PHÒ MÃ GIA! THỈNH ĐI LỐI NÀY

'Lặp Phi?' . Nhược Ca chưa từng nghĩ đến chuyện này. Ý tứ của Trường Ngưng không phải là đang ám chỉ đến Thường Nguyệt sao? 
'Ngưng Nhi thừa biết ta chỉ có mỗi nàng. Chuyện này tốt nhất không nên nói đến'
'Vậy Phò mã của bổn cung có biện pháp nào cải thiện bệnh tình của Ngũ hoàng mụi không?'
'Phò mã của Ngưng nhi không giúp được gì đâu. Chỉ có bản thân Thường Nguyệt tự nàng thoát ra thôi'
'Hoàng thượng và Mẫu hậu muốn tìm Phò mã cho mụi ấy'. Trường Ngưng vừa nói vừa nhìn Nhược Ca. Nhược Ca bị nhìn đến ngại ngùng.
'Ân. Rất tốt. Nhưng Thường Nguyệt phản ứng ra sao?'
'Phò mã rất muốn biết phản ứng của Thường Nguyệt sao?'
'Không..Không có liên quan ta'. 
'Trả lời lắp lửng. Không tự tin. Ánh mắt đảo quanh. Rất giống như Phò mã đang nói dối vậy'
'Ngưng Nhi đừng nói nữa. Ta dự định hai ngày sau trở về Đại Đường. Ngày mai chúng ta vào cung từ biệt Thái hậu cùng Hoàng đệ'
'Ân'. Trường Ngưng có chút không vui. Có lẽ nàng nghĩ quá nhiều. PHò mã đối với nàng tình cảm sâu nặng, hai năm qua cũng là một mình chứng.
****
Buổi sáng ngày hôm sau. Nhược Ca cùng Trường Ngưng ngồi kiệu đến hoàng cung. Đi ngang hoa viên, hậu viện, các cung khác đều trống không. Đang muốn mở miệng hỏi Trường Ngưng, lại bị tiểu Thái giám đụng trúng. Tiểu Thái giám nhận ra người mình đâm phải, liền quỳ xuống dập đầu lắp bắp.
'Phò...phò...phò mã, công chúa tha tội. Nô tài không phải cố ý. Nô tài...nô tài...'
'Ngươi đứng lên. Đi đâu mà vội như vậy? Ngươi Có biết chuyện gì sao cung nào cũng không có người?  '
'Hồi Phò mã, công chúa. Mọi người đều chạy đến Thường Nguyệt Cung cả rồi'
Trường Ngưng nghe vậy hốt hoảng. 'Đã xảy ra chuyện gì?'
'Ngũ công chúa tự nhốt mình trong phòng không chịu gặp ai, Ngũ công chúa dọa sẽ tự sát nếu ai dám xông vào. Hiện giờ mọi người đều không dám bước vào phòng'
Nhược Ca lôi kéo Trường Ngưng bước thật nhanh về phía trước. Nhược Ca bước hai bước thành một. Nếu không phải có Trường Ngưng, bản thân sớm đã dùng khinh công mà chạy đến Thường Nguyệt Cung.
'TRÁNH RA'. Nhược Ca gấp đến độ gầm lên. Cung nữ, Thái giám thấy Phò Mã cùng Trưởng Công chúa đều cuối người hành lễ. Tự động tránh ra nhường đường.
Nhược Ca thấy Thái Hậu cùng Bắc Ảnh Tịch lo lắng loay hoay đi tới đi lui trước phòng của Thường Nguyệt. Cũng không để ý quân thần, chẳng cần hành lễ, hướng vào phòng gọi to.
'THƯỜNG NGUYỆT MỞ CỬA. NẾU KHÔNG MỞ TA SẼ XÔNG VÀO'
Trường Ngưng phát hiện tay Nhược Ca lạnh run. Nàng càng siết chặt hơn nữa. Nhược Ca không nghe Thường Nguyệt trả lời, tay còn lại gỡ bàn tay Trường Ngưng đang nắm chặt tay mình, nói với Trường Ngưng. 'Nàng lùi về sau một chút'.
'NHỮNG AI KHÔNG PHẬN SỰ, LIỀN LUI VỀ'. Nhược Ca nói rất to, có phần tức giận. Những cung nữ, Thái giám thuộc các cung các rất nhanh lui khỏi Thường Nguyệt cung. Thái hậu thì ôm Trường Ngưng mà khóc. một không khí đau thương bao trùm khắp Thường Nguyệt  cung.
Nói xong dùng hết lực ở chân đá tung cửa, cửa mở ra, Nhược Ca mất thân bằng suýt nữa ngã nhào xuống đất. Trước mắt chính là cả người Thường Nguyệt đang treo lơ lững trên sợi dây buộc từ trần nhà. Kết luận! Nàng tự tử.
Nhược Ca gấp rút vận nội lực ra đầu ngón tay, rất nhanh cắt đứt sợi dây. Thân hình vô lực, yếu ớt của Thường Nguyệt ngã xuống. Nhược Ca chạy đến đỡ nàng, ngồi dưới dưới đất. Nhược Ca đang ôm Thường Nguyệt trong lòng.
'THƯỜNG NGUYỆT! MỤI MỞ MẮT RA CHO TA'. Nhược Ca từ trước đến giờ ít khi nổi cáo hay lớn tiếng với người khác, trừ những trường hợp không thể kiềm chế được bản thân. Đối với Thường Nguyệt, Nhược Ca lớn tiếng, đủ thấy Nhược Ca đang lo lắng đến thế nào. 
'NGƯỜI ĐÂU! MAU TRUYỀN NGỰ Y CHO TRẪM'. Hoàng thượng hiện tại là người bình tĩnh nhất.
Trường Ngưng và Thái hậu đến ngay bên cạnh, Thái hậu nắm tay Thường Nguyệt khóc lóc gọi 'Nguyệt Nhi'.
Trường Ngưng xưa nay vui buồn rất ít khi thể hiện ra ngoài. Ngoại trừ bên cạnh Nhược Ca. Cho nên đối với nàng, chuyện này là không thể xảy ra.
Nhược Ca gọi Thường Nguyệt không có trả lời, lại tiếp tục hét. 'NGUYỆT NHI. TA KHÔNG CHO PHÉP MỤI NGỦ. THỨC DẬY CHO TA'. Bàn tay Nhược Ca đan xen bàn tay không sức lực của Thường Nguyệt. Thật ra, nội lực trong người Nhược Ca đang truyền cho Thường Nguyệt.
'Hoàng tỉ phu, huynh không cần tốn công sức nữa. Vô ít thôi'. Nhược Ca nghe tiếng thì thào. Thường Nguyệt từ từ mở ra đôi mắt nhắm nghiền từ đầu đến giờ. 
'Đừng nói, đừng nói được không. Nguyệt nhi sẽ không xảy ra chuyện gì'. Tay Nhược Ca vẫn luôn nắm lấy tay Thường Nguyệt không rời.
Thường Nguyệt lắc đầu, xoay lại tìm kiếm Thái hậu. Bàn tay rời khỏi cái nắm đầy nội lực của Nhược Ca, nàng với lấy tay Thái hậu, đầy vẻ ưu thương. 'Mẫu hậu, Nguyệt nhi không thể bồi người lâu hơn nữa. Nguyệt nhi phải đi bồi mẫu phi của mình. Mong mẫu hậu tha tội cho Nguyệt Nhi bất hiếu'.
Thái hậu gật đầu, chỉ có nước mắt rơi thay lời nói. 'Nguyệt nhi ngoan, con sẽ tốt'.
Nhược Ca rất nóng lòng. Tại sao thái y vẫn còn chưa tới, nếu bây giờ có Lạc Hy ở đây, mình sẽ yên tâm hơn nhiều. Thường Nguyệt đổi hướng nhìn sang Bắc Ảnh Tịch, nàng thật sự rất kiệm lời. Hôm nay nói như vậy đã là nhiều rồi. Tiểu Loan bên ngoài khóc ngất, chỉ biết gọi Công chúa, công chúa.
'Hoàng thượng, noi gương Hoàng tỉ phu của chúng ta. Sau này sẽ là một đấng minh quân. Thống trị Giang sơn Đại Minh hùng mạnh'
Nàng hơi thở yếu ớt, cơ thể Thường Nguyệt càng ngày càng lạnh. Truyền nội lực vào cũng không tiến triển nhiều. Môi Thường Nguyệt chuyển từ xanh sang tím, từ tím sang xanh nhợt nhạt. Sẽ không, nàng không thể nào dùng độc.
Thường Nguyệt yếu ớt giơ bàn tay muốn nắm lấy tay Trường Ngưng, Trường Ngưng ngồi xuống bên cạnh đưa tay cho Thường Nguyệt tùy ý nắm, cũng không để ý đến hình tượng của mình.
'Đại hoàng tỉ, mụi thật lòng mong tỉ và Hoàng tỉ phu vững kết đồng tâm. Đầu bạc răng long. Nếu đã yêu nhau, xin đừng buông tay đối phương. Hoàng tỉ phu là một người hiếm để gặp, trong lòng huynh ấy - chỉ có hai từ - Trường Ngưng'
'Ân. Ta sẽ'.
Trường Ngưng ngắn gọn đáp vậy thôi. Nếu nói nàng vô cảm thì cũng không phải, nhưng nếu bảo nàng hiện giờ khóc lóc thê thảm thì thật không phải Trường Ngưng.
'Thái y Trần Kha Tham kiến hoàng thượng'
'MAU XEM TÌNH HÌNH CỦA NGŨ HOANG TỈ'
Đây biểu hiện cho sự lo lắng của Hoàng thượng. Hắn là  một hoàng thượng, một hoàng đệ vô cùng hiểu chuyện, hắn không vô cảm như những bật đế vương khác. Đôi mắt hắn phím hồng, nhưng tôn nghiêm hoàng gia không cho phép nam nhi của Bắc Ảnh khóc. Hoàng hậu đứng bên cạnh, an ủi hắn rất nhiều.
Thái y đặt tay Thường Nguyệt lên một chiếc gối nhỏ, lấy một tắm khăn mỏng được may bằng chỉ vàng lót lên sau đó mới tiến hành bắt mạch. Lại mở ra một túi kim chăm. Cẩn thận hướng Thường Nguyệt thưa.
'Ngũ công chúa, thần tiến hành kiểm tra máu huyết, có phần đau đớn mong ngũ công chúa cố chịu đựng'
Thường Nguyệt khoát tay, bảo không cần. 'Độc tính của Tử hoàn đơn đã chạy toàn thân, e là không còn thuốc nào cứu chữa. Trần thái y không cần cực nhọc'.
Thường Nguyệt là vậy, nàng lúc nào cũng ôn nhu. Dù là lúc nằm trên bờ vực sinh tử. Mọi người nghe đến Tử hoàn đơn, mặt ai cũng bất động. Chỉ có Nhược Ca không hiểu là gì. 'TỬ HOÀN ĐƠN LÀ CÁI GÌ?'
Không ai trả lời, Nhược Ca lại tiếp tục.'CÁC NGƯỜI NÓI ĐI CHỨ, NÓI CHO TA BIẾT'. Chưa bao giờ bản thân mình mất bình tĩnh như vậy. Thường Nguyệt nhìn Nhược ca đang bao bọc nàng, bất giác giơ tay vuốt ve gương mặt lo lắng, rống người đến đỏ. Mỉm cười thật sự ôn nhu. 'Huynh gấp như vậy làm gì? Ta nói cho huynh biết có được không?'
Nhược Ca nhìn Thường Nguyệt, hiện tại không còn biết trước mặt là Trường Ngưng, thái hậu hay hoàng thượng. Nhược Ca quên hết cả rồi. Nhược ca muốn biết đây là chất độc gì, có thể cứu vãn hay không? Vì vậy vô ý thức mà gật đầu.
'Tử hoàn đơn chính là độc tử, chỉ cần một liều nhỏ thấm vào máu, rất nhanh sau đó sẽ tử vong. Hoàn toàn không còn cách nào cứu chữa. Nên huynh cũng đừng gấp gáp'
'NÓI ĐI, TA PHẢI LÀM SAO HẢ? LÀM SAO MỚI LOẠI BỎ ĐƯỢC ĐỘC TỐ TRONG NGƯỜI THƯỜNG NGUYỆT?'.
Thái y vô lực lắc đầu, bắc minh thần công chỉ có thể hút nội lực, không thể hút độc. Làm sao làm sao? Nhược ca mày nhíu lại, hai đầu chân mày sắp chạm vào nhau. Thường Nguyệt vẫn ôn dùng tay xoa xoa, tiếng nói càng ngày càng nhỏ.
Nhược Ca phải cuối sát miệng nàng mới có thể nghe rõ nàng nói gì. 'Nhược Ca, ta không muốn gọi ngươi là Hoàng tỉ phu'
'Không cần, không cần. Nàng gọi ta là gì cũng được'. Nhược ca lắc đầu. Ánh mắt không hề rời khỏi Thường Nguyệt.
Thường Nguyệt mỉm cười, nàng cười rất nhẹ nhàng, rất thoải mái. Miệng nàng ghé sát tai Nhược Ca mà nói 'Nhược Ca, hôm nay ta thật hạnh phúc. Ngươi có biết vì sao không?'
Nhược ca lắc đầu, vẫn đợi Thường NGuyệt tiếp lời. 'Ta được ngươi ôm ta, bảo hộ ta trong lòng. Trước mặt mọi  người, trước mặt Đại hoàng tỉ. Ngươi lo lắng ta gặp chuyện. Ngươi vẫn luôn đối với ta ôn nhu, tình cảm như thế. Ta xin lỗi. Ta thật không thể nào buông tay ngươi'
Nhược ca cuối mặt, Thường Nguyệt hiền lành, nàng rất hiểu chuyện nhưng sao trong chuyện tình cảm nàng vẫn là ngưòi cố chấp.
'Khi ta rời đi, ta vẫn sẽ luôn bảo hộ ngươi. Nữ nhân, khi trái tim đã trao về một người. Sẽ nguyện vì người đó. Nếu đã chọn Đại hoàng tỉ, phải bảo hộ tỉ ấy cả đời này. Ta là thật lòng chúc hai ngưòi hạnh phúc, nhưng trong tâm can ta đau đớn vô cùng. Chỉ có cách này ta mới có thể giải thoát được'
'Tâm nguyện của mụi là gì? Ta đều sẽ đáp ứng'
Thường Nguyệt cười thật tươi, nụ cười có phần trêu chọc. 'Tâm nguyện của ta a? Để xem. Ân. Ta rất muốn Nhược Ca cho ta một danh phận a. Có được không nào?'.
Thật ra Thường Nguyệt chỉ là đùa Nhược Ca, nàng biết nàng sẽ không bao giờ có một vị trí nào trong lòng chàng. Nhưng Nhược ca nghe được lời của Thường Nguyệt, chính mình lại ngẩng đầu nhìn Trường Ngưng. Ánh mắt hai người chạm nhau, chính là lúc ta muốn hỏi ý của Trưởng công chúa và Trưởng công chúa đang chờ câu trả lời của Phò mã.
****
Thật là muộn. Mai mọi ngưòi có để đọc sớm nhé.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi