PHÒ MÃ GẶP NẠN

Bên trong dịch quán phủ Nam Bình, Vĩnh Ninh công chúa được an trí viện phía Đông, vương tử Chân Qua và sứ đoàn ở viện phía Tây. Trận phục kích kia đã khiến toàn quân đoàn hộ tống thương tổn nghiêm trọng. Ngay cả chưởng sứ Lưu Kì Anh mất tích còn không rõ an nguy. Trong đoàn, binh sĩ trở nên hoang mang, sĩ khí sa sút. Hai vị võ tướng Đặng Thắng và Tề Thiện Phúc bận đến đầu tắt mặt tối, an bày cho công chúa, vương tử ngoại quốc xong còn phải sắp xếp, bố trí hành trình, lại phải an ủi, ổn định lòng quân. Và quan trọng nhất là phải làm sao báo cáo lại với triều đình. Chuyến đi này trên danh nghĩa chỉ là một chuyến du ngoạn đưa tiễn sứ đoàn Chân Qua về nước thể hiện khí độ hiếu khách của Nam Thiên nhưng không nghĩ vậy mà lại lắm cam go. Đến cả đoàn quân tại trong cương thổ Nam Thiên còn bị phục kích thương tổn nghiêm trọng thế này. Nói thế nào cũng sẽ trở thành đề tài cho quần thần nghị luận buộc tội. Tề Thiện Phúc cố gắng liên hệ móc nối với các quan địa phương hỗ trợ tìm bắt thích khách và chủ mưu của vụ phục kích, hi vọng lấy công chuộc tội, giảm nhẹ tức giận của hoàng thượng. Đặng Thắng một mặt thì vỗ về an quân, mặt khác cũng không ngừng cho người rãi ra tìm kiếm tin tức của Lưu Kì Anh. Dù sao Lưu Kì Anh là chưởng sứ, là khâm điểm trạng nguyên, phò mã tương lai được lòng hoàng thượng vậy mà rơi vào cảnh vạn hiểm muôn nan, sinh tử chưa rõ. Đặng Thắng gã hộ tống bất lực, khó lòng tránh được con thịnh nộ của hoàng thượng, cũng cảm thấy bản thân hổ thẹn với một tiểu thư sinh tuổi trẻ bản lĩnh kia.


Trong lúc Đặng Thắng vừa về đến dịch quán an bày cho sứ đoàn xong lại hối hả chỉ đạo nhóm binh sĩ khác thay phiên tiếp tục trở lại dọc theo bờ sông tìm kiếm tung tích Lưu chưởng sứ thì ở Đông viện, hai tên cận vệ thân thiết nhất của công chúa là Thanh Nhi và Minh Hiến đang bị công chúa đuổi ra khỏi phòng, phạt quỳ trước viện. Thân phận là nô tài, bị công chúa quở phạt, hai kẻ cũng chẳng lấy làm buồn lòng, chỉ là cảm thấy có chút ngạc nhiên bâng khuâng. Bọn họ bảo vệ bất lực khiến công chúa lâm nguy, phạt họ là đáng tội, thế nhưng từ lúc công chúa về đến dịch trạm này tâm trạng vẫn còn thấp thỏm, cả ngày trầm mặc, không muốn tiếp xúc một ai. Chỉ có mỗi lúc đưa cơm, Thanh Nhi mới có thể đi vào nhìn trộm công chúa một lúc, thấy công chúa ngồi ngẩn người, trên tay cầm một xấp tranh vẽ đã bị nhòe đi vì ngâm qua nước. Thanh Nhi mơ hồ nhớ lại hôm ấy lúc thích khách bắt đi Lưu chưởng sứ có làm rơi lại một xấp giấy. Như vậy xấp giấy này là từ thích khách hay là từ Lưu chưởng sứ đây?

Thanh Nhi và Minh Hiến hãy còn đang ngây ngốc quỳ ở sân viện thì hốt nhiên nghe trong hành lang dãy phòng ở Tây viện giọng của tỉ muội Lục thị đang tranh cãi với nhau. Lục Tiểu Linh đi trước, Lục Tiểu Phụng đuổi theo sau.

- Tiểu Linh, nghe ta, đừng đi! Muội đang trọng thương, những chuyện này không cần đến muội nhúng tay. Hơn nữa, công chúa sẽ không chấp thuận đâu. Muội đừng vào chọc giận người thêm nữa!

- Tại sao lại không chấp thuận? Lưu chưởng sứ là vì cứu giá mà bị mất tích. Tất cả mọi người đều lo lắng đi tìm người. Muội có khả năng nhìn theo dấu vết ở hiện trường mà lần theo, vậy thì tại sao lại không bỏ chút công sức ra giúp?

- Đặng thống lĩnh và Tề thống lĩnh vẫn không ngừng cho người tìm kiếm. Mấy trăm binh sĩ ra sức, nhất định sẽ tìm được thôi. Muội không cần lo lắng đâu.

Lục Tiểu Linh vẫn kiên quyết đẩy tay Lục Tiểu Phụng ra:

- Phụng tỉ, tỉ thừa nhìn ra khinh công của hắc y nhân hôm ấy cao thâm khôn lường, đừng nói là binh sĩ bình thường không thể đuổi kịp. – Nàng nghẹn ngào, trầm lặng một lúc – Nhưng dù thế nào, muội cũng không nỡ để một người tốt như Lưu chưởng sứ phải chết không rõ ràng.

- Nhưng Tiểu Linh, thương tích của muội rất nặng. Muội không thể nào ra cửa, còn miễn cưỡng muốn đi tìm người sao? Ta...dù thế nào cũng không để muội đi!


Trận hỗn chiến vừa rồi, Lục Tiểu Linh vắt kiệt tinh lực để dồn vào một màn Phi Vũ châm giải nguy cho mọi người, rốt cuộc toàn bộ công lực đều mất sạch, lại bị nội thương. Lục Tiểu Phụng không có nội thương nhưng nàng vì bảo hộ công chúa, mấy lần xá mạng, trên người đều là thương tích. Nặng nhất phải kể đến vết chém trên hông phải, tuy không phạm vào hiểm yếu nhưng cũng khiến nàng tổn thương nguyên khí, trong vòng sáu tháng đến một năm cũng không thể nào vận dụng khinh công. Đó là lí do nàng dù trong lòng cũng rất muốn cũng không dám tự tiện xung phong đi tìm cứu Lưu chưởng sứ. Nhưng Lục Tiểu Linh thì không nghĩ như nàng. Tiểu Linh từ bé đã được huấn luyện để trở thành hộ vệ. Cả đời chỉ biết trung thành và xả thân vì chủ nhân. Nàng và Tiểu Phụng đều như thế, như một cổ máy trung thành, ngay cả một chút lòng riêng cũng chưa từng nghĩ đến. Ấy nhưng ở vào khoảnh khắc hiểm nguy nhất, vào khoảnh khắc nàng đã xác định bản thân sẽ hi sinh, kết thúc cuộc đời vô phong vô vị của một tử sĩ hộ vệ thì người ấy xuất hiện. Lưu Kì Anh, Lưu chưởng sứ, kẻ mà công chúa chủ nhân nàng căm ghét tột bực, dùng mọi cách cũng muốn loại trừ ấy nhưng hắn lại xuất hiện. Hắn bất chấp an nguy bản thân, bất chấp lo đến mình chỉ là một thư sinh yếu đuối vẫn liều mạng cứu người. Lưu Kì Anh lúc ấy một người một ngựa vẻ mặt kiên trung, can đảm hào hùng, ánh mắt anh khí, tràn đầy phong độ liều mạng thúc ngựa vào giữa vòng vây, phá vỡ thế trận của địch để cứu các nàng. Khoảnh khắc ấy, Lục Tiểu Linh vô tình nhớ lại với lúc Lưu Kì Anh bị các nàng đuổi giết, rồi bộ dạng thê thảm lúc hắn bị các nàng treo lên xoay ngược để hành hạ...Rốt cuộc kẻ mà công chúa chủ nhân cho rằng hắn nhất định phải chết ra lại một người chí trung chí nghĩa, hữu dũng hữu mưu ngàn người có một. Lúc vòng vây được phá, các nàng được giải nguy nhưng Tiểu Linh cũng cạn kiệt khí lực rơi vào mê man. Trước lúc hôn mê, đọng lại trong nhãn quang của nàng là hình ảnh anh dũng xông pha của Lưu chưởng sứ. Chính nàng cũng không nghĩ đến, thế nhưng hình ảnh ấy đã thật sự đánh động được trái tim lạnh lùng của một sát thủ như nàng. Trước lúc ngất đi, nàng vẫn cảm thán trong tâm: "Người là nam nhân tốt nhất mà Tiểu Linh ta được thấy.". Và cũng chính vì thế, sau khi tỉnh dậy, mặc dù cũng tự biết tình trạng bản thân, Lục Tiểu Linh yếu ớt như hồi quang phản chiếu (người hồi tỉnh lúc sắp chết, tỉnh một cách mong manh, để hoàn thành tâm nguyện) nhưng vẫn nghĩ đến một chuyện : phải tìm cứu Lưu chưởng sứ về đây!

- Lưu chưởng sứ, một bạch diện thư sinh cũng dám xá mạng cứu chúng ta. Lục Tiểu Linh ta sao có thể làm một kẻ vô ơn phụ nghĩa bỏ mặc an nguy của ngài? Phụng tỉ để ta đi! Dù được dù không, ta cũng không hối hận vì hổ thẹn với ân nhân ngài.

- Ta bảo không!

- Để cho ả đi!

Lục Tiểu Phụng vừa lên tiếng, lại bất ngờ bị át lại bởi câu nói của người sau. Các nàng quay nhìn lại liền sau đó lập tức sợ hãi quì xuống tung hô:

- Công chúa thiên tuế, thiên thiên tuế!

Vĩnh Ninh lạnh nhạt lướt nhìn qua Lục Tiểu Linh, rồi đảo mắt sang Lục Tiểu Phụng, nhạt giọng buông một câu:

- Ở đây bổn cung cũng không ràng buộc kẻ nào. Ai thích cứu người, thích hi sinh thì cứ đi. Bổn cung không thiếu người, mất một hay hai hộ vệ cũng chẳng sao.


Lục Tiểu Phụng và Lục Tiểu Linh đều ngẩn ra, nhất thời không biết nên phản ứng sao thì vừa lúc đó lại nghe từ phía sau nơi hành lang gần đó có tiếng tranh cãi. Mọi người đều bị kinh động nhìn sang thì hốt nhiên thấy nữ đại phu Vũ Nguyệt Tuyền đang giằng co với một người. Mọi người nhìn kĩ lại mới nhận ra đó chính là vương tử Chân Qua. Vị vương tử kia và nữ đại phu như thế nào lại thân mật, bất kể thân phận ở trong viện mà giằng co níu kéo thế kia? Mọi người còn chưa kịp thắc mắc thì đã nghe Vũ Nguyệt Tuyền nói:

- Vương tử, ngài đừng! Ở đây có người. Ngài...Ngài đi đứng bình thường mới không làm người khác chú ý.

- Ài, bổn vương tử cũng không muốn. Nhưng nàng không cho ta cầm tay nàng thì nàng đừng đi nhanh quá. Chẳng may ta đuổi theo không kịp sẽ bị bọn họ phát hiện và nhận ra thì sao?

Tiếng Nguyệt Tuyền giũ mạnh tay ra khỏi Chân Ny, nàng nhíu mi:

- Vương tử, ta đã hứa thì nhất định sẽ giúp cho ngài. Nhưng ngài cũng phải tuân thủ theo ta, đừng cản trở ta.

- Bổn vương tử nào có cản trở nàng? – Chân Ny ra bộ mặt vô tội.

- Ngài không cản trở ta tại sao năm lần bảy lượt kéo dài thời gian, ngăn ta đi cứu Lưu chưởng sứ? Ngài còn nói ngài không có lòng riêng?

- Đương nhiên là không! – Chân Ny có chút né tránh. – Bổn vương tử cũng muốn cứu Lưu chưởng sứ. Dù sao, bổn vương tử cũng cần hắn hộ tống hồi quốc kia mà.

Bất ngờ, Vũ Nguyệt Tuyền rút một ngân châm, điểm nhẹ vào cánh tay của Chân Ny. Ngay lập tức từ ống tay áo của Chân Ny rơi ra một con dao. Vũ Nguyệt Tuyền lạnh lùng nói:


- Vương tử, muốn người khác không biết thì bản thân đừng làm. Vũ Nguyệt Tuyền ta không hề có ý muốn uy hiếp ngài. Nhưng xin ngài tự biết điểm dừng đúng lúc, đừng quá hiếp người. Mục đích ta đến đây là vì nể mặt Lưu chưởng sứ, vốn không muốn động chạm đến người. Ngài cứ yên tâm, bí mật của ngài ta chẳng muốn bận tâm. Tìm được Lưu chưởng sứ rồi ta tự nhiên âm thầm rời khỏi, không cần vương tử ngài ra tay!

Vũ Nguyệt Tuyền nói xong cũng mặc Chân Ny bị ngân châm phong bế toàn thân mà bỏ đi. Chân Ny túng quẫn lại không thể làm sao hơn. Tất cả cũng tại nàng tính toán sơ suất, bị Vũ Nguyệt Tuyền nhìn ra ý đồ. Vốn là Vũ Nguyệt Tuyền chỉ vô tình phát hiện thân phận nữ nhân của nàng. Nàng ấy cũng cam kết sẽ không tiết lộ nhưng Chân Ny không an tâm, định tìm cách giữ nàng ấy ở chỗ mình, thăm dò ý tứ nàng ấy. Nhưng kéo dài mãi cũng phải cách khi mà Nguyệt Tuyền cứ đòi đi tìm Lưu Kì Anh. Chân Ny có tịch rục rịch nên hoàn toàn không quan tâm gì khác, chỉ lo lắng Nguyệt Tuyền rời đi thì bí mật có thể lộ. Vì an toàn của bản thân nên nàng muốn áp chế Vũ Nguyệt Tuyền. Rốt cuộc, ý đồ không thành, còn bị người ta áp chế ngược lại. Sợ nhất là nàng ở tư thế như này sẽ bị người ta phát hiện thân phận. Thật là khổ tâm! Biết vậy nàng sớm dứt khoát hơn thủ tiêu Vũ Nguyệt Tuyền thì tốt rồi.

Phía bên này, Vĩnh Ninh cùng đám người Tiểu Phụng cũng bị một màn này làm kinh ngạc. Vĩnh Ninh ra hiệu, Lục Tiểu Phụng liền một mình bước đến xem xét và giải cứu cho Chân Ny. Chân Ny được cứu liền thật nhanh trở về phòng. Lục Tiểu Phụng tay cầm ngân châm quay trở lại hồi bẩm công chúa:

- Công chúa, là Mai hoa điểm cốt châm, tuyệt kĩ cao siêu trong tứ đại châm pháp, có thể cứu người nhưng cũng có thể giết người trong nháy mắt.

- Cái gì? Ả cũng là sát thủ sao? – Vĩnh Ninh không dám tin, nhìn theo hướng Vũ Nguyệt Tuyền vừa đi.

- Sát thủ thì không hẳn. Nhưng có thể học được kì môn tuyệt kĩ thần châm này hẳn nhiên không phải nhân vật đơn giản.

Chính Lục Tiểu Phụng cũng cảm thấy hoang mang. Vũ Nguyệt Tuyền có thể luyện được Mai Hoa điểm cốt châm thì nội lực phải cao hơn nàng và Tiểu Linh hai bậc. Nhưng nàng và Tiểu Linh đối diện với Nguyệt Tuyền mấy lần đều không phát hiện nàng ấy mới thật sự là cao thủ nội gia. Một cao thủ nội gia lại che giấu bản lĩnh hòa vào trong đoàn hộ tống, tiếp cận nhạy cảm nhiều nhân vật quan trọng, mục đích của nàng ta là gì?

Ngay khi Tiểu Phụng còn suy đoán động cơ và ý đồ của Vũ nữ đại phu thì bất ngờ nghe một tiếng động vấp ngã. Quay đầu lại thì đã thấy nghĩa muội của nàng Tiểu Linh càn bướng tự mình chống kiếm gượng đi, bảo đi tìm cứu Lưu chưởng sứ đại nhân nhưng ngưỡng cửa cũng chưa bước qua đã tự mình té ngã. Tiểu Phụng phần thì lo cho nghĩa muội, phần thì ái ngại công chúa sẽ không vui khi thấy các nàng có lòng riêng, quan tâm đến kẻ mà công chúa ghét đắng ghét cay, đấy cũng có thể bị xem như là phản nghịch. Trong khi Tiểu Linh vật vã, Tiểu Phụng lại khó xử cứ đứng tần ngần, Vĩnh Ninh ra vẻ ghét bỏ, hừ một tiếng lạnh lùng rồi quay trở lại phòng, chỉ buông một câu:

- Không cần biết kia là sát thủ hay cao thủ. Nhiệm vụ của Lục Tiểu Phụng ngươi là đảm bảo an toàn cho bổn cung. Bổn cung muốn nghỉ ngơi. Tất cả các ngươi đều lánh đi, đừng ở đây kinh động!

Một lời phụng ý vừa ban, cả bốn người Tiểu Phụng, Tiểu Linh, Thanh Nhi, Minh Hiến đều kinh ngạc.


- Rốt cuộc ý của công chúa là sao? Cho hay không cho phép chúng ta đi tìm Lưu chưởng sứ vậy? – Minh Hiến vẫn đang quỳ nghiêng đầu không hiểu.

Thanh Nhi gõ một phát vào đầu của Minh Hiến:

- Còn phải hỏi? Bảo chúng ta lánh đi, đương nhiên là ngầm ý cho phép rồi! Còn không mau đến xem Tiểu Linh!

Hai người liền đứng dậy chạy qua. Rồi không biết Tiểu Linh nói gì đó, dường như rất kiên quyết muốn đi tìm người. Lục Tiểu Phụng cũng không biết làm sao, cuối cùng phải nhờ hai người Minh Hiến và Thanh Nhi dìu Tiểu Linh cùng đi.

Ở bên trong phòng, Vĩnh Ninh lại trộm nhìn ra đám thuộc hạ của mình. Không nghĩ bọn họ bấy lâu nay đều nhất nhất trung thành với nàng vậy mà từ khi tên tiện nhân đáng ghét Lưu Kì Anh kia xuất hiện liền nảy tâm tư riêng, bắt đầu suy nghĩ khác với nàng. Thanh Nhi, Minh Hiến hai kẻ nhát gan dễ mềm lòng này bị lay động thì cũng thôi, nhưng cả Tiểu Linh và Tiểu Phụng lòng dạ sắt đá vậy mà thương xót cho họ Lưu. Rốt cuộc tên đáng chết kia là thần thánh phương nào lại có bản lĩnh, thủ đoạn thu phục nhân tâm cao siêu. Từ phụ hoàng của nàng, thừa tướng, hoàng hậu đều hết mực dung dưỡng hắn ta. Kể cả đám lâu la của nàng, tuyệt đối trung can như tay chân của nàng vậy mà cũng hướng lòng về hắn.

Vĩnh Ninh có chút ấm ức, tay nắm chặt thành đấm, kiềm chế tức giận trong lòng. Không nghĩ thì thôi, càng nghĩ càng thấy ức, càng tức muốn phát khóc lên. Ngũ công chúa Vĩnh Ninh nàng chưa bao giờ có chuyện phải nhẫn nhục ai thế này, vậy mà tên khốn kia khiến nàng nếm đủ. Hắn thật sự đáng ghét, đáng chết, đáng bị băm vằm! Nàng sẵn cây trâm nhọn ở trên bàn liền đem uất ức phát tiết, cắm thẳng đầu nhọn trâm đâm xuống quyển sách trên bàn. Nàng liên tục đâm mạnh đâm mạnh, đến khi bìa quyển sách rách bươm, làm lộ ra một xấp tranh với những đường nét nhòe đi nhếch nhác, trên đó lại có vệt máu. Nàng vô tình gợi nhớ lại ngày hôm ấy, ở bờ sông, khi mà Lưu Kì Anh liều thân xuống nước cứu người. Đem được Vũ nữ đại phu lên bờ, không ngờ câu đầu tiên hắn nói là muốn đại phu cứu Vĩnh Ninh nàng. Vẻ mặt và thái độ của hắn hôm ấy thật sự rất thành khẩn lo lắng cho nàng. Nàng căm hận hắn như vậy, hắn lại một lòng một dạ lo cho an nguy của nàng. Nói cảm động thì không giống với tính cách nàng. Nhưng thật sự nếu như lần này Lưu Kì Anh vậy mà chết đi, Vĩnh Ninh nàng sẽ trở thành kẻ tuyệt tình vô ơn phụ nghĩa không mắt các thủ hạ của nàng sao?

Ngũ công chúa cảm thấy hết sức bâng quơ, đến chính bản thân cũng không hiểu nổi cảm xúc hiện tại của mình. Nàng căm ghét họ Lưu kia là thật, muốn hắn chết cũng là thật nhưng lại không hi vọng hắn chết vào lúc này.

- Hừm! Ngươi có chết thì cũng chết gọn gàng một chút. Bổn cung không muốn người khác nói bổn cung là nợ mạng nhà ngươi!

Nàng nói xong liền phủi áo đứng lên. Vô tình lúc nàng phất tay làm một bức trong số xấp tranh trên bàn bay ra, vướng vào ngọn đèn dầu trên bàn và bốc cháy. Vĩnh Ninh hoảng hốt vội hất bức tranh đang cháy xuống đất. Dưới ngọn lửa, bức tranh từ từ bùng cháy và tan biến ngay trước mặt nàng nhưng nàng vẫn kịp nhìn thấy rõ ràng đường nét dung mạo trên bức tranh cùng một dòng chữ ghi rõ: "Đệ nhất thần nữ Vĩnh Ninh." Nếu như nhìn những đường nét bị nhòe trên các bức tranh kia nàng không thể xác định được người trong tranh thì qua dòng chữ này đã đủ.

- Hắn vẽ thật sự là bổn cung? 


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi