PHÓ THIẾU HÀO HOA: NGUYỆN SỦNG TÌNH SI!


Trong phòng làm việc sang trọng, bấy giờ chỉ có mỗi một chút ánh sáng mỏng manh từ chiếc đèn để bàn.

Phía trước Triệu An Nghiên là ánh sáng của màn hình máy vi tính, những ngón tay thon dài uyển chuyển liên tục ấn phím, gương mặt nghiêm túc và ánh mắt tập trung cao độ đã nói lên tất cả sự kiên trì và quyết tâm của cô gái.
Cứ chốc chốc cô lại đưa tay ra sau gáy tự xoa bóp để đỡ đau mỏi, sau đó vẫn tiếp tục với công việc.
Hơn năm năm vừa qua, cô không ngừng lao đầu vào học tập, tốt nghiệp xong thì đắm mình vào công việc không ngừng nghỉ.

Cô cày ngày cày đêm mới có thể lập nghiệp thành công sau hơn hai năm trau dồi kinh nghiệm tại đất nước London.

Có một điều không thể phủ nhận rằng chỉ với sức lực của một mình cô thì không đủ để gầy dựng công ty tại đất nước có tầm phát triển như London.
Nếu nhắc đến thì phải kể ra người bạn đã cùng nhau hợp tác phát triển sự nghiệp với cô, Phù Khánh Anh chính là chàng trai đã góp vốn cùng cô khởi nghiệp.


Sau khi có bước đệm vững chắc, cô biết rằng đó không phải là mong muốn thật sự của mình nên đã quay trở về.

Thứ cô muốn là sự nghiệp thật thành công chính nơi quê nhà, là một người mạnh mẽ, để những kẻ đã từng khiến cô tổn thương phải ngước nhìn và cảm thấy hối hận.
Một thân một mình làm nên sự nghiệp chẳng phải điều dễ dàng gì, nhưng chuyện mà cô đã quyết thì nhất định sẽ làm cho bằng được.
Ngã lưng ra thành ghế một chút, Triệu An Nghiên lại trở về với công việc.

Bỗng nhiên lúc này tất cả đèn trong phòng đều tắt, đến màn hình máy tính cũng không còn tín hiệu khiến cô gái thoáng giật mình, nhưng không đến nổi mất bình tĩnh.
"Sao lại mất điện giờ này chứ? Cũng không nghe thông báo gì cả, đúng là làm việc tắc trách."
Buồn bực cằn nhằn vài câu, trong khi đó cô đã bật được đèn pin từ điện thoại lên, nhìn đống tài liệu còn chưa giải quyết xong trước mắt cô chỉ biết khẽ thở dài đầy chán nản, sau đó ngã lưng tựa vào thành ghế, để mắt khép hờ nghỉ giải lao vài phút.
Bỗng dưng lúc này từ ngoài hành lang lại vang lên những âm thanh lạ lùng như tiếng bước chân ai đó đang mỗi lúc càng tới gần, khiến Triệu An Nghiên khẽ chau mày.
Lúc đầu cô cứ nghĩ là bảo vệ đi tuần nên không quan tâm lắm, nhưng cho đến khi những tiếng bước chân ấy dường như đã dừng lại trước cửa phòng làm việc của cô thì Triệu An Nghiên mới bắt đầu lo sợ.
Cô nhanh chóng cầm lên một quyển sách dày cộm, rồi cẩn thận di chuyển đến phía cửa đứng nấp vào một bên, sau đó tắt đèn điện thoại, lẳng lặng đứng yên chờ đợi, nếu có kẻ nào thật sự đi vào thì chắc chắn sẽ ăn ngay một đòn tấn công từ phía sau của cô ban tới.
Thời gian trôi qua mỗi giây phút càng hồi hộp, ngoài âm thanh nhịp đập đang rộn ràng trong lòng ngực trái của người phụ nữ lúc này chính là tiếng cọt kẹt từ phía cửa phòng.

Quả nhiên là có người muốn đột nhập vào trong.
Khi cánh cửa được mở hẳn ra là một khoảng ánh sáng nhỏ rọi vào, đến khi Triệu An Nghiên nhìn thấy bóng dáng người vừa bước vào thì ngay lập tức cô đã dùng một góc cứng nhất của quyển sách đập thật mạnh vào phía sau gáy của kẻ đó một cái.
*Phịch.*
Sau cú đánh lén trời giáng của người phụ nữ thì kẻ đột nhập ấy đã ngã lăn ra ngất xỉu, nằm yên bất tỉnh dưới nền gạch lạnh ngắt.

Thấy tình thế trước mắt không còn gì nguy hiểm nên An Nghiên đã mở đèn pin điện thoại lên, di chuyển từng bước thật chậm về phía người ấy, từ phía sau lưng nhìn tới Triệu An Nghiên nhận ra kẻ đó là một người đàn ông.
Cô nhanh chóng đi tới rọi đèn vào mặt người ấy xem dung nhan thế nào.


Và tới khi được "chiêm ngưỡng" cái nhan sắc ấy rồi thì đôi mắt của cô gái đã trở nên vô cùng kinh ngạc.

"Là Phó...Phó Nhất Trác? Sao anh ta lại tới đây vào giờ này chứ?"
Vừa lẩm nhẩm, Triệu An Nghiên vừa dùng sức lật người Phó Nhất Trác nằm ngửa lại, sau đó lấy tay vừa vỗ nhẹ vào mặt anh vừa gọi.
"Phó Nhất Trác, Phó Nhất Trác, anh không sao chứ?"
Sau một lúc kiên nhẫn vừa gọi vừa vỗ mặt thì Phó Nhất Trác cũng mơ mơ màng màng tỉnh lại, anh lồm cồm ngồi dậy, đảo mắt nhìn xung quanh, rồi nhìn Triệu An Nghiên, ngờ nghệch hỏi một câu nghi vấn:
"Đây là đâu? Cô là ai?"
Bấy giờ Triệu An Nghiên cũng đã nghệch mặt ra.
Chẳng lẽ chỉ đánh một đòn ở sau gáy rồi ngã xuống sàn nhà mà lại dẫn tới mất trí nhớ ư? Nếu là vậy thì lần này Diệp Mẫn chắc chắn sẽ không yên thân với Triệu An Nghiên, vì những đòn tấn công phòng thân này đều là Diệp Mẫn dạy cho cô để đề phòng kẻ xấu.

Giờ thì quá hay rồi, cô đánh một phát khiến người ta mất luôn trí nhớ.
"Anh không biết đây là đâu và tôi là ai à?"
Phó Nhất Trác gật đầu, nét mặt ngây thơ vô số tội nhưng ánh mắt thì lại đang đặc biệt quan sát mọi biểu cảm của Triệu An Nghiên, khóe môi còn len lén cong cong như cười.


Mà trạng thái đó của anh, cô nào nhận ra nên lúc này vẫn đang vô cùng rối ren trong lòng.
Nếu Phó Nhất Trác thật sự mất trí nhớ thì lần này chuyện cô gây ra là không hề nhỏ, quan trọng hơn là chẳng may để lộ ra ngoài chuyện cô đánh người không rõ lí do dẫn đến mất trí thì danh tiếng của cô trên thương trường này coi như bỏ.

Càng nghĩ thì cô lại càng rối, không biết phải làm sao.
"Anh không nhớ gì thật sao?"
Phó Nhất Trác lại gật đầu xác định lần nữa, khiến Triệu An Nghiên liền vô thức thở dài, cô bất lực đến mức ngồi bệch xuống sàn nhà, hướng đôi mắt càng bất lực hơn mà nhìn người đàn ông ấy.
Sau bảy bảy bốn chín lần suy nghĩ tới lui không ngừng nghĩ thì cô cũng nghĩ ra một suy nghĩ hết sức táo bạo.

Hiện tại nét mặt cô gái đã trở nên phấn khởi hơn đôi chút, cô nhìn chằm chằm vào Phó Nhất Trác thật lâu, sau đó dứt khoát cất lời:
"Anh là bạn trai của tôi.".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi