PHÒ MÃ THƯỢNG CÔNG CHÚA

Bá quan văn võ nghe Vương Tương Khuynh nói trong lòng chỉ có một mình trưởng công chúa, toàn bộ đều dựng lỗ tai lên, chờ hắn tiết lộ thêm một chút, vậy mà Vương Tương Khuynh chỉ nói một câu như thế liền dừng lại không nói gì thêm nữa. Không chỉ có bá quan văn võ, thân là hoàng đệ của Mộ Dung Mẫn, hiện tại là thánh thượng, tiểu hoàng đế Mộ Dung Trí trong lòng cũng đã sớm có điểm sốt ruột, thầm nghĩ muốn bát quái thêm một chút về chuyện của hoàng tỷ nhà mình cùng Vương Tương Khuynh.

Mộ Dung Trí nhìn hoàng tỷ của mình một chút, lại quan sát Vương Tương Khuynh từ trên xuống dưới một phen, cố ý giả bộ kinh ngạc, hỏi: "Vương ái khanh trong lòng chỉ có một mình hoàng tỷ của trẫm, chẳng lẽ Vương ái khanh cùng hoàng tỷ của trẫm đã quen biết từ trước sao?"

Quần thần nghe hoàng thượng hỏi ra vấn đề trong lòng bọn họ, nhất thời bát quái mà nhìn chằm chằm Vương Tương Khuynh, muốn nghe hắn nói một chút chuyện như thế nào cùng trưởng công chúa quen biết rồi thành yêu nhau.

Vương Tương Khuynh kéo khóe miệng, thật muốn phun ra ngụm máu, ánh mắt chuyển hướng nhìn Mộ Dung Mẫn, nhíu mày. "Mẫn Mẫn, hoàng thượng thế nào cũng bát quái như vậy a? Dĩ nhiên công khai hóng chuyện của ta cùng ngươi!" giả bộ lơ đãng nhìn chung quanh, phát hiện cả một đám đại thần con mắt lóe sáng chờ nàng mở miệng, nội tâm thở dài, "Hóa ra cho dù là ở cổ đại hay hiện đại, con người đều bát quái như nhau a!"

Thấy Vương Tương Khuynh quăng mị nhãn nhìn mình. "Khụ khụ" Mộ Dung Mẫn ho hai tiếng, xoay người lại đối mặt với Mộ Dung Trí, chậm rãi nói: "Hoàng thượng, việc này không bằng bản cung nói nhỏ cùng ngươi nghe đi. Bản cung cùng Tương Khuynh quen nhau đã lâu rồi, nói ba ngày ba đêm cũng không hết."

Nghe trưởng công chúa nói như vậy, quần thần chỉ có thể ở trong nội tâm thở dài một hơi. "Ai da, xem ra không thể hóng chuyện được rồi!"

Nhưng vừa nghĩ đến trưởng công chúa lại gọi Vương biên tu là Tương Khuynh, quần thần trong lòng liền biết trưởng công chúa cùng Vương biên tu từ lâu cả hai đã lưỡng tình tương duyệt, nếu không sao lại có thể gọi nhau thân thiết đến như vậy. Vương biên tu trước cự tuyệt, phỏng chừng cũng không biết thân phận của trưởng công chúa, ngẫm lại Vương Tương Khuynh này dĩ nhiên nguyện ý vì người mình yêu mà cự tuyệt hoàng thượng tứ hôn, thật sự bội phục tình cảm cùng dũng khí của hắn. Mà hôm nay người trong lòng Vương biên tu lại chính là trưởng công chúa, mà trưởng công chúa cũng ái mộ Vương biên tu, đám quần thần chỉ cảm thấy vui mừng, ngoại trừ lễ bộ thượng thư Lâm Chí Cát.

Lâm Chí Cát nghe Vương Tương Khuynh nói người hắn thích là trưởng công chúa, nghĩ đến Thanh Mộng từng nói với hắn chuyện kia, tức giận đến mức "Vương biên tu" cũng không gọi, mà trực tiếp quát: "Vương Tương Khuynh, người trong lòng ngươi là trưởng công chúa, vậy vì sao lại thân thiết cùng Uyển nhi nhà ta?!" Lâm Chí Cát không để ý mình vẫn còn ở Văn Đức điện, trực tiếp tiến lên nắm áo Vương Tương Khuynh.

Đại điện vừa mới an tĩnh, lại hỗn loạn một lần nữa, bá quan văn võ tụm năm tụm ba thấp giọng nói nhỏ với nhau. Cả triều bá quan văn võ vừa mới nghĩ Vương Tương Khuynh này là một kẻ trọng tình cảm, vậy mà chỉ chốc lát liền nghe được Lâm thượng thư hướng Vương Tương Khuynh chất vấn, lại nghĩ Vương Tương Khuynh người này là kẻ đa tình, nhưng nghĩ nam tử ba vợ bốn nàng hầu cũng là chuyện bình thường, các đại thần trong triều, người nào trong nhà mà chẳng ba vợ bốn nàng hầu. Lúc trước Vương Tương Khuynh chẳng biết Mộ Dung chiêu hàm là trưởng công chúa, tất nhiên không thể nào chỉ thích một mình nàng... Mà đương sự còn chưa nói gì, tất cả bá quan văn võ trong triều, trong đầu đều hình dung ra một đoạn trường kỳ về tài tử phong lưu cùng giai nhân hí.

Một người nối tiếp một người chuyện tình bị tuôn ra, ngay cả với một người lãnh đạm như Mộ Dung Mẫn, đại não cũng bắt đầu hỗn loạn. Nghĩ đến câu nói khi nãy của Vương Tương Khuynh "Vi thần trong lòng chỉ có một mình trưởng công chúa." nhất thời ngập ngừng, trong lòng càng hoài nghi, có phải hay không Vương Tương Khuynh thật sự thích Lâm Tú Uyển. Nghĩ đến bản thân vẫn đối với Vương Tương Khuynh giấu diếm thân phận, ngày công bố yết bảng bản thân tính nói thân phận của mình cho hắn biết, nhưng bởi vì bị hoàng thượng bắt ở lại trong cung, mà không thể nói thân phận của mình cho hắn biết, vừa giấu diếm vừa thất hẹn, Vương Tương Khuynh đối với mình thất vọng cũng đúng. Mà Lâm Tú Uyển chẳng bao giờ đối với Vương Tương Khuynh giấu diếm cái gì, hai tháng trước đây còn bồi bên người Vương Tương Khuynh, Lâm Tú Uyển đối với Vương Tương Khuynh tình cảm sâu nặng tới vậy, Vương Tương Khuynh nảy sinh tình cảm với Lâm Tú Uyển cũng là chuyện hiển nhiên.

Mộ Dung Mẫn thở dài, trong lòng yên lặng nói: "Tương Khuynh, nếu ngươi thật sự cùng Tú Uyển..., ta đây liền thành toàn cho các ngươi...", không nghĩ tới lúc này chỉ nghĩ muốn buông tay thành toàn cho Vương Tương Khuynh cùng Lâm Tú Uyển, trong lòng liền một trận đau đớn.

"Chỉ mới suy nghĩ như vậy đã đau lòng, nếu thật sự buông tay, chẳng phải là..." Mộ Dung Mẫn chưa phát hiện ra mắt nàng đã đỏ.

Vương Tương Khuynh thấy Mộ Dung Mẫn đột nhiên đỏ mắt, trong lòng liền biết do Lâm thượng thư chất vấn mình câu kia, cho nên Mộ Dung Mẫn vì vậy mà thương tâm, liền mở miệng giải thích: "Lâm thượng thư, ta chưa bao giờ hôn môi Lâm Tú Uyển, trong lòng ta, từ đầu đến cuối chỉ có một mình trưởng công chúa, tuyệt đối không làm chuyện có lỗi với nàng, nếu như ta nói dối, thì sẽ bị thiên lôi đánh chết không được tử tế." Vừa nói vừa giơ ba ngón tay lên.

Ở cổ đại, nặng nhất đó là thề độc, cổ nhân kính nể thiên địa thần minh, mọi người thấy Vương Tương Khuynh dĩ nhiên dám thề độc, liền tin tưởng hắn chưa bao giờ làm chuyện có lỗi với trưởng công chúa. Lâm Chí Cát thấy Vương Tương Khuynh giơ tay thề, nhất thời không biết làm sao. Vương Tương Khuynh thấy Lâm thượng thư ngây người, liền lẳng lặng thối lui hai bước, rời xa Lâm Chí Cát mà đi đến bên người Mộ Dung Mẫn.

Dù gì cũng là việc nhỏ, căn bản không đáng để thề độc, mà Mộ Dung Mẫn biết Vương Tương Khuynh chỉ vì hướng mình cho thấy tâm ý của hắn, cho nên mới thề độc như vậy, trong lòng liền ấm áp: "Tương Khuynh sao lại thề như vậy? Ta tin ngươi cũng được."

Nghe Mộ Dung Mẫn nói, Vương Tương Khuynh xoay người đối mặt Mộ Dung Mẫn, trong mắt hiện thâm tình nhìn không ra được, thong thả rồi lại kiên định mà nói: "Mẫn Mẫn, ta biết ngươi trong lòng ủy khuất, cũng biết ngươi trong lòng hoài nghi, ta chỉ là muốn để ngươi biết, trong lòng ta chỉ có một mình ngươi. Hôm nay ở trước mặt hoàng thượng, ở trước mặt bá quan văn võ, ta xin thề, kiếp này chỉ yêu một mình ngươi, tất cả mọi thứ kể cả sinh mệnh của ta, đều thuộc về ngươi, ta chỉ nguyện vì ngươi mà chết."

Vương Tương Khuynh nói xong, mới phản ứng lại, đây là ở trong Văn Đức điện, trong lúc đang triều mà nàng dĩ nhiên ở chỗ nghiêm túc như vậy diễn tiết mục tình yêu say đắm, nhất thời xấu hổ đỏ mặt, khuôn mặt trắng nõn hiện lên một tia đỏ ửng. Nghĩ đến nhất thời quên mất thân phận trưởng công chúa của Mẫn Mẫn, mà gọi thẳng là Mẫn Mẫn, lại càng xấu hổ thêm.

Mộ Dung Mẫn nghe Vương Tương Khuynh gọi mình là Mẫn Mẫn, còn nói ra một phen thâm tình như thế, trong lòng thật là cảm động, lại thấy khuôn mặt Vương Tương Khuynh đột nhiên phiếm hồng, chỉ cảm thấy Vương Tương Khuynh lúc này thật là khả ái thú vị, nhất thời không để ý đến thân phận trưởng công chúa của mình mà ôm lấy Vương Tương Khuynh.

Đột nhiên bị Mộ Dung Mẫn ôm lấy, Vương Tương Khuynh chỉ cảm thấy tim đập gia tốc, tim giống như muốn từ trong ngực nhảy ra. Vương Tương Khuynh ở bên tai Mộ Dung Mẫn nhẹ nhàng gọi một tiếng "Mẫn Mẫn", ở bên tai Mộ Dung Mẫn nhẹ nhàng hô hấp, khiến trong lòng Mộ Dung Mẫn một trận rung động, trong lòng ngứa ngáy.

Quần thần thấy trưởng công chúa cùng Vương biên tu ôm nhau, đều cúi đầu, trong lòng mặc niệm: "Phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nhìn a", ai nấy đều không nghĩ tới trưởng công chúa lại bá đạo như vậy, ở trong Văn Đức điện trước mặt bá quan văn võ ôm lấy Vương biên tu, lại càng không nghĩ đến Vương biên tu dĩ nhiên dám ở trước mặt mọi người ôm lại trưởng công chúa.

"Khụ khụ", vậy là đủ rồi, Mộ Dung Trí nhất thời ho khan một tiếng, nhắc nhở Vương Tương Khuynh cùng Mộ Dung Mẫn, đây là ở trên điện, xung quanh còn nhiều người nhìn như vậy đó!

"Hoàng tỷ a, uy nghiêm hoàng gia của chúng ta đâu! Ngươi như thế nào đột nhiên ốm lấy Vương biên tu, cũng quá chủ động đi! Uy nghiêm hoàng ta chưa có ai như ngươi a!"

Nghe được hoàng thượng ho khan, Mộ Dung Mẫn mới buông Vương Tương Khuynh ra, hai người đỏ mặt nhìn hoàng thượng, chỉ còn chờ hoàng thượng nhanh lên một chút kết thúc buổi lâm triều xấu hổ này. Bá quan văn võ ở Văn Đức điện nhìn như thế vừa cảm thán, chỉ cảm thấy cả đời này không sống uổng phí, nói vậy ngoài trừ Lâm thượng thư, Lý thừa tướng còn có Lý Văn Phong kia, thì những người khác trong lòng đều mừng rỡ hài lòng.

Mộ Dung Trí thấy hoàng tỷ nhà mình bất luận đối mặt với việc gì đều vân đạm phong khinh, nay lại ở trước mặt mọi người đỏ hết cả mặt, chỉ cảm thấy tình cảnh lần này rất thú vị, nhưng biết lúc này không nên ở đây trêu đùa hoàng tỷ của mình, liền nói: "Nếu hoàng tỷ cùng Vương biên tu lưỡng tình tương duyệt, vậy trẫm liền cho các ngươi tứ hôn. Tiểu Thịnh Tử, tuyên chỉ đi."

Từ lâu đã nghĩ xong thánh chỉ tứ hôn, cuối cùng cũng có thể sử dụng, nếu không phải do Vương Tương Khuynh từ đầu cự tuyệt, không có Lý thừa tướng đi ra nói Vương Tương Khuynh đoạn tụ, nói như vậy thì lúc này đã có thể bãi triều! Chạy một vòng lớn như vậy, Vương Tương Khuynh cuối cùng vẫn chỉ có thể làm phò mã của trưởng công chúa.

- ----------------------------------

Edit: hai mẻ xà nẹo quá _(:3」∠)_

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi