn không thể mất đi.
Bên ngoài biệt thự, Kiều Hành Tín tranh thủ thời gian đưa Mạc Tiểu Vũ về.
Mạc Tiểu Vũ ngồi ở ghế lái phụ, tò mò quay đầu nhìn căn nhà tối đen, cau mày nói với Kiều Hành Tín: "Nghiên Nghiên không ở nhà, nhà tối.

"
"Hủ Nghiên có ở nhà, cậu chỉ cần đi vào là có thể nhìn thấy cậu ấy."
Mạc Tiểu Vũ bán tín bán nghi nhìn anh.
Kiều Hành Tín không có cách nào giải thích được, đành phải xuống xe trước, vòng qua đầu xe đi tới cửa ghế lái phụ giúp Mạc Tiểu Vũ mở cửa, "Tiểu Vũ, mau vào nhà đi, Hủ Nghiên đang chờ cậu.

"
Kiều Hành Tín nói một câu có thể khiến Mạc Tiểu Vũ ngoan ngoãn xuống xe.
Hủ Nghiên đang chờ cậu, Mạc Tiểu Vũ đối với năm chữ này không có sức phản kháng, ngay cả balo cũng quên lấy, xuống xe liền đi về phía biệt thự, bởi vì Đoàn Hủ Nghiên đang chờ cậu.
Kiều Hành Tín đứng yên tại chỗ nhìn bóng lưng Mạc Tiểu Vũ, lại nhìn biệt thự tối đen kia, bỗng nhiên cúi đầu nở nụ cười, chuyện kế tiếp tuy rằng anh không thể nhìn thấy, nhưng từ đáy lòng cảm thấy vui cho Đoàn Hủ Nghiên, cảm thấy may mắn vì hắn đã yêu Mạc Tiểu Vũ.
HAI TÂM HỒN MỀM YẾU NHẤT GẶP NHAU RỒI YÊU NHAU NGỌT NGÀO LÀ ĐIỀU KHIẾN NGƯỜI TA CẢM THẤY HẠNH PHÚC.
Kiều Hành Tín không ở lại lâu, anh thấy Mạc Tiểu Vũ gõ cửa, sau đó bị người bên trong dắt vào, cho đến khi cửa đóng lại rồi mới rời đi.
Mạc Tiểu Vũ đứng ở hành lang đen kịt, tay phải bị người trước mặt dắt đi, tuy rằng cậu không thấy rõ mặt người đứng trước mặt, nhưng cậu có thể nghe được hơi thở của Đoàn Hủ Nghiên, hơi thở quen thuộc kia là điều mà cậu không thể nào quên được, trong nháy mắt liền xác nhận người này là Đoàn Hủ Nghiên, điều này làm cho cậu dù đứng trong bóng tối, trong lòng cũng không có một chút sợ hãi.
"Hủ Nghiên, quá tối, Tiểu Vũ không nhìn thấy..."
Đoàn Hủ Nghiên nắm tay Mạc Tiểu Vũ, cúi đầu nhẹ nhàng dán môi mình lên mu bàn tay cậu, nhẹ giọng nói: "Tiểu Vũ chờ một chút được không? Hủ Nghiên muốn nói chuyện với em trước, sau đó mới bật đèn lên.


"
Mạc Tiểu Vũ tuy rằng không biết vì sao hắn không bật đèn để nói chuyện, nhưng Đoàn Hủ Nghiên nói như vậy thì cậu liền gật đầu, "Được.

"
"Tiểu Vũ có biết hôm nay là ngày gì không?"
Mạc Tiểu Vũ lắc đầu, "Không biết.

"
"Là ngày thứ 111 Hủ Nghiên và Tiểu Vũ quen biết nhau."
"111 ngày!"
Trong thế giới của Mạc Tiểu Vũ, con số này rất lớn, Đoàn Hủ Nghiên thậm chí không cần nhìn rõ biểu tình trên mặt cậu, chỉ dựa vào thanh âm của cậu cũng có thể biết cậu vô cùng vui.
"Tiểu Vũ cảm thấy 111 ngày rất dài đúng không? Nhưng Hủ Nghiên cảm thấy nó không đủ dài, Hủ Nghiên muốn ở chung với Tiểu Vũ 1000 ngày, 2000 ngày...!Rất nhiều ngày.

"
Đoàn Hủ Nghiên nói đến đây bấm công tắc trong tay ra, một con đường nhỏ có đèn và hoa hồng trải dài từ lầu 1 đến lầu hai.
Ánh sáng tuy mờ ảo nhưng có thể chiếu rõ khuôn mặt của Đoàn Hủ Nghiên, để Mạc Tiểu Vũ có thể thấy rõ sự dịu dàng trên mặt của hắn.
Đoàn Hủ Nghiên dắt Mạc Tiểu Vũ vẻ mặt sững sờ từ hành lang vào phòng khách, từ trong ánh sáng và hoa hồng chậm rãi đi lên cầu thang, đi vào phòng ngủ bị biển hoa vây quanh.
Mạc Tiểu Vũ ngơ ngác nhìn quanh phòng, tầm mắt cuối cùng nhìn về phía Đoạn Hủ Nghiên đã cho cậu tất cả những điều tốt đẹp này.
Ánh sáng mờ ảo chiếu thẳng vào hai người đang nhìn nhau, Mạc Tiểu Vũ nhìn Đoàn Hủ Nghiên, mím chặt môi, ánh mắt từng chút từng chút một biến thành màu đỏ.
Đoàn Hủ Nghiên dắt Mạc Tiểu Vũ đi về phía hộp quà màu đỏ được ánh đèn bao quanh, buông tay cậu ra, "Tiểu Vũ, mở cái hộp ra đi.

"
Mạc Tiểu Vũ nghe lời mở hộp quà ra, nhìn thấy bên trong có một chiếc hộp nhỏ bằng nhung, bên trong còn rải đầy hoa hồng, cậu theo bản năng muốn lấy chiếc hộp nhỏ này ra.
Cái hộp nhung bị Mạc Tiểu Vũ mở ra, hai chiếc nhẫn nằm bên trong, một chiếc ở giữa có một viên kim cương to được những viên kim cương nhỏ bao quanh, chiếc còn lại chỉ có một viên kim cương ở giữa, đây là một đôi nhẫn cưới, mỗi chiếc đều có tên của đối phương.
Mạc Tiểu Vũ cầm hộp nhẫn, vẻ mặt luống cuống nhìn Đoàn Hủ Nghiên trước mắt bỗng nhiên quỳ một gối xuống đất.
"Hủ, Hủ Nghiên..."

Đoàn Hủ Nghiên không tiếng động vươn tay trái về phía Mạc Tiểu Vũ, đầu ngón tay hơi run rẩy.
Mạc Tiểu Vũ thấy thế theo bản năng liền đem tay phải bỏ vào trong lòng bàn tay trái của Đoàn Hủ Nghiên, "Hủ Nghiên..."
Đoàn Hủ Nghiên cầm tay Mạc Tiểu Vũ, lần đầu tiên trong đời hắn cầu hôn, cảm xúc hiện tại không thể dùng ngôn ngữ để diễn tả
Giờ khắc này, tất cả những bản thảo được chuẩn bị trước, những lời yêu thương những lời hứa mà hắn định nói với Mạc Tiểu Vũ đều vì hồi hợp mà không thể thốt ra được, thế cho nên ngay cả một tiếng Tiểu Vũ cũng không nói được.
Mạc Tiểu Vũ không biết vì sao Đoàn Hủ Nghiên không nói lời nào, nhưng cậu nhìn thấy hốc mắt của Đoàn Hủ Nghiên ướt đẫm, vì thế cậu cũng quỳ trên mặt đất, đặt hộp nhẫn trong tay lên giường, hai tay nắm chặt tay Đoàn Hủ Nghiên.
"Hủ Nghiên, Hủ Nghiên..."
Đoàn Hủ Nghiên nhìn vẻ mặt sốt ruột lo lắng của Mạc Tiểu Vũ, trong lòng mềm nhũn, chân kia cũng quỳ xuống.
Hắn quỳ xuống đất, ôm Mạc Tiểu Vũ vào trong ngực, ôm chặt lấy cậu, khàn khàn nói, "Tiểu Vũ...!Anh yêu em, anh mong em có thể vĩnh viễn ở bên cạnh anh, anh thề sẽ mãi mãi yêu em, cho dù là khi chết, cho dù có ngày anh ngừng thở anh cũng sẽ không ngừng yêu em, anh sẽ chăm sóc em thật tốt, sẽ không để em buồn, sẽ không để em bệnh, sẽ không để em khổ sở, sẽ không để em bất an, anh sẽ làm cho em lúc nào cũng cảm thấy vui vẻ và hạnh phúc..."
Đoàn Hủ Nghiên đã hoàn toàn nhớ không ra lời hắn đã chuẩn bị lúc trước, tình yêu của hắn đối với Mạc Tiểu Vũ bây giờ đã tràn đầy, giống như đê sông bị vỡ, giống như mùi hoa lấp đầy trong căn phòng này, giống như người đã sớm sống ở chỗ sâu nhất trong đáy lòng hắn, hắn hận không thể đem toàn bộ tình yêu của mình dành cho cậu móc ra dệt ra cho cậu xem.
"Hủ Nghiên..."
Mạc Tiểu Vũ ôm chặt lấy hắn, nhẹ nhàng cọ cọ vào lỗ tai Đoàn Hủ Nghiên, thanh âm trong trẻo lại thấp bé, cậu cái gì cũng không nói, chỉ gọi tên Đoàn Hủ Nghiên.
Trong thanh âm như vậy, Đoàn Hủ Nghiên cũng chậm rãi lấy lại tinh thần, hắn ôm Mạc Tiểu Vũ, nhìn hộp nhẫn bị Mạc Tiểu Vũ đặt ở trên giường, đưa tay cầm lấy cái hộp nhẫn, đỡ khuỷu tay Mạc Tiểu Vũ, hơi lui về phía sau.
Mạc Tiểu Vũ quỳ gối không nhúc nhích, bình tĩnh nhìn Đoàn Hủ Nghiên lấy ra chiếc nhẫn điêu khắc tinh xảo kia.
"Mạc Tiểu Vũ, em có nguyện ý kết hôn Đoàn Hủ Nghiên không, trở thành người nhà của Hủ Nghiên không?"
Mạc Tiểu Vũ mím môi, gật đầu nói: "Nguyện ý.

"
Đoàn Hủ Nghiên nắm lấy tay trái của cậu, đeo nhẫn đặt vào ngón áp út, sau đó đem chiếc nhẫn còn lại đưa cho Mạc Tiểu Vũ, đem tay trái của mình duỗi về phía cậu, nhẹ giọng nói: "Tiểu Vũ, em cũng đeo cho Hủ Nghiên đi.

"
Mạc Tiểu Vũ cúi đầu nắm lấy tay trái Đoàn Hủ Nghiên, đem nhẫn đeo vào ngón áp út của hắn.
Đoàn Hủ Nghiên nắm chặt tay cậu, "Tiểu Vũ, em có biết đây là ý gì không? "
Mạc Tiểu Vũ ừ một tiếng, dán vào trong ngực cậu, "Tiểu Vũ muốn cùng với Nghiên Nghiên ở cùng một chỗ, vĩnh viễn ở cùng một chỗ.

".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi