PHỒN CHI CHI TRUNG

Qua hết mùng năm tháng Giêng, các bệnh viện lớn của Vân Mạch đã bắt đầu đi làm.

Sơ Tiện vội vàng lướt thông tin tuyển dụng của bệnh viện, gửi sơ yếu lý lịch, chuẩn bị thi viết.

Bệnh viện công lập Tam Giáp, Nhị Giáp cô không bỏ sót cái nào, tận dụng mọi thứ để gửi sơ yếu lý lịch cho người ta, bệnh viện tư nhân có danh tiếng cô cũng không buông tha. Nhiều lựa chọn luôn tốt hơn.

Tham gia thi viết của mấy bệnh viện công, vẫn chưa có kết quả, phải đợi. Trước đó Sơ Tiện cũng không nhàn rỗi, ở trên mạng xem qua vài bệnh viện tư nhân quy mô tương đối lớn.

Sáng mùng chín, phòng nhân sự của bệnh viện chỉnh hình Chính Bang khu Tây Trừng gọi điện thoại cho Sơ Tiện, thông báo chiều hôm sau cô đến bệnh viện phỏng vấn, cuộc thi viết hai ngày trước của cô đã thuận lợi thông qua.

Đây là một bệnh viện tư nhân, ở Vân Mạch coi như có chút danh tiếng, nổi danh với khoa Xương chấn thương Đông y, các phương diện đãi ngộ của nhân viên y tế cũng không kém so với những bệnh viện công lập. Nếu có thể vào bệnh viện làm việc này cũng là lựa chọn không tồi.

Để thể hiện sự chính thức, Sơ Tiện đã sớm mua một bộ trang phục công sở trên mạng. Dáng người cô có vẻ nhỏ, mặc vào bộ quần áo này luôn làm cho người ta có một loại ảo giác trộm mặc quần áo người lớn, vô cùng không phù hợp.

Ăn cơm trưa xong Sơ Tiện ra ngoài từ sớm, đi một chuyến xe buýt và một chuyến tàu điện ngầm mới đến.

Trời lạnh, bên ngoài trang phục công sở khoác áo lông, nhưng vẫn cảm giác sau lưng lọt gió, lạnh vù vù.

Thi viết sàng lọc một phần, còn lại nhóm này tổng cộng mười lăm người, mười lăm lấy ba, vẫn cạnh tranh rất lớn.

Trong lòng Sơ Tiện không yên, chỉ có thể kiên trì.

Buổi phỏng vấn bắt đầu đúng hai giờ rưỡi chiều. Sơ Tiện rút được số 14, xếp ở phía sau.

Thật ra càng về phía sau áp lực càng lớn, giống như chiến trường, một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm, rồi lại suy, suy mà kiệt, càng kéo dài thì trong lòng lại càng sợ hãi.

Khi người phía trước đi ra, có người tràn đầy tự tin, có người ủ rũ, cũng có người chẳng hề để ý, không giống nhau.

Thật vất vả mới đến lượt cô, giống như đã trải qua một thế kỷ, dài dằng dặc đến mức làm cho người ta lo âu.

"Tiếp theo, số 14." Một chị gái trẻ tuổi xinh đẹp đi ra gọi người vào.

"Ở đây."

Sơ Tiện vội vàng đứng lên, giơ tay ra hiệu.

Chị gái nâng cằm: "Vào đi."

Cô nhanh nhẹn cởi áo lông trên người, giơ tay sửa sang lại bộ đồ bên trong. Hít sâu một hơi, lại từ từ thở ra, xây dựng tâm lý cho chính mình: "Cố lên Sơ Tiện, mày là giỏi nhất!"

Đẩy cửa đi vào, bốn người phỏng vấn sẵn sàng đón địch, vẻ mặt nghiêm túc, không giận mà uy nghiêm.

Sơ Tiện cúi đầu chào hỏi, giọng nói dõng dạc trong trẻo: "Chào buổi chiều các thầy cô ạ!"

Sau đó đưa sơ yếu lý lịch lên.

Một người nữ phỏng vấn trong đó chỉ chỉ cái ghế trước mặt: "Mời ngồi."

Không dám nhìn chằm chằm vào người phỏng vấn, ánh mắt băn khoăn khắp nơi, thế mà lại thấy được hai gương mặt quen thuộc.

Ông cụ Phó chống gậy, tóc ngắn màu đen cẩn thận tỉ mỉ, tinh thần quắc thước.

Người bên cạnh ông tư thế ngồi tùy ý, âu phục màu đen thẳng tắp hữu hình, ánh mắt sắc bén, như cười như không.

Ánh mắt hai người cách khoảng không chạm nhau, Sơ Tiện sững sờ tại chỗ.

——

Phó Chỉ Thực xuất hiện ở chỗ này chỉ là ngoài ý muốn.

Năm nay ông cụ sống ở nhà cô ở Vân Mạch. Nửa tháng trước tết đã bay qua đây, bận rộn đủ loại. Sau tết cũng không rảnh rỗi, bắt đầu từ mùng sáu đầu năm đã có một đống hoạt động, hành trình dày đặc.

Địa vị của ông cụ trong giới Đông y bày ở đó, biết được người ở Vân Mạch, vài bệnh viện địa phương đều tranh nhau mời ông đến khảo sát.

Nhưng mà hôm nay Phó Chỉ Thực cùng ông cụ đến bệnh viện Chính Bang cũng không phải là đến khảo sát, mà là đến thăm bạn cũ.

Viện trưởng Sở Đông Lai về hưu của bệnh viện Chính Bang và ông cụ là bạn cũ mấy chục năm, hai người là bạn học đại học, tình cảm nhiều năm như vậy vô cùng sâu đậm.

Hai ngày trước ông cụ Sở bị ngã, gãy chân phải, hiện giờ đang nằm viện.

Ông cụ đến thăm bạn cũ, thế nào cũng phải mang theo Phó Chỉ Thực. Con trai lớn của Sở ông cụ hiện giờ đảm nhiệm viện trưởng bệnh viện Chính Bang. Anh dẫn hai ông cháu dạo bệnh viện một vòng, tham quan chung quanh, hai bên trao đổi thiết thực một phen.

Nhắc tới cũng là trùng hợp, đúng lúc bộ phận nhân sự đang phỏng vấn. Ông cụ là nhân vật được trọng vọng trong giới, viện trưởng Sở nói gì cũng phải mời ông đi kiểm định.

Phó Chỉ Thực bị ép đến dự thính.

Dù sao cũng là làm nền, chỉ là hình thức, đến một câu anh cũng lười nghe, ngồi không ở đấy, thờ ơ đến cùng.

Cô gái bất ngờ không kịp đề phòng xông vào tầm mắt của anh, thật là làm người ta kinh ngạc.

Thân hình nho nhỏ, cho dù trang phục vừa người, phối hợp với khuôn mặt búp bê của cô không hề hài hòa, luôn cảm thấy là trẻ con đang trộm quần áo của người lớn.

Cũng không biết là nhìn thấy anh mà câu nệ, hay là bản thân phỏng vấn không có tự tin. Một cuộc phỏng vấn bấp bênh, lời nói cũng không lưu loát.

Với trình độ như vậy, phỏng chừng rất khó đậu.

Toàn bộ quá trình ông cụ không nói lời nào, khi đến Sơ Tiện lại phá vỡ sự yên lặng.

Vẻ mặt ông cụ dễ gần, giọng nói hiền lành: "Tại sao cô bé lại học Đông y?"

Sắc mặt Sơ Tiện khẽ thay đổi, trong lòng thấp thỏm vô cùng, âm thầm trách mình. Không chỉ bị đàn anh của mình vây xem phỏng vấn, còn bị nhân vật được trọng vọng trong ngành đặt câu hỏi.

Tại sao học Đông y?

Thật ra vấn đề này đối với Sơ Tiện cũng không phức tạp. Ước nguyện ban đầu của cô khi học Đông y vô cùng đơn giản.

Nhưng khó ở chỗ phải trả lời vấn đề này trước mặt tiền bối trong nghề.

Bởi vì thích Đông y?

Bởi vì muốn kế thừa văn hóa truyền thống Trung Hoa?

Những câu trả lời qua loa này không khỏi quá giả dối, căn bản là không có khả năng làm cho người ta tin tưởng.

Trong lúc phỏng vấn, một tiền bối trong ngành hỏi hậu bối một vấn đề như vậy, tất nhiên không phải đang tán gẫu việc nhà với cô, đương nhiên là muốn nghe một chút suy nghĩ chân chính sâu trong nội tâm cô.

Cô giãy giụa trong chớp mắt, cuối cùng vẫn quyết định nói thật.

Phòng họp lớn như vậy, tất cả mọi người đang chờ đợi câu trả lời của cô gái. Cô lại nói ra một câu kinh người: "Năm đó điểm thi đại học của em cũng chỉ đủ để vào chuyên ngành Đông y đại học A, em không có lựa chọn."

Mọi người: "..."

Người phỏng vấn đối diện nhìn nhau, ánh mắt tối tăm không rõ.

Cô bé có phải quá dám nói rồi hay không?

Ông cụ Phó híp híp mắt, lại là dáng vẻ cảm thấy vô cùng hứng thú: "Nếu đủ điểm cháu muốn học chuyên ngành gì?"

Sơ Tiện: "Vẫn là Đông y."

Ông cụ Phó: "Vì sao?"

Sơ Tiện: "Cháu là sinh viên khoa xã hội, muốn học y cũng chỉ có thể chọn Đông y."

"Tại sao phải học y?"

"Bố cháu đã nằm trên giường hơn mười năm, cháu muốn ông ấy đứng dậy."

***

Sau khi cuộc phỏng vấn của Sơ Tiện kết thúc, cô nhận được một tin nhắn Wechat của Phó Chỉ Thực.

Phó Chỉ Thực: [Chờ tôi ở cửa bệnh viện.]

Trời âm u đáng sợ, mây đen che đỉnh đầu, thật lâu không tan đi.

Đột nhiên, những hạt mưa nhỏ từ trên trời rơi xuống, không một tiếng động.

Cô ra khỏi bệnh viện, gió lạnh thổi thẳng vào mặt, cả người lập tức tỉnh táo lại.

Cô vén áo lông bó sát người, rụt cổ, trùm mũ lên đầu, rút vào trong.

Một vòng lông tơ trên vành mũ lắc lư, bột phấn nhỏ rơi xuống phía trên, thoáng qua rồi biến mất.

Cô đợi chừng mười phút, Phó Chỉ Thực mới đi ra.

Từ phía sau vỗ nhẹ đầu cô: "Không biết tìm một chỗ ấm áp mà ngồi? Gió lạnh thổi rất sảng khoái?"

Cô gái nghe thấy tiếng động, bỗng nhiên quay đầu, vẻ mặt mê hoặc: "Không phải anh bảo em chờ anh ở cửa bệnh viện sao?"

Phó Chỉ Thực: "..."

"Không nói em ngốc cũng không được, tôi nói cửa bệnh viện em là ngốc nghếch đứng ở cửa bệnh viện hóng gió?"

Cô gái ngốc kêu nhỏ như muỗi: "Em đợi không bao lâu, không lạnh."

Lúc này đứng gần nói chuyện Phó Chỉ Thực mới chú ý tới hôm nay cô còn trang điểm, rất nhạt rất nhạt, hẳn là chỉ đánh một lớp phấn nền mỏng manh, gần như mặt mộc, rất khó nhìn ra. Chỉ có son môi màu cam trên môi có chút bắt mắt.

Đôi môi khép lại, một lớp son môi mỏng manh, có ánh sáng dừng lại ở phía trên, trong suốt.

"Đi thôi." Người đàn ông im lặng dời ánh mắt, cất bước rời đi.

Sơ Tiện vội đuổi theo bước chân anh: "Đi đâu?"

Phó Chỉ Thực: "Tìm một chỗ ấm áp ngồi một lát, tôi không ngốc như em, mùa đông giá rét đứng trước cửa bệnh viện hóng gió lạnh."

Sơ Tiện: "..."

Hai người đi đến một quán Starbucks đối diện bệnh viện.

Bên ngoài giá lạnh, trong Starbucks lại ấm áp dị thường, như rơi vào mùa xuân.

Khách trong quán không nhiều lắm, tốp năm tốp ba rải rác khắp các bàn. Toàn bộ hoàn cảnh ấm áp yên tĩnh.

Phó Chỉ Thực nói với Sơ Tiện: "Em tìm chỗ ngồi trước đi."

Sơ Tiện gật đầu, nhìn quanh một vòng, tìm một vị trí gần cửa sổ.

Ngoài cửa sổ thủy tinh chiếu sắc trời âm u bên ngoài, hạt tuyết múa loạn trong gió, vô cùng hỗn độn.

Đường phố đối diện dòng xe cộ không ngừng, người qua đường vội vàng đi qua, không ai dừng bước chân.

Hồng trần nam nữ, bạch cốt sắc tướng, ai cũng có chuyện xưa thuộc về bọn họ. Cô cũng nằm trong số đó.

Phó Chỉ Thực đến quầy lễ tân gọi hai ly Americano nóng, còn lấy hai phần bánh ngọt.

Sơ Tiện chưa một lần tới Starbucks, một ly cà phê ba mươi tệ, một miếng bánh ngọt bốn mươi tệ, cô đều chưa từng gọi qua. Đối với rất nhiều người mà nói, chút tiền ấy có lẽ không tính là gì, đại đa số đều có thể gánh vác nổi. Nhưng đối với cô mà nói lại là xa xỉ, cô cảm thấy mình không xứng.

Cầm ly cà phê kia, nhiệt độ thiêu đốt lòng bàn tay, trong lòng co quắp bất an, càng nhiều hơn là sự tiêu điều.

Thời điểm con người vô lực nhất có lẽ chính là hiện tại, cô hai bàn tay trắng, người đàn ông đối diện thì lại có cả danh lợi, ngồi ôm tất cả. Nhưng cô lại thích anh. Bạn nói xem ngược tâm không chứ?

"Đàn anh, sao anh lại đến Vân Mạch? Đến thăm người thân, hay là đi du lịch?" Sơ Tiện ngồi mất tự nhiên, trong tay cầm một cái muỗng nhỏ, không ngừng khuấy động chất lỏng thơm nồng bên trong, không có gì để nói.

Cô hoàn toàn không nghĩ tới sẽ gặp được Phó Chỉ Thực ở chỗ này, điều này làm cho người ta quá mức ngoài ý muốn. Bây giờ hai người ngồi đối diện, cô cũng cảm thấy hết sức không thể tưởng tượng nổi.

Phó Chỉ Thực thản nhiên, ôn hoà nhỏ nhẹ: "Cùng ông cụ tới khảo sát."

"Nay mới mùng mười mà!" Mặt cô lộ vẻ khiếp sợ, ông cụ Phó đã đi làm sớm như vậy sao?

"Công việc sẽ không lo em có sớm hay không, sắp xếp cho em đi công tác, em không thể chọn ba lấy bốn." Người đàn ông nhấp một ngụm cà phê, giọng ôn hòa, cố ý bổ sung một câu: "Tôi là đang nói là tôi, không tính ông cụ nhà chúng tôi, tôi bị ông ấy bắt tới."

Sơ Tiện: "..."

Sơ Tiện nhịn không được cười: "Không ngờ anh thảm như vậy!"

"Từ nhỏ ông nội quản rất nghiêm, không có cách nào."

"Bà nội em thì không quản em, có lẽ do em tương đối nghe lời, khiến bà bớt lo."

"Công việc trước không hài lòng sao? Hôm nay tới Chính Bang phỏng vấn?"

"Không phải." Sơ Tiện lắc đầu: "Lúc ra trường em vốn không tìm được công việc thích hợp."

Anh bỗng nhiên ngẩng đầu, ánh mắt trong trẻo, đôi mắt sáng ngời có hồn.

Cô tiếp tục giải thích: "Không muốn để cho anh cảm thấy đàn em của anh không có tiền đồ, ngay cả một công việc cũng không tìm được."

"Tôi lại không rõ năng lực của em thế nào?" Anh buông muỗng nhỏ trong tay xuống, cơ thể dựa vào lưng ghế, bình tĩnh nhìn cô: "Tuyệt đối đừng đánh giá thấp ánh mắt của đàn ông, độc ác lại độc đáo, không có gì tôi không nhìn thấu."

Thứ nên nhìn, thứ không nên nhìn thấy, anh đã nhìn hết từ lâu.

Dừng lại một chút, anh chậm rãi mà trịnh trọng nói: "Ở trước mặt tôi, em hoàn toàn không cần phải che giấu."

Cho nên có phải anh đã sớm biết quá khứ tồi tệ của cô, nhìn thấu sự cố chấp và cuồng loạn chôn sâu dưới khuôn mặt ôn hòa của cô, thẳng đến thế giới nội tâm hoang vu cằn cỗi của cô?

Sơ Tiện theo bản năng túm lấy con tinh tinh đang cài trên móc chìa khóa.

"Xin lỗi đàn anh." Cô gái cúi đầu, giọng nói trầm thấp.

"Tại sao phải xin lỗi?" Đôi mắt người đàn ông đen kịt thâm thúy, dưới đáy mắt là một mảnh bình tĩnh: "Em không sai."

"Tiếp theo tính như thế nào?"

"Em không biết, tìm được công việc trước rồi nói sau."

"Nhất định phải ở lại Vân Mạch?"

"Em muốn gần nhà một chút, chăm sóc người nhà thật tốt."

"Ông cụ bảo tôi hỏi thử em có hứng thú vào Nhân Hòa Đường hay không?"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi