PHÒ MÃ THƯỢNG CÔNG CHÚA

Cho tới nay, Vương Tương Khuynh đều rất hiếu kỳ, vì sao Mộ Dung Mẫn lại thích mình, trong khi đó danh tiếng của mình cũng không được tốt, cái gì mà tiểu công tử Vương gia thích đùa giỡn người a, cái gì mà tiểu thiếu gia chơi bời lêu lổng a, nói chung đa phần đều là những câu nói nàng không tốt, còn lại một câu cũng không phải những người nói ra những lời tốt đẹp gì.

Nhớ lại lúc đó, hai người bọn họ rõ ràng chỉ ở chung nửa ngày, bản thân cũng không nghĩ sẽ thích nàng, tựa hồ là nhất kiến chung tình, lại tựa hồ là bởi vì quen biết hồi lâu cảm giác, giống như mình cùng nàng là duyên phận đã định trước từ lâu, chờ thời gian duyên phận đến, các nàng lại cùng một chỗ. Nếu như tất cả không phải duyên phận, như vậy nhất định là bởi vì ngày ấy vừa lúc trăng tròn, mình nhớ nhà, mà người bồi bên cạnh mình vừa vặn là Mộ Dung Mẫn, cho nên đối với nàng động tâm. Hồi tưởng nhiều như vậy, hay là dùng một câu "tình chẳng sở khởi, nhất vãng mà tình thâm"* nói ra càng thêm hợp.

*Câu này là "tình không biết tự bao giờ, chỉ hướng về một người mà yêu say đắm" không biết có đúng hay không.

Mộ Dung Trí thấy Vương Tương Khuynh giả ngu không nhìn mình, mà bộ dạng thâm tình cứ như không muốn rời xa hoàng tỷ của mình, cũng chỉ có thế trợn mắt hiếu kỳ nhìn hoàng tỷ của mình, chờ mong hoàng tỷ có thể nói ra một chút, "Hoàng tỷ của trẫm tựa hồ chưa bao giờ cùng trẫm nói gì về chuyện tình cảm, ai, cũng không biết lúc này có nguyện ý nói ra cái gì không..." Trong lòng Mộ Dung Trí biết hoàng tỷ của mình tính cách nội liễm, sẽ không đơn giản biểu lộ cái gì, hôm nay ở trong đại điện cùng Vương biên tu ôm nhau, đã là chuyện ngoài dự đoán của mọi người, cũng không biết lúc này ở trong nghe phong đình, có thể hay không kể lại cho kẻ làm hoàng đệ này biết.

Mộ Dung Mẫn thấy Vương Tương Khuynh cùng hoàng đệ của mình đều nhìn mình, nhất thời xấu hổ đỏ mặt, "Điều này sao ta có thể nói ra được?" Mộ Dung Mẫn trong nội tâm đột nhiên sinh ra một chút khẩn trương, thấy hai người vẫn không nháy mắt nhìn chằm chằm mình, cũng chỉ có thể kiên trì nói một câu: "Hoàng thượng, còn nhớ lúc trước, bản cung ra khỏi cung đi du ngoạn, ba tháng trước, bản cung vừa lúc tới Phồn thành, khi đó cùng Tương Khuynh ở Vạn Khách lâu gặp nhau."

Đợi chốc lát, Mộ Dung Trí thấy hoàng tỷ nhà mình không muốn nói gì thêm nữa, chỉ có thể mở miệng hỏi: "Ngạch, hoàng tỷ, chỉ có vậy thôi sao? Vậy lúc đó gặp nhau, có đúng hay không xảy ra việc gì đặc biệt?"

Mộ Dung Trí thật sự chỉ muốn xỉu, "Hoàng tỷ a, ngươi nói thêm một chút đi! Nói nhiều một chút cho ta nghe a! Chứ nói ít như vậy căn bản không thỏa mãn được nội tâm hiếu kỳ của trẫm a!"

Vương Tương Khuynh chớp chớp con mắt, "Hình như chính là gặp nhau như thế, cũng không có cái gì khác để nói đi...", dư quang nhìn về phía hoàng thượng thấy bộ dáng hiếu kỳ, trong lòng liền biết hoàng thượng còn muốn Mộ Dung Mẫn nói thêm một chút gì đó.

"Đường đường là vua một nước dĩ nhiên lại bát quái như vậy." Nội tâm có chút buồn cười, mà Mộ Dung Trí là hoàng thượng, biết làm thần tử không thể ở trước mặt hoàng thượng cười nhạo, vạn nhất chọc giận hoàng thượng, bị kéo ra ngoài chém đầu hoặc đánh ba mươi đại bản thì thảm.

Mộ Dung Mẫn gật đầu, nói: "Cứ như vậy gặp rồi quen biết nhau thôi, cũng không có việc gì đặc biệt phát sinh." Mộ Dung Mẫn cũng không nói chuyện hai người sau khi quen biết liền đi tới hồ Thanh Nguyệt ngắm trăng, càng chưa nói ra bản thân chính là tại thời điểm ở hồ Thanh Nguyệt trong lòng đã đối với Vương Tương Khuynh động tâm.

"Ách." Mộ Dung Trí kéo kéo khóe miệng, "Nếu đã như vậy, hoàng tỷ cùng Vương ái khanh cứ hảo hảo tâm sự đi, dù gì hai ngày nay hoàng tỷ vẫn ở trong cung, chưa từng cùng Vương ái khanh hảo hảo nói chuyện, nhất định có rất nhiều chuyện muốn nói đi. Trẫm đi ngự thư phòng xử lý tấu chương đây." Mộ Dung Trí đứng dậy, lưu lại hoàng tỷ của mình cùng Vương biên tu hai người tiếp tục ngồi ở trong nghe phong đình.

"Được rồi, hôm nay bữa tối..."

"Hoàng thượng, một hồi bản cung cùng Tương Khuynh liền ra cung, quay về phủ công chúa, ở trong phủ còn có một số việc đang chờ bản cung giải quyết đây." Mộ Dung Mẫn giành nói trước, bản thân muốn xuất cung quay về phủ công chúa của mình, trong lòng bổ sung thêm, "Ta còn muốn đem Tương Khuynh mang về phủ công chúa đó! Chứ ở trong cung có một số việc không thể nói được, còn ở trong phủ công chúa thì không chỗ nào kiêng kỵ..."

Mộ Dung Trí thấy vậy, chỉ có thể nói: "Đã như vậy, trẫm sẽ không lưu hoàng tỷ cùng Vương ái khanh..."

Nói xong, liền mang theo cung nữ thái giám đi ngự thư phòng, "Ai, mình còn tưởng rằng sẽ biết thêm một chút gì nữa, vậy mà không nghĩ tới dĩ nhiên là lãng phí thời gian, còn không bằng đi ngự thư phòng phê duyệt tấu chương đi. Hoàng tỷ của trẫm a, ai..." dọc theo đường đi Mộ Dung Trí hít sâu mấy hơi.

Vương Tương Khuynh thấy hoàng thượng đi, nhưng còn để lại ba cung nữ đứng ở một bên, liền mở miệng hỏi: "Mẫn... Trưởng công chúa, ba vị cung nữ này là người của ngươi?"

Mộ Dung Mẫn thấy Vương Tương Khuynh đề cập ba vị thiếp thân đi theo bên cạnh hầu hạ mình, liền nói: "Ba người này là nha hoàn đi theo hầu hạ ta", ngừng lại một chút, nghĩ đến vừa rồi Vương Tương Khuynh tựa hồ đều không phải gọi mình là Mẫn Mẫn mà gọi là trưởng công chúa, nhất thời mất hứng, híp mắt, hỏi: "Ngươi vừa gọi cái gì? Trưởng công chúa?"

"Ách, không gọi ngươi trưởng công chúa, lẽ nào lại bảo ngươi Mẫn Mẫn sao, chẳng lẽ muốn ta gọi ngươi Chiêu Hàm?" Vương Tương Khuynh vẻ mặt mất hứng, cắn khóe môi hỏi.

"Ta cũng không biết Mẫn Mẫn có đúng hay không là tên thật của ngươi, ngươi xem ta là cái gì của ngươi?"

Thấy Vương Tương Khuynh dĩ nhiên cắn môi, trong lời nói mang theo tia ai oán chất vấn trưởng công chúa nhà mình, ngoài trừ Mộ Dung Mẫn nghĩ khả ái ở ngoài mặt có thể tiếp thu, nhưng ba người đi theo hầu hạ Mộ Dung Mẫn lại nổi da gà hết cả lên, trong lòng hô "Chịu không nổi, thật sự chịu không nổi", thấy trưởng công chúa nhà mình ở trước mặt Vương Tương Khuynh dĩ nhiên cũng không tự xưng bản cung, chỉ cảm thấy sức mạnh ái tình thật vĩ đại, dĩ nhiên có thể đem tính cách của một người thay đổi hoàn toàn.

Mộ Dung Mẫn bỏ qua biểu hiện của ba người đứng ở bên cạnh mình đã đi theo mình hầu hạ từ nhỏ, mà bình tĩnh trả lời: "Tương Khuynh, tên này ta chưa từng lừa gạt ngươi. Ta vốn gọi là Mộ Dung Mẫn, chỉ bất quá phong hào Chiêu Hàm, cho nên cũng gọi là Mộ Dung Chiêu Hàm, ở trên thế gian này, chỉ có một mình ngươi dám gọi ta là Mẫn Mẫn."

Mộ Dung Mẫn nhớ tới phụ hoàng mẫu hậu của mình, nghĩ đến phụ hoàng cùng mẫu hậu đều thường gọi mình Mẫn Mẫn, hôm nay, phụ hoàng mẫu hậu đều đã tạ thế, thế gian liền không người nào dám gọi mình Mẫn Mẫn, nói đến lại cảm giác bất lực cùng một chút đau thương.

Vương Tương Khuynh vừa nghe trên thế gian chỉ còn có một mình nàng gọi Mộ Dung Mẫn là Mẫn Mẫn, vui vẻ cầm tay Mộ Dung Mẫn hô to ba lần "Mẫn Mẫn", khiến Mộ Dung Mẫn đỏ mặt. Thấy Mộ Dung Mẫn đỏ mặt, Vương Tương Khuynh chỉ cảm thấy trong lòng rung động, nghĩ hôn nhẹ lên gương mặt đang đỏ ửng của Mộ Dung Mẫn. Nghĩ gì làm đó, đưa khuôn mặt lại gần, càng ngày càng gần, chỉ cách năm cm, bốn cm, ba phần nữa thôi.

"Ai nha, Mẫn Mẫn! Sao lại ngăn ta làm chi!" Ngay lúc sắp đến gần khuôn mặt Mộ Dung Mẫn, Mộ Dung Mẫn liền giơ bàn tay không bị Vương Tương Khuynh nắm lên, chặn lại khuôn mặt đang tới gần của Vương Tương Khuynh.

Mộ Dung Mẫn dùng ánh mắt ý bảo Vương Tương Khuynh nhìn xung quanh, "Xung quanh rõ ràng còn ba người đang đứng đó!" Vương Tương Khuynh nhìn một chút thấy ba người đang đứng bên cạnh, lại nhìn bộ dạng ngượng ngùng của Mộ Dung Mẫn, chỉ có thể thối lụi.

"Ai, chờ không có ai ta lại hôn tiếp!"

Thấy Vương Tương Khuynh thối lui, Mộ Dung Mẫn mới âm thầm hít sâu một hơi, sắc mặt vẫn như cũ, đỏ ửng mặc dù còn chưa hết, nhưng cũng không đỏ như vừa nãy. Nghĩ đến khi nãy, ở trong Văn Đức điện, Vương Tương Khuynh trước khi nói câu "Vi thần trong lòng chỉ có một mình trưởng công chúa" nhất thời ngập ngừng, liền hỏi: "Tương Khuynh, trong lòng ngươi, có phải chỉ có một mình ta hay không?"

Lúc nãy chẳng phải đã thề chỉ yêu một mình Mộ Dung Mẫn sao, Vương Tương Khuynh không rõ vì sao Mộ Dung Mẫn lại hỏi vấn đề này, liền hỏi: "Mẫn Mẫn, ngươi vì sao lại hỏi như vậy?"

Gương mặt ửng đỏ vừa mới hết lại một lần nữa đỏ lên, Mộ Dung Mẫn chỉ cảm thấy bản thân lúc này như một nữ nhân lòng dạ hẹp hòi: "Ta, ta, ta thấy trước lúc ngươi trả lời hoàng thượng trong lòng chỉ có một mình trưởng công chúa thì có dừng lại chốc lát..."

"Nguyên lai là vậy a!" Vương Tương Khuynh mỉm cười, kề sát vào Mộ Dung Mẫn nói rằng. "Mẫn Mẫn, nếu như ta nói trong lòng ta không chỉ có một mình ngươi, ngươi sẽ làm gì?"

"Ngươi..." Mộ Dung Mẫn trợn mắt, lại không biết nên nói cái gì, "Nếu thật sự không phải có một mình ta, thì ta sẽ chấp nhận, hay là nên dứt khoát kiên quyết mà buông tay?"

"Ha ha, Mẫn Mẫn, vừa rồi lừa ngươi thôi, ngươi cũng biết, trong lòng ta chỉ có một mình ngươi. Lúc đó bất quá chỉ là vì ta không có thói quen gọi ngươi trưởng công chúa, cho nên mới dừng lại chốc lát, ta lúc đó muốn nói chính là vi thần trong lòng chỉ có một mình Mẫn Mẫn, lại cảm giác không nên gọi ngươi Mẫn Mẫn, cho nên dừng lại chốc lát đổi thành trưởng công chúa." Vương Tương Khuynh mặt mày mỉm cười nhìn Mộ Dung Mẫn, "Mẫn Mẫn càng ngày càng giống một tiểu nữ nhân đó!"

Nghe Vương Tương Khuynh giải thích xong, Mộ Dung Mẫn mới nghĩ bản thân càng ngày càng thích loạn suy nghĩ, luôn luôn suy nhĩ lo được lo mất, dĩ nhiên lại hoài nghi tình cảm của Vương Tương Khuynh dành cho mình, ngược lại nghĩ đến lời Lâm thượng thư ở trong điện nói, lại hỏi: "Tương Khuynh, Lâm thượng thư nói ngươi làm chuyện thân thiết cùng Lâm Tú Uyển, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi