PHÒ MÃ THƯỢNG CÔNG CHÚA

Tiểu ca bán mứt quả hô một tiếng liền bỏ chạy, Vương Tương Khuynh nhìn cả nam lẫn nữ, từ lớn tới bé trong khoảng cách trăm mét đều bỏ chạy thụt mạng.

"Chà chà, lời đồn quả thật đáng sợ a! Ta thân là thanh niên tốt, chẳng bao giờ làm ra chuyện thương thiên hại lý, thế mà bọn họ lại sợ ta! Liên Hoa, Mười Ba, thật tốt khi có các ngươi đi cùng, nếu không khẳng định ta tịch mịch tới chết mất!""

Quay qua nhìn thiếu gia nhà mình, Mười Ba chỉ có thể nói:

"Thiếu gia, ngài là chủ tử của ta, tự nhiên phải đi theo rồi." Trong lòng thì thầm phỉ nhổ "Thiếu gia a, ta cũng sợ ngươi a, ngươi đừng có mà cả ta cũng đùa giỡn a!! Ta không phải món đồ chơi của ngươi a! Ngươi chỉ sợ tịch mịch vì không có ai đùa giỡn đi!"

Liền Hoa thì không giống hắn, trong lòng nghĩ gì đều nói ra hết: "Thiếu gia, người đừng có ban ngày ban mặt đùa giỡn nhiều người như vậy, từ chuyện người cưỡиɠ ɠiαи Trần thiếu gia, mọi người đều nói người nam nữ đều ăn!! Hiện tại không chỉ nữ tử sợ người đùa giỡn! Mà ngay cả nam nhân cũng sợ bị người đùa giỡn a!"

"Hài tử ngươi, thế nào lại theo người khác nói bậy! Cái gì mà cưỡиɠ ɠiαи Trần thiếu gia! Chả phải hôm đó ngươi cũng ở bên cạnh ta sao! Ta chính là giáo huấn hắn a! Hơn nữa cũng chỉ vì muốn cứu vị cô nương kia thôi!"

"Thiếu gia, chả lẽ người coi trọng cô nương kia! Nói gì thì nói cô nương kia lớn lên cũng xinh đẹp a!"

"Nói bậy cái gì a! Thiếu gia nhà ngươi như thế nào lại đi coi trọng người khác đây, thiếu gia ta nhìn từ trên xuống dưới, nhìn từ xa đến gần, còn không bằng tiểu hoa nhỏ trước mặt ta a!"

"Thiếu gia! Người hảo đáng ghét a! Lại đùa giỡn ta!"

"Nha, hoa nhỏ xấu hổ nha ~ "

...

Vương Tương Khuynh mang theo Mười Ba cùng Liên Hoa, đi tới tửu lâu lớn nhất nơi này —— Vạn Khách lâu, cứ thế ăn chơi cả ngày.

Vạn Khách lâu, phía trước lâu cùng phía sau có chút khác biệt, phía trước là nơi ăn uống dừng chân, lâu có hai tầng, đều lắp đặt thiết bị tráng lệ, lầu một là phòng khách, lầu hai thì dùng ghế dựa. Phía sau lâu, cũng có ba tầng,  là nơi cho khách lữ hành cùng thương nhân dừng chân nghỉ ngơi. Vạn Khách lâu này so ra với những nơi khác tốt hơn gấp trăm lần, nhưng giá cả thì đắt hơn những chỗ khác, nếu dùng từ hiện đại để hình dung, chính là giá cả chả khác nào trong khách sạn năm sao!

""Làm một phú nhị đại thật tốt nha! Không cần đi làm mà vẫn có cơm ngon áo đẹp!"

Ngay lúc Vương Tương Khuynh cảm thán cuộc sống hoàn mỹ của mình, thì một giọng nói không nóng không lạnh cắt ngang.

"Không học vấn, không nghề nghiệp chỉ biết tiêu xài, đúng là tên bại gia tử!"

Vương Tương Khuynh nhìn trái phải, thấy rõ ràng mọi người chung quanh chưa ăn xong đã đứng dậy tính tiền đi! Nghĩ rằng bọn họ đi hết, không ngờ tới phía sau mình còn một người đang ngồi, hẳn là kẻ vừa lên giọng trào phúng mình đi. Vương Tương Khuynh đứng dậy ngồi vào bàn của hắn, hỏi:

"Vị huynh đài này, sao lại nói ta không học vấn, không nghề nghiệp?" Vương Tương Khuynh ánh mắt nhìn thẳng vào người trước mặt, nhìn kỹ phát hiện dáng người hắn đường nét nhu hòa, mi thanh mục tú, nhìn xuống yết hầu không có, nguyên lai là nữ phẫn nam trang a.

"Chả phải ngươi chỉ biết sống phóng túng, không có học vấn, không nghề nghiệp sao? Bản thân không chịu vận động, miệng ăn thì đến núi cũng lở, sau khi tiêu xài hết sản nghiệp trong nhà sợ rằng ngươi sẽ trở thành một kẻ ăn mày." Mộ Dung Mẫn từ lâu đã nghe đến đại danh của Vương Tương Khuynh cùng câu chuyện hoang đường của hắn, mỗi ngày lãng phí thời gian ở trên đường nhìn thấy mỹ nữ xinh đẹp thì đùa giỡn, vài tên công tử tuấn tú cũng không buông tha, nghe nói ngay cả con nít hắn cũng muốn trêu đùa một phen. Vốn tưởng rằng Vương Tương Khuynh sau khi nghe nàng nói, sẽ tức giận mà ra tay đánh, không nghĩ tới hắn lại ồn hòa hướng nàng cười.

"Huynh đài nói có lý, còn chưa thỉnh giáo đại danh công tử."

"Triệu Mẫn."

"Triệu Mẫn? Hảo, ta gọi là Trương Vô Kỵ ~ "

"Ngươi không phải tên Vương Tương Khuynh sao?"

"Hóa ra Triệu huynh biết tên của ta. Vậy tại sao không sợ ta?"

"Ngươi cho là người trong thiên hạ đều phải sợ Vương Tương Khuynh ngươi?"

"Ai ~ một lời khó nói hết, mọi người xung quanh đây ai cũng đều sợ Vương Tương Khuynh ta..."

Vương Tương Khuynh đem mọi chuyện từ đầu đến cuối nói cho Mộ Dung Mẫn, nàng nghe xong chỉ thở dài: "Miệng đời quả thật đáng sợ, nghe một kể hai a. Chuyện ngươi cùng Trần thiếu gia tuy là giả, bất quá họ nó ngươi đùa giỡn người khác nhưng là thật a."

"Do nhàn rỗi, buồn chán quá nên kiếm chuyện chơi thôi, nhưng nó đã từng là ước mơ của ta a. Chẳng hay Triệu huynh nhà ở Phồn thành hay chỉ là khách lãng lai?"

"Nhà ở Trụ Thịnh, tới đây là để du ngoạn. Ngày mai thì phải đi rồi."

"Ngày mai liền phải đi sao? Thế đêm nay, để ta làm chủ đi, theo ta đi đến bách hoa lâu chơi được không?"

Còn chưa chờ Mộ Dung Mẫn trả lời, Mười Ba đứng bên cạnh liền chen vào nói: "Thiếu gia, người không thể đi thanh lâu! Phu nhân mà biết thế nào cũng đập gãy chân của người a!!!"

"Mười Ba ngươi thật phiền! Thật đúng là mười ba, ta đang cùng Triệu huynh nói chuyện, ngươi đừng có mà xen mồm vào! Triệu huynh, ý của ngươi sao?"

Thân phận thật sự của Mộ Dung Mẫn là đương triều trưởng công chúa, là tỷ tỷ của hoàng đế, nữ phẫn nam trang dùng tên giả là Triệu Mẫn để ra cung du ngoạn, đi qua rất nhiều địa phương, hết lần này đến lần khác không đặt chân vào thanh lâu, nghĩ đến thân phận của bản thân do dự không biết có nên đáp ứng hay không.

Vương Tương Khuynh biết Triệu Mẫn là nữ phẫn nam trang, thấy nàng do dự, tưởng nữ tử này sẽ nói thân phận ra. Mà điều này có thể khiến Mộ Dung Mẫn phá hủy mất danh tiếng của hoàng thất.

Tùy tùng đi theo bên người Triệu Mẫn thấy chủ tử nhà mình do dự liền hô ""Chủ tử"", nhắc nhớ nàng chớ đáp ứng.

Vương Tương Khuynh thấy vậy, liền đưa ra đề nghị khác: "Triệu huynh nếu như không muốn, vậy tại hạ cũng không ép. Hôm nay vừa lúc mười lăm, không bằng để ta mang ngươi đi đến một nơi ngắm trăng."

"Ta đang ở trong Vạn Khách lâu này, giờ Dậu* ta ở trước Vạn Khách lâu chờ Vương huynh."

*Từ 17 giờ đến 19 giờ tối.

Giờ Dậu vừa đến, Vương Tương Khuynh liền cưỡi ngựa tới Vạn Khách lâu. Mỗi người một con, Vương Tương Khuynh mang Mộ Dung Mẫn tới hồ Thanh Nguyệt.

"Triệu huynh, ngươi thấy phong cảnh nơi này ra sao?"

"Thật yên tĩnh, hồ này tên gì?"

"Hồ Thanh Nguyệt. Mấy ngày này tới đây ngắm trăng, nhìn đặc biệt rõ."

Vương Tương Khuynh ngẩng đầu nhìn lên bầu trời cùng mặt trăng trên cao, vô ý thức nói: "Chỉ mong người lâu dài, thiên lý cộng thiền quyên. Không biết này trăng sáng, có thể không mang ta hoàn hương, mang ta tưởng niệm cấp người nhà."

"Hảo một câu chỉ mong người lâu dài, thiên lý cộng thiền quyên. Vương công tử gia không phải người ở Phồn thành? Thế nào nghe ngữ khí của ngươi, giống như người ngoài thành?

Vương Tương Khuynh không đáp lại vấn đề của Mộ Dung Mẫn, trái lại nói ra một câu: "Tiểu sinh Vương Tương Khuynh, chẳng hay quý danh của cô nương?"

"Ngươi biết ta là nữ tử?"

"Lần đầu gặp mặt ta đã biết ngươi là nữ phẫn nam trang, cũng nghi ngờ cái tên Triệu Mẫn không phải là tên thật của ngươi."

"Mộ Dung Mẫn."

"Hai ta coi như bất đầu nhận thức nhau đi. Gọi Tương Khuynh được rồi, Vương huynh, Vương công tử gì đó nghe không được tự nhiên tí nào. Ta có thể gọi ngươi là Mẫn Mẫn được không?

"Mẫn Mẫn? Hảo, vậy gọi Mẫn Mẫn đi."

Vương Tương Khuynh cùng Mộ Dung Mẫn ở bên hồ cùng nhau ngắm trăng, trò chuyện đến thiên nam địa bắc, đúng là không gì sánh được. Nhìn sắc trời, Vương Tương Khuynh liền đề nghị trở về. Đứng trước Vạn Khách lâu, Mộ Dung Mẫn hướng Vương Tương Khuynh nói: "Tương Khuynh, sáng sớm mai ta phải rời khỏi đây. Chẳng biết bao giờ gặp lại?"

"Ta sẽ tham gia khoa thi vào mùa xuân năm sau, đến lúc đó ta sẽ tới chỗ ngươi. Mẫn Mẫn ngươi muốn tiếp đãi ta phải không? Vì muốn cảm tạ hôm nay ta mang ngươi đi đến chỗ kia đi?"

"Vậy coi như là ước định của ta và ngươi đi. Đến lúc đó, ngươi đến khách lâu của Trụ Thịnh nói một tiếng, ta liền biết ngươi đã đến rồi."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi