PHÓ THIẾU HÀO HOA: NGUYỆN SỦNG TÌNH SI!

Tử Hạ hết nhìn Phó Nhất Trác rồi lại nhìn sang Bành Thái Công, gương mặt non nớt, đáng yêu của cô nàng khiến ai nhìn vào cũng muốn yêu chiều hết mức, vậy mà đối với Phó Nhất Trác, anh lại thờ ơ trước tình cảm của người ta suốt nhiều năm trời.

Trong khi đó Bành Thái Công đang vô cùng dè dặt trước người anh em của mình, như thể đã làm ra chuyện gì có lỗi.

“Sao hai anh không nói gì hết trơn vậy? Lần này tiểu Hạ sang chơi lâu lắm đấy, hai anh định đưa bé đi đâu chơi đây?”

Thấy bầu không khí mãi yên lặng, Tử Hạ đã lên tiếng và người phản ứng với lời nói của cô chỉ có Bành Thái Công mà thôi.

“Chuyện này để từ từ tính sau, giờ bọn anh còn phải làm việc, hay em về khách sạn trước đi ha, khi nào xong việc anh sang đón em đi ăn.”

“Ưm…Em không muốn ở khách sạn một mình đâu, buồn lắm!”

Tử Hạ chu môi nũng nịu, tính tình trẻ con của cô khiến Bành Thái Công phải nhăn mặt vì bất lực, cứ nhìn sang Phó Nhất Trác thì lại bắt gặp ánh mắt đằng đằng sát khí của anh ta làm anh toát cả mồ hôi hột, rồi lại quay sang nhìn Tử Hạ, bối rối hỏi:

Advertisement

“Em không ở khách sạn thì ở đâu bây giờ?”

“Ở nhà hai anh đi.”

Cô nàng mỉm cười và đáp ngay mà không cần suy nghĩ. Giờ thì Bành Thái Công chỉ biết khóc thét trong lòng mà thôi, ca này anh không đỡ nổi nên đành đẩy sang cho ai kia xử trí.

“Trác, cậu tính đi.”

Advertisement

Phó Nhất Trác lườm Bành Thái Công một cái, sau đó mở lời:

“Bọn anh là con trai, em là con gái đến sống chung làm sao được. Ngoan ngoãn vào khách sạn ở đi.”

“Không, em không chịu đâu. Ở bên này em quen có mỗi hai anh à, giờ hai người bắt em ra ngoài ở một mình nhỡ có chuyện gì thì sao? Anh Trác… Em muốn ở với anh à…”

Nhõng nhẽo đã đành, Tử Hạ còn ôm lấy cánh tay của Phó Nhất Trác mà mè nheo, khiến anh cảm thấy khó chịu vô cùng, muốn gỡ tay cô ấy ra nhưng sợ cô lại khóc ầm lên nên đành bất lực để yên.

“Lão Công, bảo tài xế đưa cô ấy về chung cư đi. Đưa luôn thẻ ra vào, nói luôn mật khẩu nhà một thể. Đừng day dưa mất thời gian nữa.”

Nói xong thì Phó Nhất Trác mới gỡ tay Tử Hạ ra, sau đó đi qua bàn làm việc ngồi.

“Rồi rồi, tiểu Hạ em theo anh! Anh đưa em ra xe, về nhà rồi ngoan ngoãn chờ hai anh về chứ đừng có chạy lung tung đó!”

“Em biết rồi, nhưng hai anh phải về sớm với em nha!”

“Ừ ừ, bọn anh sẽ tranh thủ.”

“Anh Trác, em đi trước nha! Anh nhớ về sớm với tiểu Hạ đấy!”

Phó Nhất Trác chẳng đoái hoài gì tới mà chỉ giơ tay lên vẫy chào một cái rồi lại tiếp tục làm việc, thấy anh hờ hững như vậy Tử Hạ chỉ phồng má lên hơi buồn một chút rồi cũng kéo va-li đi theo Bành Thái Công.

Không lâu sau người đàn ông kia đã quay lại với nét mặt áy náy, dè dặt. Mà thật ra anh ta quay lại là để tự mình nhận tội.

“Còn quay lại đây làm gì?”

Phó Nhất Trác chỉ thờ ơ lên tiếng một câu, và ánh mắt hiển nhiên chưa từng một giây dành cho nam nhân ấy.

“Thì quay lại cho cậu xử tội.”

“Tội? Tội gì?”

Bấy giờ Phó Nhất Trác mới ngẩng mặt lên nhìn người anh em của mình, anh còn thong thả tựa lưng vào ghế Chủ tịch bắt đầu nhàn nhã lắng nghe.

“Thì tôi tự ý đưa địa chỉ công ty cho Tử Hạ biết, còn nói luôn chuyện bọn mình ở chung. Nhưng mà tôi tưởng cô ấy chỉ nói đùa chứ ai mà ngờ lại bay sang đây thật đâu.”

“Biết tội thì lo nghĩ cách giải quyết đi. Tối nay tôi ra ngoài ngủ.”

Phó Nhất Trác thản nhiên đáp, xong rồi anh lại tiếp tục làm việc. Giao hoàn toàn trách nhiệm cho Bành Thái Công gánh vác khiến anh ta khóc thét trong lòng.

“Dù gì người ta cũng yêu cậu cả năm, còn chủ động chạy tới đây tìm. Cậu nỡ lòng nào đối xử lạnh nhạt vậy, trước đây có thế đâu?”

“Trước khác, bây giờ khác.”

“Đừng nói chỉ vì Triệu An Nghiên mà cậu lãnh cảm với phụ nữ đấy nhá? Có đáng để bài xích hết tất cả vậy không?”

“Chẳng qua bây giờ thấy cô nào cũng vô vị, không còn hứng thú nữa thôi.”

Phó Nhất Trác đáp trả thản nhiên. Hiện tại anh cũng rời bàn làm việc để qua tủ rượu, lấy ly tự rót cho mình chút rượu, sau đó bước qua cửa sổ đứng đó bắt đầu nhâm nhi.

“Tôi không hiểu nổi con người cậu, tôi thua!”

Bành Thái Công vừa tỏ ra bất lực, vừa chán trường. Nói xong anh đã đứng dậy định rời đi.

“Vừa rồi khi mới vào đây cậu đã nói cái gì?”

Câu hỏi của Phó Nhất Trác khiến Bành Thái Công dừng bước. Anh đứng đó ngẫm lại một chút rồi mới trả lời:

“Thì là chuyện tôi gặp hai cô bạn của Triệu An Nghiên. Không biết cô ta đã nói gì mà bọn họ lại chạy tới đây tìm đánh cậu đấy. Cũng may tôi kịp thời xử trí, nếu không cái mặt đẹp trai của cậu đã bị đánh cho bầm dập rồi.”

“Họ nói những gì?”

“Cái bà chằn kia nói cậu là tra nam, làm Nghiên Nghiên của bọn họ rơi nước mắt gì đó nên phải ăn đòn. Càng ngày tôi càng thấy cô gái đó đáng sợ, chuyện công ty L&H sụp đổ chắc chắn có liên quan tới cô ta. Vì Tô Dĩ Hinh chính là chồng cũ, người đã từng phản bội cô ta mà. Tôi thấy cậu chấm dứt được với cô ta cũng tốt. Hai người thật sự không hợp nhau đâu.”

“Cậu không có quyền phán xét cô ấy, nên sau này đừng nói nữa.”

Thấy Phó Nhất Trác ngầm bênh vực người phụ nữ đó thì Bành Thái Công cũng không nói thêm gì nữa. Dù sao, cô gái ấy cũng là người anh từng yêu, nhắc lại chỉ đau lòng thêm mà thôi.

“Tôi về phòng làm việc. Cậu sắp xếp đi để tối nay còn về sớm, dù gì cũng phải ăn bữa cơm với tiểu Hạ rồi cậu muốn ngủ ở đâu thì ngủ.”

Nói xong, Bành Thái Công đã rời đi.

Chỉ còn một mình Phó Nhất Trác ở lại với biết bao nỗi ưu tư trong lòng. Anh uống cạn ly rượu, ánh mắt mông lung mang nhiều phiền muộn nhìn về xa xăm, trong lòng đang đắn đo tự hỏi rằng:

Người mạnh mẽ như cô ấy tại sao lại khóc? Vì họ đối với cô không tốt nên hai người bạn vủa cô mới hiểu lầm? Hay thật sự là do anh?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi